Đúng canh tư đoàn quân của Hoạ Y lại tiếp tục lên đường.
Nàng kéo dây cương vòng ngựa ra phía trước, đối mặt với đoàn quân hơn năm trăm người.
- Lần này tiếp tục lên đường, các tướng sĩ cùng trẫm thẳng tiến tới doanh trại trước khi mặt trời xuống núi lần nữa, dọc đường sẽ không dừng lại nghỉ, phía trước để ý phía sau có khó khăn gì phải báo cáo kịp thời, không để ai bị bỏ sót lại.
- Tuân lệnh.
Sau tiếng hô đồng thanh muốn rung chuyển cả khu rừng, đoàn quân được Nữ vương dẫn đầu lại tiếp tục lên đường.
Vượt qua đồi, qua suối, địa hình hiểm trở nào cũng đi qua.
Đoàn quân của Hoạ Y có lợi thế hơn đoàn quân phía bên kia biên giới, bởi từ kinh thành tới nơi đóng quân chỉ mất có hai ngày hai đêm, còn đoàn quân của Lâm Kỳ Minh phải mất tới mười lăm ngày.
Nên Hoạ Y có thể thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh nhưng trước tình hình khó đoán này vẫn là cảnh giác sẽ tốt hơn.
Nơi doanh trại của nàng đóng quân cách nơi Trương Tử Văn đóng quân hơn năm mươi dặm, cũng vì thế mà cách biên giới của Quang Dao quốc xa hơn nhưng để không bị phát hiện chỉ đành như thế này.
Để tránh tập trung đông người ngựa ập vào cùng một lúc sẽ làm rung chuyển một vùng, Hoạ Y để Bạch Đông Quân dẫn trước phân nửa quân số tiến vào doanh trại trước, tiếp theo là nàng và số quân còn lại.
Bạch Trạch Dương đón nàng trước cổng trại, đích thân dắt ngựa cho nàng, còn đặc biệt dặn dò phía dưới chuẩn bị chỗ tốt nhất, chuẩn bị thêm nước ấm để nàng tắm rửa.
Lữ Vỹ Kỳ nhìn mà thở dài, cái tên Bạch Trạch Dương này cũng rất biết tận dụng thời cơ.
- Hoàng thượng đang tắm ở bên trong ngươi vào đó làm gì?
Bạch Trạch Dương đứng trước lều trại của Hoạ Y canh gác để nàng yên tâm tắm rửa.
Lữ Vỳ Kỳ không biết nên định đi vào, nào ngờ y nói chuyện khó nghe như vậy.
Lữ Vỹ Kỳ không muốn giải thích, hắn biết Bạch Trạch Dương và Hoạ Y có mối giao tình từ nhỏ, lại là thanh mai trúc mã, nghĩ đến hắn ta suốt ngày đeo bám bên cạnh nàng, hắn đã không thấy thoải mái.
Bạch Trạch Dương cũng không kém cạnh về mảng ganh tỵ, lúc y rời kinh thành giải quyết những vụ án quan trọng thì hắn ta chưa xuất hiện, lúc trở về, bên cạnh Hoạ Y lại có thêm một nam nhân.
Y còn nhớ rõ đêm ở ngự hoa viên uống rượu ấy, Lữ Vỹ Kỳ muốn dán thân ảnh của nàng vào trong con ngươi của mình, thật không có cảm tình nổi với cái tên này.
Cả hai cứ đứng lườm nhau như vậy khiến người ngoài là Sở Tiêu đứng xem kịch bên cạnh cũng lắc đầu ngán ngẩm, đều là những tên to xác biết ghen tuông.
Hoạ Y thay một bộ y phục màu đen, nàng tự bới tóc gọn gàng rồi bước ra khỏi lán trại.
Bạch Trạch Dương và Lữ Vỹ Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ không ai chịu nhường ai, nàng chưa kịp hỏi có chuyện gì thì bên ngoài đã có cấp báo chạy vào.
- Bẩm Hoàng thượng, nội gián chúng ta cài vào ở doanh trại của Trương Tử Văn đưa thư đến, đây là bức thư được gửi tới cho Lâm Kỳ Minh.
Bạch Trạch Dương đưa tới cho Hoạ Y, nàng nhanh chóng mở ra xem nội dung bên trong.
Bỗng môi nàng cong lên một đường bỏ bức thư vào lại phong bì.
- Dán lại như cũ, đừng để bị phát hiện nó đã từng được mở ra.
Bạch Trạch Dương cầm lấy phong thư mà không khỏi thắc mắc.
- Hoàng thượng trong thư nói gì vậy?
Hoạ Y chắp hai tay sau lưng bước lên trước một bước sảng khoái nói.
- Chúng muốn đưa quân sang sát biên giới để tiến đánh sớm hơn dự kiến.
Trong bản giao ước giảng hoà có nói rõ, bên nào lấn sang nữa bên biên giới là tự ý gây hắn.
Chúng tưởng ta không hay biết gì nên âm thầm đưa quân sang.
Cứ cho người chuyển thư đến cho Lâm Kỳ Minh, lúc chúng vừa dựng lán trại chúng ta liền tiến đánh.
Lữ Vỹ Kỳ nghe mà tim đập thình thịch, nàng đùa sao? Quân của nàng chỉ có hai ngàn người, làm sai địch lại hai vạn quân của Quang Dao.
Lúc mọi người đã giải tán ai làm việc đấy, thì Lữ Vỹ Kỳ vào trong lều của nàng lo lắng hỏi.
- Nàng đã tính toán