Trương Tử Văn một đường thẳng tiến đến nơi có đông người dân sinh sống, hắn ra lệnh ai không hàng thì giết chết không tha.
Nhưng chạy mòn mỏi hết một ngày đường mà không gặp được một bóng người nào.
Rõ ràng nơi này nhiều nhà dân như vậy, người đi đâu hết rồi, Nhị Thần tiến lên phía trước nghi ngại hỏi.
- Nhị thái tử, Người có thấy có chuyện gì lạ đang xảy ra ở đây không?
Trương Tử Văn dừng lại quan sát một chút, nương bãi còn đang xanh tốt, vậy mà đồng trống quạnh hiu như chưa từng có ai sinh sống.
Nhưng cũng đã lỡ xuất quân rồi, mang theo ba ngàn quân nói quay trở lại cũng không còn được nữa, hắn cũng nôn nóng mau lập đại công mang vinh quang trở về Quang Dao quốc.
- Tiến thẳng lên phía trước, kẻ nào cản đường giết chết không tha.
Hắn như một kẻ điên cuồng mất kiểm soát, bước đầu xuất quân đã thấy chuyện chẳng lành.
Đánh ngoại thành không được thì nhắm thẳng đến nội thành mà đánh.
*************
Trong kinh thành Bạch thừa tướng thay mặt Hoạ Y thông cáo tình hình chiến loạn ngoài kia cho dân chúng được rõ.
Dẫu ỏ ngoại thành Trương thái úy đã cầm hơn năm ngàn quân đón đầu Trương Tử Văn nhưng ở nơi thành đô vẫn phải có sự chuẩn bị đề phòng bất trắc.
Dân chúng nghe tin Trương Tử Văn là kẻ phản loạn thì hoang mang không ít, biết được Hoàng thượng chịu khổ xuất binh trong đêm càng sục sôi ý chí hơn.
Họ chuẩn bị sẵn gậy gộc tre nứa cặp theo bên người, buộc khăn đỏ lên đầu thề bỏ mạng giữ thành để Hoàng thượng yên tâm đánh giặc.
Nơi cấm cung cũng nhanh chóng nhận được tin động trời này, đất nước đang yên bình, đùng một cái lại xảy ra chiến loạn, mà giặc lại lại Thiếu úy đương triều, đại phò mã của Hoàng Hoa quốc.
Thư Di cung hôm nay tiêu điều vắng lặng, tứ công chúa còn nằm trong màn chưa thức giấc.
Tỳ nữ bên ngoài hớt hải chạy vào bẩm báo.
- Tứ công chúa, có chuyện không hay rồi, nô tỳ nghe được tin đại phò mã là gián điệp của Quang Dao quốc, ngài ấy đang đem quân vào tấn công ngoại thành.
Hoàng thượng đã dẫn binh đi dẹp loạn rồi.
Y Nguyệt tỉnh cả ngủ ngồi bật dậy môi run bần bật, nàng không ra chiến trận nhưng hiểu rõ loạn lạc lầm than là như thế nào, nàng nắm chặt ga giường nhìn ra cửa.
Chợt nhớ ra một người, nàng xuống giường chạy đi giày không kịp xỏ, chân trần chạy tới Cảnh Nghi cung.
- Lữ Vỹ Kỳ đâu, chàng ấy có ở trong đó không?
Y Nguyệt thấp thỏm hỏi từng thị vệ tin tức của Lữ Vỹ Kỳ, ngoài kia hỗn loạn như vậy chàng ấy không thể đi theo Hoàng tỷ được.
Chàng ấy có mệnh hệ nào nàng biết phải sống sao.
Uyển Đồng mới lau chùi xong bàn ghế trong tẩm cung của Hoàng thượng, ngài ấy ghét nhất những nơi không sạch sẽ, ngoài biên ải chắc chắn không tránh khỏi cảnh bụi bám đầy người.
Cô ở đây mỗi ngày dọn dẹp tươm tất để chờ Người quay trở lại.
Uyển Đồng mang chậu nước trở ra, thấy tứ công chúa như một kẻ mất phương hướng, tóc còn chưa chảy, y phục ngủ chưa thay, dò hỏi từng người về Lữ Vỹ Kỳ.
Trông thấy Uyển Đồng, Y Nguyệt vội vàng đi tới hỏi thăm.
- Lữ Vỹ Kỳ đâu rồi, chàng ấy không có đi cùng Hoàng tỷ có phải không?
Chuyện đến nước này, cả Hoàng Hoa quốc đều biết thì Uyển Đồng cũng không cần phải giấu diếm nữa.
- Hoàng thượng đã đi được bảy ngày rồi, Lữ Vỹ Kỳ nằng nặc đòi đi theo.
Hiện tại đang chăm sóc Hoàng thượng ở biên ải xa xôi.
Tròng mắt Y Nguyệt ửng hồng, đưa tay lắc mạnh Uyển Đồng không tin tưởng.
- Nói với bổn cung ngươi là đang nói bậy đi.
Uyển Đồng đứng yên không chớp mắt, không thay đổi câu trả lời.
Y Nguyệt gần như sụp đổ, nàng ta nức nở làm loạn.
- Tại sao Hoàng tỷ lại đưa chàng ấy đi cùng, ngoài kia nguy hiểm như vậy, nếu chàng ấy có mệnh hệ nào thì phải làm sao đây, có phải Hoàng tỷ sợ ta giành chàng ấy không, ta đã rút lui rồi, tại sao còn ích kỷ như vậy?
Không gặp cũng được, miễn là còn biết tin nhau, mấy ngày nay nàng vẫn ngóng về Cảnh Nghi cung cầu một lần được gặp Lữ Vỹ Kỳ.
Mà nào ngờ đâu, người đã sớm rời xa cung cấm.
Uyển Đồng quay đầu nhíu mày đối mặt với Y Nguyệt, cô thật thất vọng về nàng ấy, tình yêu đơn phương của nàng còn hơn giọt máu chảy cùng huyết thống hay sao?
- Tứ công chúa, Người có biết mình đang thốt ra những lời lẽ như thế nào không, Hoàng thượng dầm mình nơi sa trường khốc liệt để đem lại bình yên cho nhân dân, xã tắc.
Cho mỗi đêm Người kê gối cao đầu ngủ ngon không phải lo âu.
Mỗi cây trâm, thước lụa Người dùng là do ai đổi những ngày dầm sương dãi nắng mang lại.
Mũi giáo của quân thù chĩa thẳng vào, ngài ấy còn chẳng kêu than.
Cớ sao vì lòng riêng mà Người nỡ buông lời cay đắng.
Đôi đồng tử của Uyển Đồng giãn to hết cỡ căm phẫn nhìn Y Nguyệt.
Hoàng thượng yêu thương nàng ta như vậy, chỉ vì một nam nhân không có tình ý với mình mà lại dám đứng đây chỉ trích ngài ấy.
- Ta chỉ sợ chàng ấy…
Y nguyệt biết mình có hơi quá đáng, nàng định giải thích thì Uyển Đồng quay mặt thẳng tay hất cả chậu nước bẩn xuống sân trước mặt Y Nguyệt, nước văng tung toé, bám vài giọt lên váy trắng của nàng.
Y Nguyệt đờ đẫn nhìn Uyển Đồng không tin vào hành động thất thố của cô ấy.
Uyển Đồng tiến một bước giương đôi mắt nhìn Y Nguyệt.
- Tứ công chúa sợ Lữ Vỹ Kỳ gặp nguy hiểm, vậy còn Hoàng thượng? Ngài ấy dẫn dắt vệ binh xông pha nơi chiến trường ác liệt, Người không lo lắng ngài ấy gặp nguy hiểm hay sao? Đừng trách nô tỳ nói điềm gỡ, nếu chẳng may ngài ấy nằm lại nơi lòng đất lạnh, tứ công chúa cũng chẳng còn nguyên vẹn hình hài mà đứng ở đây đâu.
Người lo cho cho Lữ Vỹ Kỳ nhưng người hắn tôn thờ chính là Hoàng thượng.
Thứ