Ánh lửa bập bùng ở phía dưới làm sáng bừng thân ảnh của Hoạ Y, nàng kéo thẳng dây cung bắn thẳng về phía Lâm Kỳ Minh nhưng hắn nhanh nhẹn kịp tránh sang một bên.
Xung quanh xảy ra cảnh hỗn loạn, mới bắt đầu mà lính của hắn đã thương vong không ít, do họ đang dừng lại nghỉ ngơi, vũ khí còn chưa kịp cầm trên tay đã bị đánh úp bất ngờ.
Hắn trừng mắt nhìn Hoạ Y điên tiết mắng.
- Đồ tiện nữ nhà ngươi, đất đai này là của Quang Dao ngươi dám đặt chân tới làm càn à.
Hoạ Y lấy thêm một mũi tên nhắm tới cái miệng của hắn, giọng nói nàng trong trẻo vọng xuống.
- Nhị thái tử của Quang Dao quốc đưa quân sang gây hắn, đội quân của Lưu Nam Di dám xây dựng lán trại lấn đất của Hoàng Hoa.
Bao nhiêu đó lý do đủ để ta san bằng Quang Dao quốc rồi.
Dứt lời tên bay, Lâm Kỳ Minh nằm mọp xuống tránh, ả ta nói như vậy, có lẽ nào Lưu Nam Di đã có chuyện gì rồi, nếu như vậy ai sẽ tiếp viện cho Nhị thái tử?
Lâm Kỳ Minh không muốn nói nhiều, không cần biết Hoạ Y đem theo bao nhiêu binh, gặp rồi thì phải đánh.
Hắn còn muốn đem đầu nàng về dâng lên cho Thánh thượng để được phong thưởng.
Hắn dùng khinh công chạy một mạch lên đồi cao giao tranh với Hoạ Y, nàng tuốt gươm, đôi mắt trong veo không lay động nhìn hắn.
Đây không phải lần đầu Hoạ Y và Lâm Kỳ Minh đấu với nhau, chiêu thức của đối phương cả hai cũng phần nào nắm rõ.
Lữ Vỹ Kỳ không tham gia vào trận chiến, lính thì chỉ biết nghe lời tướng, có lẽ trong số những binh lính ở đây còn có người bị ép buộc lên đường tòng quân.
Mỗi một nhân sinh là một niềm hy vọng của ai đó ở trên đời, hắn và họ đều chảy chung dòng máu của Quang Dao quốc.
Hoạ Y là dẹp thù cho non sông đất nước, còn hắn chẳng có thù hằn gì với họ.
Lữ Vỹ Kỳ dùng khinh công đậu tuốt trên cây cao, chăm chú quan sát về phía của Hoạ Y, chỉ cần nàng gặp khó hắn sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Lửa tràn xuống đồi, lan ra một khoảng rộng, cả xung quanh và ở giữa hai đoàn quân vẫn hăng say đánh nhau.
Quân của Lâm Kỳ Minh nhiều hơn nhưng họ đã quá mệt mỏi sau một chặng đường dài, nên cuộc chiến này cũng không chênh lệch là mấy.
Bên kia Sở Tiêu và Bạch Trạch Dương gươm cầm trên tay đã nhuốm không ít máu, họ càng đánh càng hăng vì sức lực hiện giờ so với Quang Dao là xung mãn hơn thấy rõ.
Hoạ Y và Lâm Kỳ Minh không ai chịu thua ai, đánh một đường cản một đường, tấn công một đường bên kia dễ dàng tránh né.
Lâm Kỳ Minh lột một bên che mắt ra, nhe hàm răng trắng dã cười lớn, ánh lửa ngoài kia rọi lên khuôn mặt hắn thêm đáng sợ.
- Tiện nữ của Hoàng Hoa quốc, hôm nay ta nhất định phải lấy đầu của ngươi.
*************
Trương Tử Văn núp sâu vào cánh rừng phía dưới đồi, nơi đây đất ẩm ướt, bùn lầy rất khó để di chuyển.
Người và ngựa rất khó đi cùng nhau, Nhị Thần trong bóng tối tìm được hắn hoang mang hỏi.
- Nhị thái tử, sao bây giờ quân của Chỉ huy sứ vẫn chưa đến, không phải đã có gì bất trắc rồi đó chứ?
Lo lắng của Nhị Thần cũng là lo lắng của Trương Tử Văn, lẽ ra Lưu Nam Di phải bám sát theo lúc hắn vừa xuất binh mới phải.
Lại nói không rõ tại sao Trương thái úy lại biết hắn dẫn quân tấn công mà đón đường đợi sẵn, chẳng lẽ họ đã biết trước rồi.
Mấy ngày nay vẫn nghe trong triều duyệt tấu chương đều đặn, không có động tĩnh gì bất thường, nếu có thì quan Ngự sử Quan Vũ đã gửi thư cho hắn báo tin.
Vậy thì tại sao Trương thái úy luôn làm việc cho Hoàng Khang Dụ ngu xuẩn kia lại biết hắn là người của Quang Dao quốc?
Đánh nhau từ sáng đến tối, đội quân ba ngàn người của Trương Tử Văn đã hao hụt không ít, ước chừng còn không đến hai ngàn năm trăm binh, quân của Trương thái úy dẫu cũng ngã xuống tương đối nhiều nhưng cũng chẳng là bao nhiêu so với năm ngàn binh đó.
Nếu Lưu Nam Di không đến tiếp viện thì trận địa này sẽ sớm bị vỡ mà thôi, nấp ở đây cũng không phải là cách.
Trương thái úy ở trên đồi cao ra lệnh cho binh lính mai táng binh sĩ đã tử vong, nhìn những người ngày đêm ăn tập cùng mình không còn hơi thở mà lòng đau nhói.
Nếu không phải Quang Dao quốc luôn có mưu đồ bất chính thì họ đâu phải nằm lại nơi núi rừng lạnh lẽo như thế này.
Từ Thâm ghi lại tên tuổi từng người bỏ mạng lại nơi đây, để ngày chiến thắng trở về còn báo lại với gia quyến, nghĩ tới đó đã thấy ruột gan sôi sục.
Một Trương Tử Văn làm sao đổi lại được bao nhiêu sinh mạng con người nằm đây.
Thấy quân của Trương thái úy không đuổi xuống Trương Tử Văn mới yên tâm phần nào nhưng vẫn không khỏi lơ là cảnh giác, một số binh lính ướt sũng do phải lội qua hào nước, gió luồn qua làm lạnh cống, ở đây lại không có ánh sáng càng làm họ mất đi ý chí chiến đấu.
Một số người bắt đầu khóc, họ hối hận và nhớ vợ thương con, nhớ đến phụ mẫu ở quê nhà đang đợi.
Tiếng khóc ngày một lớn, từ người này truyền đến người kia ngày càng ảm đạm.
Trương Từ Văn đã rối càng thêm rối hắn tức giận quát lên.
- Im lặng hết cho ta, kẻ nào còn lên tiếng ta giết chết tại chỗ ngay lập tức.
Tiếng khóc đã dứt nhưng có tiếng khác đang dồn dập kéo đến, Trương Tử Văn lóng tai nghe, là tiếng của binh lính.
Đuốc của Trương thái úy vẫn còn sáng rực ở trên kia chắc chắn đây không phải là quân của ông ấy, chẳng lẽ là Lưu Nam Di đến rồi.
Nhị Thần vui mừng hớn hở, không ngờ có một ngày