Biên giới ven tỉnh Bách Lý.
- Nhị thái tử, người đã hứa chỉ cần diễn xong màn kịch này, thì sẽ cho nô tài trở về quê phụng dưỡng mẹ già, sao bây giờ lại đem nô tài tới đây?
Ở một khu rừng giáp biên giới, A Châu bị trói chặt trong dây thừng, bên cạnh là Trương Tử Văn cùng vài lính hầu, đằng xa kia cũng có rất nhiều binh lính của Thái úy Trương Kiến Quốc đi theo.
Trương Tử Văn nhìn cửa thành Quang Dao quốc đang ở xa kia, đôi mắt âm u thầm nhớ thương quê hương của mình.
Lúc Hoàng Khang Dụ còn tại vị, hắn luôn được tin tưởng trao quyền điều hành cấm quân nhưng từ lúc Hoàng Hoa quốc đổi chủ, dù trên danh nghĩa vẫn là Đại thiếu úy nhưng binh lực trong tay đã giảm đi nhiều, mấu chốt là Nữ hoàng đế đang giữ lệnh bài thông quan của hắn.
Vốn dĩ lần này hắn dựng một màn kịch, để một lính hầu của Quang Dao quốc giả trà trộn vào quân đội, rồi bản thân lập công bắt gian tế, tạo thêm lòng tin nơi Hoàng thượng nhưng thật không ngờ Hoạ Y lại chơi trò nhổ cỏ tận gốc.
Nếu không chém đầu A Châu, chắc chắn hắn sẽ còn bị nghi ngờ thêm nữa.
Trương Tử Văn tiến tới nói nhỏ vào tai A Châu.
- Ngươi hứa với ta sẽ đóng xong vở kịch này nhưng vở kịch vẫn chưa hạ màn, làm sao ta thả ngươi được.
A Châu nổi hết gai ốc, mặt tái nhợt van xin, y biết lời này của hắn có ý gì, chỉ sợ lần này còn không được nằm trên đất của quê hương.
Trương Tử Văn cười lạnh.
- Yên tâm, mẹ ngươi ở quê nhà sẽ rất tự hào về ngươi, vì bà ta có một đứa con anh dũng hy sinh vì giang sơn, xã tắc.
A Châu mở mắt to hết cỡ, chưa kịp nói lời chăn chối thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Máu chảy dọc xuống gươm của Nhị Thần, hầu tá của Trương Tử Văn.
.
Truyện Khoa Huyễn
Trương Tử Văn dứt khoát bước đi không nhìn, Nhị Thần bao thủ cấp của A Châu vào một tấm vải đen rồi sai người chôn xác của y ở ven rừng.
*********************
Hai ngày sau.
Trương Tử Văn diện kiến Hoàng thượng ở Di Hoà điện, trên tay cầm theo thủ cấp của A Châu.
Sở Tiêu tiếp nhận rồi giao cho một thị vệ khác đem đi thiêu hủy, Hoạ Y không hề kiểm tra mà trực tiếp giao cho Sở Tiêu xử lý.
Trương Tử Văn thấy đắng ở cổ họng, vốn dĩ chỉ cần hắn thay thế A Châu bằng một người khác cũng không ai phát hiện, chẳng phải thế này một con dân của Quang Dao quốc phải bỏ mạng oan uổng sao?
Hoạ Y nhìn biểu cảm dù không cam tâm nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của Trương Tử Văn thì rất thích thú, nàng nở nụ cười nhàn nhạt nói:
- Chuyện lần này Trương thiếu úy làm rất tốt, khanh trấn giữ biên giới đã lâu, lại vừa mới thành thân, Đại công chúa chắc chắn rất mong sum họp, trẫm cho khanh nghỉ phép vài ngày về Tân Vĩnh cung nghỉ ngơi.
Trương Tử Văn hơi chấn động, chẳng lẽ đã làm tới nước này Hoàng Hoạ Y vẫn không tin tưởng vào hắn hay sao? Nay cho hắn nghỉ phép, lực lượng trấn biên của hắn xây dựng ngoài biên ải sẽ hoang mang, ai biết được Hoàng Hoạ Y có lợi dụng cơ hội này để dò thám gì không?
Trương Tử Văn ra vẻ tận tâm nói.
- Khởi bẩm bệ hạ, nơi biên giới tình hình rất phức tạp, chỉ sợ hạ thần vì chuyện riêng tư, mà để quân địch bên kia biên giới lợi dụng tình thế lỏng lẻo sẽ tấn công bất ngờ.
Hạ thần xin gác chuyện riêng tư sang một bên vì an nguy đất nước.
Lúc này Lữ Vỹ Kỳ từ ngoài bưng trà đi vào, vô tình nghe được cuộc hội thoại giữa Hoàng thượng và một người có giọng nói quen thuộc.
Hắn dâng trà lên cho Hoạ Y xong liền cầm quạt nhẹ tạo gió cho nàng.
Đôi mắt khẽ nâng lên một chút nhìn người đang bẩm báo.
Khoảnh khắc nhận ra người ở dưới kia, tay hắn chợt khựng lại một chút.
Vừa vặn ở bên dưới Trương Tử Văn sau khi bẩm báo xong cũng ngước mặt lên, ánh mắt hai nam tử chạm nhau, có chút bối rối rồi vờ như không có chuyện gì.
Hoạ Y nhấp một ngụm trà rồi từ tốn nói.
- Trương thiếu úy nghĩ cho đại cuộc như vậy rất đáng biểu dương, nhưng trẫm cũng không thể ích kỷ giữ khanh cho đất nước, như vậy sẽ làm