Lữ Vỹ Kỳ ngồi xuống bên cạnh, hắn nắm lấy tay nàng, nhìn kỹ sắc mặt nàng đang không được tốt.
Là do hắn dùng lực quá mạnh khiến nàng suy kiệt, hay nàng mệt mỏi nên sức khỏe giảm sút?
- Hoạ Y, nàng có sao không?
Hoạ Y đảo mắt, nâng cằm Lữ Vỹ Kỳ đặt nhẹ một nụ hôn trấn an.
- Thiếp thì có vấn đề gì chứ, đi ngủ thôi.
Hoạ Y đứng lên cất lọ thuốc trong ngăn bàn rồi quay trở về giường, nàng nằm phía ngoài nghiêng qua một bên trầm tư suy nghĩ.
Ngày mai mẫu phi sẽ được dời về khu lăng mộ của hoàng tộc để an nghỉ, sau này phong ba bão táp, nàng cũng không sợ Người lạnh lẽo ở nơi núi rừng hoang vu nữa.
Lữ Vỹ Kỳ ôm nàng từ phía sau, úp mặt vào tóc nàng hít lấy hít để, được ở bên nàng thật tốt, mưa nắng, bão giông đều ở cạnh nhau.
Tay hắn không yên, cứ sờ soạng nàng mãi, đến khi Hoạ Y phát cáu hắn mới chịu an phận.
Sáng hôm sau, khi Uyển Đồng và Tiểu Châu tới phục vụ cho Hoạ Y, đã thấy Hạ thái y bịt mặt đứng chải tóc cho nàng.
Cả hai tròn mắt, không hiểu tình cảnh này là như thế nào, Thái y chẳng phải làm việc ở Thái y viện sao, việc chải tóc cài trâm này sao hắn lại đảm nhiệm?
Chẳng trách mấy ngày vừa qua, khi bọn họ tới đây đều thấy tóc của Hoàng thượng được bới xong rồi, mà bất ngờ ở chỗ, Hoàng thượng lại cho nam nhân khác chạm vào.
Lữ Vỹ Kỳ là nam nhân đầu tiên được chạm vào long thể của Người, từ sau khi hắn chết Hoàng thượng cũng không cho ai lên thay.
Bây giờ lại cho một Thái y làm việc mà Lữ Vỹ Kỳ từng làm.
Cảm giác của Uyển Đồng bây giờ y hệt lúc Người cho Lữ Vỹ Kỳ chải tóc cho mình lần đầu tiên, vừa lo sợ, vừa chán ghét tên nam nhân này.
Uyển Đồng thắc mắc mãi nhưng không biết là không đúng ở điểm nào.
Hạ thái y và Lữ Vỹ Kỳ, vẫn thấy tên ngốc đó tốt hơn.
Hôm nay là ngày thượng triều, ngày Hoạ Y vô cùng bận rộn, hắn sẽ không được ở cạnh nàng cả buổi sáng.
Hoàng cung này nơi nào Lữ Vỹ Kỳ cũng có thể đi cùng nàng, duy chỉ có bên trong Nguyệt Quang điện hắn chưa bao giờ đến, lí do thì chỉ có một, hắn không xứng.
Hoạ Y đi rồi, Lữ Vỹ Kỳ chán nản chẳng biết làm gì, đột nhiên hắn nhớ tới lọ thuốc tối qua nàng đã uống.
Lữ Vỹ Kỳ lục lọi ở ngăn bàn, rất may nó vẫn nằm ngay ngắn trong góc.
Hắn lén lút bỏ vào tay áo, sau đó hướng tới Thái y viện.
Hàn thái y đang điều chế loại thuốc trị thương mới, thấy Lữ Vỹ Kỳ liền nắm ngay hắn lôi tới.
- Hạ thái y, ngài đi đâu mấy ngày nay vậy, lão già rồi, cần có người san sẻ gánh nặng ở đây.
Nào, nào cùng lão nghiên cứu vài vị thuốc mới đi.
Lữ Vỹ Kỳ đâu có biết gì về thuốc, hắn cũng không đến đây với mục đích học hỏi mà có chủ đích khác.
Hắn lấy từ trong túi áo một lọ nhỏ đưa cho Hàn thái y rồi hỏi.
- Hàn thái y, ngài có biết loại thuốc này là gì không?
Hàn thái y mở nắp ngửi thử, mới đầu ông còn tưởng mình lầm, ngửi thêm lần nữa mới chắc chắn khẳng định.
- Đây là thuốc tránh thai, sao ngài lại có cái này?
Hàn thái y nhìn Lữ Vỹ Kỳ một lượt, hắn chưa có ý trung nhân, nam nhân cường tráng dùng cái này làm gì?
Lữ Vỹ Kỳ có hơi hụt hẫng, nàng nói đó chỉ là thuốc bổ nhưng sự thật lại là thuốc tránh thai.
Hắn biết nàng là vua nên chuyện mang thai lúc này là không thể nhưng đâu cần phải giấu diếm hắn.
Lữ Vỹ Kỳ nắm chặt lọ thuốc trong tay, thấy đắng chát trong lòng, thì ra lâu nay cả hai ân ái, đều một mình nàng chịu khổ.
Hàn thái y vừa cân thảo dược vừa nhắc nhở hắn.
- Loại thuốc này không thể dùng lâu đâu, đây là hỗn hợp xạ hương, cửu lý hương và thủy ngân, đều là những loại co bóp tử cung dữ dội.
Ngoài tác dụng tránh thai, còn làm xảy thai, về lâu dài có thể gây ra vô sinh, nặng hơn là tử vong.
Ngài là nam nhân, tuyệt đối đừng để hồng nhan bên cạnh mình sử dụng.
Cẩn thận sau này hối hận không kịp đấy.
Nghe Hàn thái y nói tâm trạng của Lữ Vỹ Kỳ trùng xuống thấy rõ, nàng vì không muốn