Khu vực đồng bằng hạn hán ngày càng nghiêm trọng, tình hình này kéo dài sẽ khiến lương thực cuối năm thất thu, mà thất thu thì người dân sẽ đói khổ.
Nước sạch vận chuyển từ những vùng lân cận không thể đáp ứng đủ nhu cầu sinh hoạt của người dân, mà nước không đủ thổi cơm, giặt giũ thì lấy đâu ra nước để tưới cho cây trồng.
Hoạ Y thay thường phục, tóc búi cao chuẩn bị xuất hành đi khảo sát tình hình.
Nàng ngồi trong xe ngựa, tùy tùng hộ vệ có Sở Tiêu, Bạch Trạch Dương và Lữ Vỹ Kỳ.
Lần này họ cải trang thành dân thường để dễ theo sát hoạt động của người dân hơn.
Đi hết mấy canh giờ liền họ cũng tới được tỉnh Lục Ngạn ở phía nam.
Họ thuê bốn phòng tại khách điếm rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi, lần này Hoạ Y không đem Uyển Đồng và Tiểu Châu đi theo.
Lữ Vỹ Kỳ ở phòng bên cạnh Hoạ Y, hắn xuống dưới đặt đồ ăn rồi tự thân mang lên phòng cho nàng, cùng dùng bữa với nàng.
Bạch Trạch Dương đứng một góc quan sát hết thảy hành động của người tự xưng là lang y nơi núi rừng.
Từ lúc hắn được Hoạ Y mang về y đã thấy lạ, Hoạ Y xưa nay rất kén chọn người ở bên mình, y hay Sở Tiêu đều quen biết nàng trên mười năm, vậy mà một người lạ chỉ quen biết có một đêm lại được nàng cho kề cận bên cạnh, lần vi hành này nàng lại cho đi hắn theo.
Mỗi một nam nhân ở gần nàng, y đều thấy không thoải mái, Lữ Vỹ Kỳ đã không còn bây giờ lại xuất hiện thêm một Hạ Vỹ thần thần bí bí.
Mặt trời vừa lặn, Sở Tiêu và Bạch Trạch Dương tập hợp tới phòng của Hoạ Y nhận nhiệm vụ.
Hoạ Y mặc y phục đen, cầm quạt đen đứng quay lưng ở giữa phòng.
Sở Tiêu bước lên một bước kính cẩn hỏi.
- Hoàng thượng, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
- Đi kiểm tra tình hình ở các giếng nước mới khoan.
Nội phụ phủ đã xuất ra rất nhiều ngân lượng cho việc đào giếng ở đây nhưng đều không có kết quả gì, mà những nơi có nước thì chỉ toàn là nước nhiễm phèn, không sử dụng được, cứ tiếp tục thì số tiền dành cho lũ lụt thiên tai cũng sẽ hết.
Bốn người họ xuất ngựa lên đường, trời tối đen như mực, đi theo những con đường quanh co, nơi từng là những triền đê xanh mướt, giờ đây cây cỏ héo úa, đất nứt nẻ khô cằn.
Họ được một người dân ở gần đó dẫn tới một giếng khoan mới đào hôm qua, độ giếng sâu khoảng một ngàn thước, cao hơn giếng bình thường nhưng vẫn không có nước sạch.
Bạch Trạch Dương múc lên thử một gáo nước, mùi chua sét bốc lên, nước màu vàng nâu khó ngửi.
Đi thêm mấy miệng giếng nữa đều trong tình trạng tương tự.
- Lão Dương… Lão Dương, ông về nhà nhanh lên, con trai của ông không xong rồi.
Tất cả quay lại nhìn người đàn ông hớt hải chạy tới gọi Dương Trí Hào, lão nông dân dẫn đường cho Hoạ Y.
Dương Trí Hào vội vã chạy theo người kia, đám người của Hoạ Y cũng bám theo sau.
Căn nhà tranh sập xệ, xuống cấp trầm trọng, bên trong người dân bu lại đông nghẹt.
Một cậu bé chừng bảy tuổi hai mắt muốn lòi ra ngoài, bụng chướng to, da màu vàng tái, bên cạnh còn một vũng nước màu vàng nhạt, hình như vừa nôn xong.
Tiếng than khóc của mẫu thân đứa trẻ khiến không khí ảm đạm càng thêm ai oán.
- Ông trời ơi, tại sao ông không thương Tiểu Khuyết nhà con, chúng con chỉ có mỗi thằng bé này thôi.
Dương Trí Hào cũng quỳ khóc bên tiểu hài tử, không ngờ bệnh lại tái phát nhanh như vậy.
Hoạ Y chen chân vào trong hỏi thăm tình hình.
- Cậu bé này bị bệnh gì vậy?
Thấy bọn người Hoạ Y ăn mặc sang trọng nên người dân ở đó tự động tránh xa vài bước.
Dương Trí Hào đau khổ kể lại.
- Một tháng trước thằng bé hay nôn ói, dạo gần đây còn tiêu chảy liên miên, bây giờ thì thành ra thế này đây.
Bạch Trạch Dương thắc mắc hỏi.
- Vậy sao không đưa đứa bé đến đại phu?
Một người dân trong làng lên tiếng.
- Làm gì có đại phu, đại phu bây giờ phải trị cho những nhà khác, nhà nào có tiền đại phu mới tới.
Hoạ Y nhíu chặt mi tâm, nàng cứ ngỡ đã dẹp giặc ngoại xâm thì đất nước sẽ thái bình, nào ngờ lại còn những chuyện khuất tất như vậy.
- Mọi người đừng lo, chúng tôi có đại phu.
Bạch Trạch Dương đẩy Lữ Vỹ Kỳ lên trước, hy vọng vào hắn.
Mọi người đều