Để chắc chắn hơn Hoạ Y nhấp thử một ngụm, đúng là cái vị này, dù nước này nhìn có vẻ sạch nhưng thực chất đã bị nhiễm phèn.
Có thể người dân vì sử dụng nguồn nước này để uống lâu ngày nên mới bị bệnh.
Lão Cửu không phục lên tiếng.
- Đây là nước hôm qua các vị cứu trợ cho chúng tôi, bình thường để tiết kiệm chúng tôi còn phải pha với nước dưới giếng để uống.
Nếu nước này cũng không sạch, vậy thì nước nào mới sạch?
- Cửu thúc cứ bình tĩnh, thật ra uống loại nước này lâu chỉ gây đau bụng tiêu chảy, không thể phát bệnh như lệnh ái.
Nguyên nhân là do mọi người pha nước phèn ở dưới giếng vào uống, lâu ngày thành bệnh, tùy vào cơ địa mỗi người mà bệnh phát nhanh hay chậm.
Bệnh này ban đầu khó phát hiện đến khi phát ra triệu chứng thì đã bước đầu chuyển nặng, cộng với việc không uống thuốc chữa trị sẽ làm bệnh nặng thêm.
Lữ Vỹ Kỳ tuy không rành về y thuật nhưng có thể tự tin trị được căn bệnh này, bởi vì ngày xưa khi còn ở Quang Dao quốc, chứng bệnh này cũng đã từng xuất hiện nhưng không đến nông nỗi như Tiểu Khiết mà thôi.
A Tiêu nghĩ lại cũng thấy đúng, hai tháng nay người dân ở đây toàn pha nước để uống nên có thể đây là nguyên nhân, bây giờ thần y đã lên tiếng rồi thì chắc chắn là đúng.
- Vậy bây giờ chúng ta trị bệnh bằng cách nào?
- Dược liệu rất dễ tìm chỉ cần có nhân trần, vọng cách, gừng khô, quế thông, ý dĩ, thần khúc sắc lên uống mỗi ngày hai lần sẽ nhanh chóng khoẻ lại, còn những người chẳng may không qua khỏi có lẽ trong người đã có sẵn bệnh khác nên mới trở nên biến chứng.
Lữ Vỹ Kỳ nói một mạch không vấp từ nào làm Hoạ Y rất tự hào, đúng là phu quân của nàng có khác.
Nhìn chàng như vậy thật hảo soái.
Nụ cười tán dương của Hoạ Y đã lọt vào con ngươi sâu thẳm của Bạch Trạch Dương, y ganh tỵ và y đau lòng, y quay mặt đi không muốn nhìn nữa.
Ở đây không có sẵn dược liệu, những y quán gần đây dù có nhưng không nhiều, không đủ cho tất cả mọi người được.
Trước mắt có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.
Bạch Trạch Dương được lệnh thu gom dược liệu, Hoạ Y đi cùng Lữ Vỹ Kỳ tới thêm nhiều nhà khác để kiểm tra thêm.
Hầu hết triệu chứng đều giống với Nguyệt Tư, nếu thuốc thang đầy đủ không bao lâu sẽ khỏi bệnh, mà bệnh này một khi đã khỏi thì sẽ khó mà mắc lại.
Dược liệu về tới họ cùng nhau sắc thuốc chia cho mọi người uống, đợi tiếp viện từ Sở Tiêu tới tình hình sẽ chuyển biến tốt hơn.
Hoạ Y quạt lửa giúp Lữ Vỹ Kỳ, căn bếp nhỏ chỉ có hai người bầu bạn, thấy nàng tóc nàng rơi trước trán hắn chùi sạch tay vén lên cho nàng.
- Để ta quạt cho, nàng sẽ bị đau tay đấy.
Lữ Vỹ Kỳ lấy cây quạt từ tay Hoạ Y nhưng nàng không cho hắn như ý nguyện.
- Tới gươm ta còn cầm được, cây quạt này nặng bao nhiêu chứ.
Lữ Vỹ Kỳ choàng tay qua người nàng lấy lại cho bằng được.
- Nàng ở chiến trường là đế vương của Hoàng Hoa quốc, nàng có thể cầm giáo, cầm gươm, cầm đầu của giặc nhưng nàng ở đây là nương tử của ta, nàng làm nặng ta xót.
Lữ Vỹ Kỳ quạt lửa, Hoạ Y nhìn chàng cặm cụi, lửa đỏ soi sáng khuôn mặt nàng, mùi khói, mùi thuốc, cảm giác này thật ấm áp.
Nàng ở sau lưng tựa đầu vào lưng Lữ Vỹ Kỳ, hắn mỉm cười giữ nguyên như vậy cho nàng nghỉ ngơi, hôm nay nàng vất vả rồi.
Đằng xa kia, trong một bụi cây nhỏ có giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nam nhân anh tuấn, dáng vóc hiên ngang nhìn đôi uyên ương ở đằng kia mà lệ tuôn không ngừng.
Mười mấy năm ôm một giấc mộng, ôm một nỗi tương tư đã bao lần thổ lộ thành lời, y cái gì cũng có, chỉ có trái tim nàng là mãi mãi không có được.
Y cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu nhân duyên vạn kiếp chẳng tu bồi.
Bạch Trạch Dương đơn phương yêu nàng hơn mười năm, lại chẳng bằng một lang băm vô danh tính.
Y thua rồi, thua thật rồi.
Bạch Trạch Dương rời đi nằm vắt vẻo trên một cành cây to khóc cả đêm không chợp mắt.
Nào phải chỉ có người bị yêu thương phụ bạc mới đau khổ, ôm mộng tương tư không được hồi đáp, lại chẳng dứt ra