Để tránh cho vết thương sưng mủ, Hàn thái y không băng bó lại cho Hoạ Y, cũng để thuận tiện cho việc thay thuốc vào buổi tối.
Cũng may thời tiết bây giờ không lạnh lắm, Uyển Đồng đuổi Lữ Vỹ Kỳ ra ngoài để cô ở lại chăm sóc cho Hoàng thượng, dù gì hắn cũng là nam nhân ở lại đây sẽ rất bất tiện.
Lữ Vỹ Kỳ lại đứng im như tượng, hắn muốn ở lại đây chăm sóc cho nàng.
Hàn thái y có nói vết thương có thể khiến cơ thể hành sốt, hắn không yên tâm.
Cũng không biết sự lo lắng của hắn là gì, nàng là bậc Đế vương, bên cạnh nàng không thiếu kẻ hầu người hạ nhưng hắn lại vô duyên vô cớ không an tâm nếu đó không phải là mình.
Biết bản thân thật nực cười nhưng Lữ Vỹ Kỳ mặc kệ, hắn cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào vết thương khiến da thịt của nàng ứa máu.
Có lẽ chỉ nhìn thôi hắn còn đau hơn gấp trăm lần lúc hắn bị người dân ném đá.
Uyển Đồng khó chịu nhìn hắn, trước giờ nàng đều không thích hắn gần gũi với Hoàng thượng, tội ác của hắn thật khiến người ta kinh tởm.
- Để Lữ Vỹ Kỳ ở lại, tất cả ra ngoài trước đi, có việc cần ta sẽ gọi.
Uyển Đồng và Tiểu Châu trố mắt một phen, chẳng lẽ Người bị thương đến hồ đồ rồi, hắn là nam nhân, Người lưng trần nằm đó sẽ thích hợp sao? Uyển Đồng định nói nhưng lại thôi, chỉ liếc Lữ Vỹ Kỳ một cái rồi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lữ Vỹ Kỳ vẫn đứng im chỗ cũ, Hoạ Y xoay đầu ra ngoài nhìn hắn nói.
- Rót cho trẫm một ly rượu.
Nàng đau nhưng lại không thể kêu đau, ít nhất men rượu sẽ làm cho cơ thể bị đánh lừa cảm giác, nếu có Uyển Đồng ở đây chắc chắn cô ấy sẽ cản nàng cho bằng được nên nàng mới để Lữ Vỹ Kỳ ở lại.
Nàng thích uống rượu như vậy sao? Có lẽ vì cần rượu mới để hắn ở lại.
Lữ Vỹ Kỳ cười cợt bản thân, vừa nãy còn tâng bốc bản thân nghĩ nàng là đang trọng dụng hắn.
Nhưng vết thương nặng như vậy không thể dùng rượu được, Lữ Vỹ Kỳ đành kháng mệnh.
- Bệ hạ, người đang bị thương, uống rượu không tốt đâu.
Hoạ Y cong môi một đường, nhìn dáng vẻ của hắn.
Rõ ràng hắn bây giờ với lúc mới nhập cung đã thay đổi rồi.
Nàng nhắm mắt hít một hơi, hồi tưởng chuyện cũ nhẹ nhàng nói.
- Nhớ lúc mới đăng cơ giặc tràn ngoài biên ải, trẫm mang vạn quân ra chiến trường dẹp loạn.
Lúc bị thương da thịt rã rời, tay cầm vò rượu, tay kia tự khâu vết rách, rượu khiến người ta quên đau đớn, quên đi nỗi sợ cắt vào thịt da.
Cảm giác đó thật khó để diễn tả.
Lời của nàng nhẹ tựa cánh hoa nhưng mỗi câu từ đều đẫm những vết tích của năm tháng.
Nàng mới có bao nhiêu tuổi chứ, lên ngôi vừa tròn hai mươi tuổi, nàng mới tại vị được một năm.
Giặc mà nàng nói chính là Quang Dao quốc, Lữ Vỹ Kỳ thấy đắng ở trong lòng, quê hương của hắn đã dày vò nàng đến thế nào, gây cho nàng bao nhiêu vết thương, chảy bao nhiêu máu.
Nếu như phụ hoàng an phận với những gì mình có thì đâu gây tổn thương cho nhân dân của quốc gia khác.
Lữ Vỹ Kỳ vô thức khuỵu gối xuống sàn, quỳ trước mặt nàng, hắn cảm thấy có lỗi với nàng, với Hoàng Hoa quốc vì lòng tham vô đáy của đương triều Quang Dao.
Hoạ Y bất ngờ, nàng nhíu mày nhìn hắn hỏi.
- Tại sao lại quỳ?
- Bệ hạ chịu nhiều khổ cực vì nhân dân như vậy, nô tài lại không giúp được gì cho Người thật đáng hổ thẹn.
Lời là giả dối nhưng hắn cảm thấy