Thực ra ngay từ đầu, Đường Tự không hề có ý định đưa Đường Thác đi.
Thấy cậu rầu rĩ, cả người toàn là vết thương, anh phẫn nộ, đau lòng, muốn giúp cậu, cảm xúc như thế nào cũng có, song đều chưa tới mức “tôi muốn đưa đứa trẻ này đi”.
Đường Tự đưa theo Đường Thác ngồi trên xe lừa rồi lại ôm cậu đi một đoạn đường rất xa, đi tìm “trạm xá nhỏ thôn bên” theo lời của Ngụy An.
Cả quãng đường Đường Thác đều không nói chuyện, ngoan ngoãn ghé trên bờ vai anh, mơ màng nhìn con đường bỏ lại phía sau bọn họ.
Về sau, Đường Tự tới hỏi tình hình với Ngụy An, Ngụy An cũng không rõ lắm, anh bèn bảo anh ta đưa tới chỗ một ông lão được coi là rất hiểu lí lẽ trong thôn.
Ông lão đó vừa mới cuốn xong một điếu thuốc, thực ra cũng chỉ là hai lớp giấy Tuyên Thành rách nát mỏng tang, bên trong là chút sợi thuốc rẻ tiền bán theo bao bố.
Lúc ấy trong túi Đường Tự đã mang theo sẵn một bao thuốc lá, anh tiến lên phía trước một bước, đưa cho ông một điếu Hồng Tháp Sơn[1].
[1] Hồng Tháp Sơn: một thương hiệu thuốc lá của Trung Quốc
Không phải loại thuốc cao sang gì, ông lão nhận lấy ngửi thử rồi bật cười thở dài, bỏ qua một bên, lại quay sang nhấc cuộn thuốc rách nát kia lên.
“Hút thuốc ngon xong lại hút cái này của tôi sẽ biến vị mất.” Ông lão lắc lắc đầu, ngậm một hơi: “Thế mới nói, không được thử.”
“Các cậu nói Đường Thác ấy à… Thằng bé này ở trong thôn cũng coi như số khổ.” Tốc độ nói của ông lão hết sức chậm rãi, đã từng này tuổi, dù có thuật lại những chuyện tình cảm tươi đẹp đầy màu sắc thì giọng nói vẫn điềm tĩnh, không ngạc nhiên cũng chẳng kích động: “Mẹ nó bị lừa bán đến đây, náo loạn một trận.
Hồi ấy người già trong nhà đó vẫn chưa chết, cứ làm loạn là đánh, không được nữa thì trói lại, nhốt lại.
Nhà thì nghèo xơ nghèo xác, khó khăn lắm mới nặn ra vài đồng mua được con dâu, nào có cho chị ta náo loạn mãi, chị ta ầm ĩ nữa, về sau càng bị đánh thảm… Có một đợt không nghe thấy động tĩnh gì, cũng không nhìn thấy người phụ nữ đó nữa.
Về sau, chị ta sinh một đứa con, nghe nói tên con là do chị ta đặt.
Cũng đúng, cả nhà chỉ có chị ta là biết chữ.
Có điều chị ta không cần đứa trẻ này, mấy lần tôi nhìn thấy chị ta tới bên bờ sông giặt quần áo, trời thì rét căm căm, con thì ném dưới đất, khóc cũng kệ, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì như thể không hề nghe thấy.”
Đường Tự nắm chặt bao Hồng Tháp Sơn đứng nguyên tại chỗ, nghe thấy Ngụy An hỏi: “Chuyện buôn bán người… không ai quản chế sao?”
Ông lão thở dài: “Không quản nổi.”
Đường Tự chau mày hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó người già nhà bên đó chết hết, bố của Đường Thác là một tên nát rượu đến củi cũng không biết chặt.
Lúc người già còn sống, mùa đông còn tới ngọn núi bên cạnh nhặt củi, đứa con này của bọn họ thì cái gì cũng không biết.
Về sau nữa, người phụ nữ kia nhảy sông chết, không tìm được thi thể, chắc là bị nước sông cuốn trôi rồi.” Ông lão cụp mí mắt toàn là nếp nhăn, bàn tay run rẩy gõ rơi tàn thuốc: “Chết cũng tốt, còn sống trừ chịu tội ra thì cũng chẳng có hi vọng gì.”
Trên đường trở về từ nhà ông lão, sau một hồi trầm ngâm im lặng, Ngụy An hỏi: “Tình hình sức khỏe Đường Thác thế nào rồi?”
“Toàn là vết thương, phải nghỉ ngơi từ từ.” Đường Tự nói.
Đi qua căn nhà nát của Đường Thác, Đường Tự dừng lại, nhìn vào bên trong.
Bên trong rất yên tĩnh, tiếng động gì cũng không có.
Ngụy An ở bên cạnh thở dài một hơi, đi về phía trước.
“Lần sau mà lão ta còn đánh trẻ con, chúng ta cứ lấy tư cách làm thôn quan trực tiếp nhốt lão ta lại.”
Lời này của Ngụy An có chút tức giận, Đường Tự bình tĩnh đáp lại đề nghị của anh ta: “Anh không có tư cách nhốt lão ta đâu, anh có thể chọn cách báo cảnh sát, hoặc là giáo giục tư tưởng cho lão ta.
Có điều đồn cảnh sát gần nhất cũng cách nơi này quá xa, chắc cũng không bằng lòng quan tâm đến chuyện ở chỗ hoang vu hẻo lánh này, còn về giáo dục tư tưởng thì vô tác dụng.”
“Vậy phải làm sao, tôi làm một thôn quan rồi cứ nhìn lão ta bạo lực gia đình hả?”
Bạo lực gia đình, sau “bạo lực” lại thêm hai chữ “gia đình”, một cụm từ mờ mịt biết bao, vả lại cũng khó mà xử lí.
Người bạo lực gia đình cho dù có được giáo dục thế nào, khi bị phát hiện, khi bị chất vấn đều hét lên một câu, tôi dạy dỗ con mình, tôi lo chuyện của vợ tôi thì có liên quan gì đến mấy người? Bộ dạng căng mày trừng mắt của những người đó không khác gì một con chó dại tự mình xưng vương độc chiếm núi rừng.
Mới nhìn thấy bố của Đường Thác, trong lòng Đường Tự đã không hề lịch sự mà coi lão ta như một con chó điên.
“Yo, là thầy giáo đó à! Tôi sống đến từng này còn chưa gặp qua thầy giáo đó.”
Đứng cách một khoảng cánh tay, mùi rượu hỗn tạp bay đến làm Đường Tự hơi buồn nôn.
Anh nén nhịn vượt qua lão ta bước vào căn nhà.
Đường Thác đang đứng một bên ngửa đầu nhìn anh, thấy anh bước tới thì duỗi tay nắm chặt lấy vạt áo.
Đường Tự phủ lấy bàn tay bé nhỏ bên hông ấy, niết nhè nhẹ.
Đường Thác sững sờ, sau đó nở một nụ cười nho nhỏ với anh.
Bên trong căn nhà mờ tối, chỉ có một cây đèn cầy méo mó xiêu vẹo đang thoi thóp cháy.
Đường Tự ngồi xổm xuống, hỏi Đường Thác: “Ăn cơm chưa?”
Đường Thác dường như đang định trả lời, lại thoáng thấy lão đàn ông đứng cách xa hai bước kia đang u ám nhìn mình, cậu nín thinh.
Đường Tự nhận ra ánh mắt phía sau lưng, anh rũ mắt, tầm nhìn rơi trên mắt cá chân bị chiếc quần rộng thùng thình che lấp của Đường Thác.
Đường Tự xoa xoa đầu cậu, không nhắc đến chuyện vết thương, quay đầu hỏi lão đàn ông kia: “Tôi nấu chút cơm rang trứng, các học sinh đều tới ăn cả lại không thấy Đường Thác nên qua đây tìm em ấy.
Thế này đi, tôi đưa em ấy đi ăn, lát nữa lại đưa em ấy về nhà, thế nào?”
Lão đàn ông thô lỗ cười hai tiếng, đầu lưỡi đánh một vòng: “Được chứ.”
Ra khỏi cửa, Đường Tự lại ôm Đường Thác vào lòng, không để cậu chạm đất, hỏi mắt cá chân của cậu có đỡ hơn chút nào không.
Đường Thác gật đầu, lại hỏi ngược lại: “Có cơm rang trứng thật ạ?”
Đường Tự lắc đầu: “Lừa lão ta đấy.”
Bỗng chốc, ánh sáng trong đôi mắt Đường Thác giảm đi đôi chút, cậu mệt mỏi tựa đầu lên vai Đường Tự, cái mũi sụt sà sụt sịt.
Đường Tự bật cười, nâng cậu lên áng chừng.
Ôm Đường Thác thế này, hầu như sờ đến đâu cũng toàn thấy xương của cậu, đứa trẻ này gầy đến độ biến dạng mất.
“Không có cơm rang trứng, nhưng chị Trí Vị nấu cho em canh thịt không cay rồi đấy.”
Lúc Đường Thác học đại học, trong lớp có bạn không ăn được cay, tới quán cơm hỏi canh thịt có thể nấu không cay hay không đều bị phục vụ và các bạn học khác cười lớn.
Đường Thác lại không cười nổi, bởi vì cậu đã từng ăn, hơn nữa còn ngon vô cùng.
Khoảng thời gian sau đó đối với Đường Thác mà nói gần như là những tháng ngày từ trên trời rơi xuống.
Đường Tự thường len lén đưa cậu tới kí túc ăn cơm, cậu được ăn cơm rang trứng, được ăn đậu sa bao[2], được ăn rất nhiều món cậu chưa từng thấy.
Đường Tự cũng sẽ ôm cậu tới bên giường, kiểm tra xem cậu có vết thương mới hay không, vết thương cũ hồi phục như thế nào.
[2] Đậu sa bao: một loại bánh bao có nhân đậu đỏ nhừ
Nếu không có vết thương mới thì tốt, chứ có là Đường Tự lại biến thành bộ dạng toàn thân nổi giận.
Hàn Trí Vị giúp cậu bôi thuốc một lần, mới bôi được một nửa mắt đã ửng đỏ rơi lệ.
Đường Thác thích Đường Tự, cũng thích Hàn Trí Vị, thế nên cậu duỗi tay lau đi nước mắt trên gương mặt cô, bảo, chị ơi chị đừng khóc.
Hàn Trí Vị hỏi Đường Tự: “Chúng ta tới tìm lão nói chuyện không được sao? Mắng lão một trận, không được nữa thì đánh lão.
Trong thôn chẳng ai quan tâm thì chúng ta quan tâm, tôi không tin tới lúc đó không ai đứng về phía chúng ta cả.”
Đường Tự hít một hơi thuốc, ngồi bên mép cửa: “Chúng ta có thể đi dạy dỗ lão, chắc cũng có người đứng về phía chúng ta, cùng nhau nói lão.
Hiệu quả tốt lão có thể tạm thời bớt bớt lại, cơ mà có một câu hơi khó nghe nhưng cũng rất có lí, chó không sửa được tật ăn phân.
Chúng ta sắp rời khỏi đây rồi, còn Đường Thác, tới khi đó chỉ còn lại một mình em ấy, e là lão kia lại càng ngày càng hung hăng, đổ hết những gì lão bị chúng ta dạy dỗ lên người em ấy.”
Đường Tự vừa nói xong thì hai người nghe thấy tiếng cốc nước đổ xuống đất.
Đường Tự lách người vén tấm rèm lên, nhìn thấy Đường Thác đang đứng bên cạnh bàn, bên chân là một cái ca uống nước bằng sắt.
Hàn Trí Vị mau chóng bước vào ôm lấy cậu đặt lên trên giường, rồi lại quay người đi tìm khăn giấy.
Đường Thác ngồi trên giường nhìn chằm chằm Đường Tự, nhỏ giọng hỏi: “Các anh phải đi rồi sao?”
“Hửm?” Đường Tự sững người.
Đường Thác cúi đầu, gảy gảy đường khâu trên quần.
Bộ đồ cậu mặc là đồ ngủ Hàn Trí Vị may tạm cho cậu, sửa từ quần áo của Đường Tự.
Ngày hôm đó lúc Đường Tự đưa Đường Thác trở về, Đường Thác ôm lấy cổ anh, hỏi: “Bao giờ thì các anh đi?”
Đường Tự không trả lời cậu ngay, cho dù là anh thì cũng cảm thấy chuyện này đối với Đường Thác mà nói là quá đỗi tàn nhẫn.
“Còn khoảng nửa tháng nữa.”
“Nửa tháng… là mười lăm