Trước ngày xuất phát một hôm, môn thi cuối cùng trong kì thi cuối kì đã có kết quả.
Đường Thác đang xếp đồ vào valy, thấy điện thoại nhấp nháy không ngừng bèn cầm lấy xem, kết quả thấy không ít bạn học trong lớp đang than thở việc giáo viên chấm đắt.
“Sắp xếp thế nào rồi?”
Không biết từ lúc nào Đường Tự đã tới bên cạnh cậu, trên tay anh bưng một đĩa nho đỏ còn ướt nước.
Đường Tự không nói hai lời ngắt lấy một quả rồi bỏ vào miệng Đường Thác.
Vị nho vừa ngọt vừa thơm lấp đầy khoang miệng, Đường Thác cảm giác đến cả chân răng của cậu cũng nếm được vị ngọt, cậu giơ điện thoại cho Đường Tự xem nhóm chat của lớp, bảo: “Mọi người đang khen anh.”
Đường Tự liếc một cái, bật cười: “Có mấy bài đúng là tệ thật, vì để các bạn ấy có thể qua môn mà anh sắp giở nát bài thi của các bạn ấy, tìm xem có chỗ nào còn thêm được cho các bạn ấy hai điểm không.”
Miệng lại được nhét thêm một trái nho nữa, Đường Thác cắn nho cong mắt cười: “Các bạn ấy thích thầy cô nào không đánh trượt lắm.”
“Cứ thử nghĩ một sinh viên học ngành tự động hóa lại rớt môn điều khiển tự động, mới khởi hành đã gặp phải trở ngại lớn như thế, anh sợ về sau các bạn ấy đều không có đủ dũng cảm để đi tiếp nữa.” Đường Tự vừa nói vừa lắc đầu như than thở, liếc nhìn Đường Thác đang ăn nho ngon lành, bảo: “Hi vọng có một ngày, sinh viên của anh đều có thể giống như em.”
Một lời khen thẳng tuột chẳng hề che giấu chút nào, tim Đường Thác khẽ động, giả bộ bình tĩnh tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Những gì cần dùng anh đều sắp cả rồi, em chỉ cần chọn mấy bộ quần áo thích mặc đem đi là được.”
Đường Thác gật đầu, lựa đi chọn lại quần áo trong valy.
Đường Tự thì có vẻ nổi hứng, cầm điện thoại của cậu đứng một bên ngó trộm, xem xem đám học trò của mình đánh giá thầy cô thế nào, thỉnh thoảng còn tranh thủ bón nho cho Đường Thác.
Xem đám học trò thảo luận sôi nổi được một lúc, Đường Tự bắt được một thông tin hữu dụng từ một đống lời than thở.
Anh vỗ vỗ đầu Đường Thác, hỏi: “Có kết quả thi rồi hả?”
Đường Thác ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn anh, đáp: “Có rồi.”
“Kết quả thế nào?”
“Cũng được, có điều em chưa tra môn cuối cùng.”
Đường Tự biết Đường Thác có thói quen khiêm tốn, anh khẽ cười rồi kéo cậu đứng dậy, trước ánh mắt kì lạ của Đường Thác bỏ thêm một trái nho vào miệng cậu: “Thưởng cho em đấy.”
Trong tay Đường Thác vẫn đang cầm quần áo, mặc dù thấy đột ngột nhưng cậu vẫn theo bản năng nhai trái nho trong miệng, ai ngờ trái nho này lại chua dã man, Đường Thác bèn nhai qua loa hai bận rồi nuốt xuống, mặt mày nhăn rúm lại.
Thấy phản ứng ấy của cậu, Đường Tự cũng bất ngờ: “Chua à?”
Đường Thác chép miệng gật đầu: “Trái này chua thật sự.”
Nghe vậy, Đường Tự khẽ lắc đầu, bày ra dáng vẻ suy tư bảo: “Xem ra phần thưởng này không được thành công cho lắm.”
“Thế đổi cái khác vậy.” Một tay anh niết lấy cằm Đường Thác, ngón tay cái chầm chầm vuốt ve hai cái.
Bờ môi bị phủ lấy, cả người Đường Thác loạng choạng một chút, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Đường Tự tạm thời ngừng lại, hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt Đường Thác: “Tư Hành, nhắm mắt lại.”
Một nụ hôn triền miên dây dưa, Đường Thác cảm giác bản thân cậu hít thở không thông, chân cũng mềm nhũn.
Đợi nụ hôn kết thúc, cậu phát hiện bộ đồ vốn cầm trong tay nay đã rơi dưới đất, thay vào đó là áo của Đường Tự.
Đường Thác có hơi hoảng, vội vàng buông bàn tay đang đặt trên eo anh ra.
Buông thì buông rồi, song chỗ bị cậu siết thành hai nếp nhăn kia vẫn không chịu phẳng lại, Đường Thác nhìn mà mặt càng nóng.
“Trái nho đó chua thật.” Đường Tự ôm cậu vào lòng, giọng nói của anh khàn khàn thêm mấy phần, không còn lưu loát như ban nãy nữa: “Ngày mai là đi chơi rồi, có vui không?”
Trái tim Đường Thác vẫn đang đập thình thịch, cậu không lên tiếng, chỉ dính lấy Đường Tự gật gật đầu.
Giữa lúc ý thức mông lung, Đường Thác nghe thấy Đường Tự bảo, anh cũng vậy, vui lắm.
Thực sự thì cậu cũng rất vui, hơn nữa vào hôm hai người xuất phát, niềm vui này còn biến thành sự hưng phấn vô cùng.
“Chúng ta mặc có chút thế này liệu có ổn không?”
“Ừm, đến sân bay bên đó lại thay, có phòng thay đồ đó.”
“Có phòng thay đồ nữa à, nhân đạo ghê…”
Cứ như thế anh hỏi em đáp lặp lại vô số lần, dường như một nhóc Đường Thác hoạt ngôn ngày trước lại xuất hiện trước mắt của Đường Tự.
Gần đến giờ check-in, Đường Thác gọi điện thoại cho bố mẹ cậu, báo với hai người rằng cậu sắp xuất phát.
Bố mẹ ở đầu dây bên kia dặn dò cậu phải chú ý an toàn các thứ, Đường Thác đáp rất ngoan, ngoan đến mức Đường Tự nhịn không được phải vuốt ve gương mặt cậu.
Động tác nhỏ ấy lại khiến Đường Thác giật mình lùi lại một bước, điện thoại trong tay vẫn áp bên tai, cậu vừa nói chuyện vừa cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Bỏ điện thoại xuống rồi Đường Thác mới tiến lại gần, đè thấp thanh âm nói: “Chỗ này đông người lắm…”
“Sợ à?” Đường Tự nhướn mày.
Phía trước có người nhìn, Đường Thác giả bộ vỗ vỗ vạt áo vốn chẳng vương tí bụi nào của cậu, im lặng không lên tiếng.
Đường Tự khoác tay lên vai cậu, nhẹ nhàng kéo cậu sát tới bên mình, ở bên tai cậu hỏi: “Anh còn muốn biết, em nói với bố mẹ em kiểu gì thế?”
Đường Thác chớp mắt nhìn anh: “Cái gì nói kiểu gì?”
“Em nói em đi chơi với ai ấy?” Đường Tự nghiêng đầu truy hỏi.
Đường Thác sờ mũi, khẽ khàng ho khan hai tiếng: “Bạn học…” Nhìn vẻ mặt vi diệu của Đường Tự, cậu mấp máy môi bổ sung: “Cũng đâu thể nói là đi với thầy…”
Câu này nghe thì đơn giản, song Đường Tự lại tìm ra một lượng thông tin cực lớn, mãi đến lúc check-in, anh hãy còn đang suy nghĩ.
Mặc dù đã lường trước được Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, song sau khi ra khỏi sân bay, nhiệt độ nơi đây vẫn khiến Đường Thác run cầm cập, trong lòng cảm thấy may mắn vô cùng khi đã đeo khẩu trang.
Trước đó lúc Đường Tự đưa khẩu trang cho cậu cậu còn không muốn, kết quả hiện tại mới ra chưa được hai phút Đường Thác đã cảm thấy những chỗ không được che chắn trên mặt đang bắt đầu đông cứng lại.
Đường Tự khẽ kéo khẩu trang cho cậu: “Lạnh hả?”
Đường Thác gật đầu: “Ở đây lạnh hơn nhiều so với Bắc Kinh.” Cậu nghiêng người về phía bên phải, tầm mắt băng qua Đường Tự nhìn về phía khoảng không phía trước: “Woa, tuyết dày quá, lại còn không bị tan nữa.”
Bắc Kinh mặc dù cũng có tuyết, nhưng lại tan nhanh.
Có hôm trời đổ tuyết, tới trưa đã bắt đầu tan rồi, những khi ấy mặt đất những nước cùng băng chưa tan hết, cộng thêm chút bùn đất bân bẩn đâm ra mất đi hết cái đẹp nghệ thuật.
“Nhiệt độ thấp, tuyết đương nhiên sẽ không tan.”
Lúc đợi xe Đường Thác cứ dáo dác tứ phương mãi, trong lòng hớn hở đến độ bất giác giậm giậm chân.
Ấn tượng đầu tiên là cậu rất thích nơi này, bởi nơi này rất lạnh, có thể mặc quần áo thật dày, bởi nơi này có tuyết không tan, đương nhiên cũng bởi có Đường Tự đang đứng bên cạnh cậu.
Từ sân bay vào nội thành mất khoảng độ bốn mươi phút ngồi xe.
Đường Tự gọi một chiếc xe, bác tài nghe hai người tới du lịch bèn vô cùng nhiệt tình, dùng chất giọng đúng chuẩn Đông Bắc tám trời tám đất với bọn họ.
Người có kiến thức cuộc sống nhiều nhất có lẽ phải kể đến tài xế taxi, nội dung trò chuyện cả quãng đường nhiều vô kể, cực kì đa dạng, đại khái bao gồm đi Thế giới băng tuyết[1] kiểu gì, mặt sông sông Tùng Hoa mỗi độ đông đến kiên cố đến nhường nào, món