Trên đường trở về, Đường Tự dừng xe trước cổng siêu thị, tắt máy xong thì giải thích: “Hôm nay không ăn ngoài nữa, về nhà ăn.”
Những ngày nóng nhất của mùa hạ sắp đến, điều hòa trong siêu thị mở hết công suất, lúc bước vào Đường Thác còn rùng mình vì lạnh.
Đường Tự thấy dáng vẻ đó của cậu bèn chậc một tiếng: “Ngày mai bắt đầu chạy bộ buổi sáng đi em, anh giám sát.”
Đường Thác giơ tay xoa mũi, ngước mắt tranh biện: “Sức khỏe của em rất tốt, chỉ là đột nhiên lạnh vậy, cần phải có một quá trình thích ứng.”
Đường Tự bật cười thành tiếng, xoa đầu cậu một cái rồi không để ý cậu nữa.
“Muốn ăn gì nào?” Anh nhìn quanh một lượt, hỏi: “Ăn cá không?”
Đường Thác nghĩ ngợi rồi gật đầu, đợi đến khi đi tới chỗ bán cá cậu lại bảo: “Chúng ta mua cá nào ít xương ấy.”
Đường Tự không chọn chỗ để cá sống mà bước tới trước trước tủ đông, chọn một hộp cá biển trắng bóc.
“Nấu cho em một món đặc biệt, cắt loại cá biển này thành miếng rồi xào với dưa chuột, nêm chút giấm, rượu gia vị gì đó, anh thấy ăn ngon lắm.”
Sống trong đất liền nên hai người thường xuyên ăn cá nước ngọt, Đường Thác nhớ năm nọ có người cho hai con cá biển, Hướng Uyển bởi chưa biết nấu nên băn khoăn hồi lâu.
Cuối cùng cậu nhớ mẹ cậu tra được cách nấu trên mạng, hấp con cá ấy lên, thành phẩm cho ra rất mặn, chẳng ngon gì cả.
Nghe Đường Tự nói cách xào cá, cậu cảm thấy rất mới lạ: “Sao anh biết kiểu nấu ấy?”
“Trước kia hồi ở nước ngoài anh ăn chán món Tây bèn tự nấu cơm.
Lúc mới bắt đầu chẳng hiểu gì cả, mua bừa con cá, đem về kí túc thì bạn cùng phòng bảo đó là cá biển, rất mặn.
Anh đương nhiên không biết làm thế nào, bèn xào như kiểu xào rau luôn, nghĩ bụng nếu đã mặn thì khỏi cần tra muối, ai ngờ nấu xong lại ngon ra phết.”
“Thế thì là anh thiên phú dị bẩm rồi.” Đường Thác nghe vậy bèn đáp.
Nếu như phải bàn về sùng bái cá nhân một cách mù quáng thì chẳng ai cướp được ngôi vị thứ nhất của Đường Thác cả.
Đáp lời xong cậu cũng mới nhận ra bản thân mình lại si mê như thế, Đường Thác âm thầm le lưỡi, một mình bước về phía trước.
Khí lạnh từ tủ đông vẫn đang không ngừng ùa tới, Đường Tự đỡ xe đẩy dừng lại, Đường Thác không chú ý, vẫn một mình phiền muộn đi về phía trước.
Đường Tự mỉm cười quan sát bóng lưng cậu hai giây, sau đó anh cúi đầu liếc nhìn, thấy tủ đông cạnh mình vừa khéo có một đống đồ rực rỡ màu sắc.
Đường Tự nhướn mày, duỗi tay lấy một cái ra.
Đường Thác đi mãi đi mãi mới đột nhiên phát hiện bên cạnh cậu hình như không có ai, cậu mông lung tại chỗ quay đầu tìm kiếm thì thấy Đường Tự đang một tay đẩy xe đẩy bước về phía mình, mỉm cười dịu dàng.
Đợi đến khi bước tới trước mặt cậu, Đường Tự vươn một tay vốn đang giấu sau lưng kia ra, ngay sau đó, có thứ gì đó lành lạnh chạm tới chóp mũi cậu, Đường Thác theo bản năng cấp tốc ngẩng đầu, tránh đi cái lạnh.
Cậu rụt cổ hạ mắt nhìn, là một cây Cornetto vị vani.
Đường Tự dùng ba ngón tay nắm lấy phần chóp của vỏ kem, xoay trái xoay phải hai vòng.
“Hôm nay biểu hiện rất tốt, thưởng cho em đấy.”
Trên đường về nhà, Đường Tự nói với cậu hôm nay dự định nấu món gì, radio trong xe đang phát tình hình giao thông thực tế, ngoài xe ánh nắng đương lúc đẹp, tất cả đều mang theo hơi thở của cuộc sống.
Cửa sổ xe bị ánh nắng chiếu vào trở nên trong suốt, Đường Thác thông qua đó tìm kiếm bóng hình của Đường Tự, nhìn miệng anh hết đóng lại mở.
Một khung cảnh bình thường là thế nhưng với Đường Thác, ấy là hạnh phúc đã vượt qua cả năm tháng an yên.
Tiếng chuông điện thoại có hơi “lạc hậu” vang lên, Đường Thác lấy ra coi, là Hà Chúng gọi tới.
Đường Thác chỉ kịp alo một tiếng, cuộc gọi này đã biến thành sàn diễn cá nhân của Hà Chúng.
Đợi cậu cúp máy, Đường Tự hỏi: “Kết quả thi tiếng Anh qua rồi?”
“Anh nghe thấy hả?” Đường Thác dụi dụi tai, nói xong lại gật đầu bổ sung: “Cậu ấy thi ba lần rồi, coi như đã qua.”
Đường Tự bật cười, đột nhiên hỏi: “Em thì sao? Nếu là em thì phải thi mấy lần?”
Câu hỏi này khiến Đường Thác im lặng một lúc, không phải cậu đang nghĩ đáp án mà là đang nghĩ cách trả lời.
Cuối cùng, Đường Thác duỗi một ngón tay lắc lắc với Đường Tự: “Một lần.”
Đường Tự quay đầu nhìn cậu, anh phát hiện Đường Thác thực sự không hiểu kiêu ngạo nghĩa là gì, dù có nói những lời như thế thì nom cậu như chỉ đang trần thuật lại một câu chuyện dưới góc nhìn khách quan, trong mắt không có đắc ý, thậm chí nửa phần giảo hoạt cũng không có.
Không vì sự ưu tú của bản thân mà tự kiêu là một phẩm chất vô cùng tốt đẹp, nhưng áp dụng nó lên người Đường Thác lại khiến Đường Tự đau lòng khôn nguôi.
Anh hi vọng ít nhất khi ở trước mặt anh, cậu có thể đắc ý, có thể kiêu ngạo.
“Em giỏi ghê.” Đường Tự cười nói, còn xoa xoa mái tóc bồng bồng của Đường Thác: “Chưa nghe em nhắc đến chuyện thi tiếng Anh, sao thế, không định ra nước ngoài à?”
Đường Thác còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đang nhìn Đường Tự thì Đường Tự đã quay qua, thấy hết vẻ mờ mịt không biết làm sao của cậu.
Một hồi lâu chưa thể sắp xếp lời nói, Đường Thác vừa bối rối vừa gấp gáp túm nhăn cả quần short của mình.
Đường Tự không thúc giục, cũng không quay đầu qua nhìn cậu nữa, tiếp tục bình tĩnh lái xe về phía trước.
“Em không muốn đi nước ngoài… Em thấy ở trong nước cũng rất tốt.” Mãi hồi lâu sau Đường Thác mới lên tiếng.
Có lẽ bởi chuyến đi triển lãm khoa học kĩ thuật vừa rồi, cũng có lẽ bởi lần này người đặt câu hỏi là Đường Tự nên Đường Thác lúc bấy giờ vô cùng lo lắng.
Nói xong cậu nhìn chằm chằm Đường Tự, sợ để sót mất bất kì vẻ mặt nào của anh.
Ngược lại thì Đường Tự rất bình tĩnh, anh không ngạc nhiên cũng chẳng phản đối, anh chỉ nói một câu, ồ, thế à.
Chênh lệch chỉ xuất hiện khi có so sánh.
Đường Thác nhớ đến dáng vẻ “sóng xô không đổ” đứng ở đó của Thẩm Tập Huy, rồi lại nhớ đến vẻ mặt khi khen ngợi Thẩm Tập Huy của Đường Tự.
“Vậy cũng được, có điều nói thực lòng, anh có hơi bất ngờ.” Đường Tự nói: “Mặc dù trong nước rất tốt nhưng xét về trình độ chuyên môn, nhiều năm nay chúng ta đúng thực là có những tiến bộ rất lớn, song cũng không thể không thừa nhận những cách biệt so với nước ngoài.
Ngoài ra cách thức giảng dạy ở nước ngoài cũng không giống trong nước, bên nào cũng có cái lợi cái hại, em đã rất quen thuộc với cách thức giảng dạy bên mình nên anh đang nghĩ, nếu như em ra nước ngoài, tiếp thu một vài thứ mới mẻ, có lẽ sẽ giúp được em nhiều hơn.
Đương nhiên, anh chỉ đưa ra đề xuất cho em chứ không bắt em phải thay đổi quyết định, anh tôn trọng tất cả những quyết định của em, bởi lẽ anh tin rằng những quyết định em đưa ra là đúng, tin tưởng vô điều kiện.”
Những lời này của Đường Tự làm Đường Thác chấn động không nói nên lời, cậu cắn môi dưới, quay đầu nhìn về phía trước.
“Ừm, em biết rồi.”
Về vấn đề này, những lí do mà cậu đưa ra cho mình không hề đầy đủ, vậy nên phản ứng đầu tiên của cậu là trốn tránh.
Cậu sợ phải thảo luận chuyện này với Đường Tự, hoặc là nói cậu sợ Đường Tự sẽ phát hiện ra sự hạn hẹp của cậu, nhìn thấu cậu khi yêu lại là một kẻ coi tình yêu như miếng cơm ăn.
Thế nhưng né tránh không có nghĩa là cậu không âm thầm suy nghĩ.
Đoạn đường xe này không hề dài, Đường Thác còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ của mình thì Đường Tự đã dừng xe ở vị trí đỗ.
Đường Thác vẫn chưa nghĩ thông, đầu óc loạn cào cào khiến cả người cậu cũng chậm rì rì.
Đường Tự một phen túm lấy Đường Thác đang đi về phía cửa nhà bên cạnh, nhịn cười nhìn cậu mặt mày u sầu, hỏi: “Sao thế, nhà cũng không nhận ra nữa hả?”
Về tới nhà, Đường Tự lấy đồ ăn trong túi ra, đơn giản phân loại rồi đưa hai bó rau cho Đường Thác: “Đi nhặt rau đi, nhặt xong rồi rửa.”
“Ò.” Đường Thác đáp một tiếng, xách rau tới bên cạnh thùng rác, tự mình chuyển cái ghế đẩu sang rồi ngồi xuống, bắt đầu vùi đầu nhặt rau.
Lúc nắm lá rau, Đường Thác nhịn không được bắt đầu tiến hành cái trò chơi hiệu quả rất nhỏ nhưng lưu truyền nhiều năm ấy.
Nhặt lá đầu tiên, đi nước ngoài, nhặt lá thứ hai, không đi nước ngoài…
Đợi đến khi nhặt rau xong, Đường Thác nhìn chằm chằm đống lá rau một hồi, ném toẹt cái lá biểu thị “ra nước ngoài” trên tay xuống.
Đường Tự đang ở một bên giã đông cá, đồng thời chú ý dáng vẻ đấu tranh với chính mình của Đường Thác.
Mới đầu thì len lén, về sau anh phát hiện Đường Thác tuyệt nhiên không