Lúc Đường Tự thông báo tin Thời Hề kết hôn cho Đường Thác, cậu ngớ người mãi hồi lâu.
Đường Thác đang viết luận văn tốt nghiệp, con trỏ chuột trên màn hình nhấp nháy, cậu nhìn chằm chằm nó một lúc, cảm giác có hơi hoa mắt.
“Sao mà… sắp kết hôn rồi?”
“Cũng không tính là đột ngột quá được, hai người họ ở bên nhau cũng gần hai năm rồi.”
Đường Thác rời tay khỏi bàn phím, ngẩng đầu hỏi: “Anh gặp người đấy chưa? Anh ta như thế nào?”
“Từng gặp rồi.” Đường Tự bước tới xoa đầu cậu: “Anh ta rất tốt, có học thức có khí phách, mặc dù gia thế tốt nhưng không phải dạng hoa hoa công tử nắm cày không thạo.
Tụi anh cùng ăn cơm hai bận, anh nhìn ra được cậu ta rất yêu Thời Hề, cũng chăm sóc cô ấy rất chu đáo.”
Câu trả lời của Đường Tự quá chi tiết, Đường Thác nghe rồi gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Hôn lễ tổ chức vào ngày mười hai tháng sáu, Thời Hề dặn anh phải đưa em đi cùng đấy.”
Hôn lễ của Thời Hề được tổ chức ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, một bãi cỏ xanh mởn đầy ắp những đóa hoa trắng, hoa hồng, bách hợp, loa kèn,… Đây là lần đầu tiên Đường Thác nhìn thấy nhiều hoa đến thế, đi đường cũng nhịn không được hết lời cảm thán, tới hội trường chính, cậu khẽ chọc cánh tay Đường Tự.
“Đẹp thật đấy…”
Đường Tự ngó nghiêng bốn phía, thấp giọng cười bảo: “Thời Hề than với anh là cô ấy chỉ nói thích hoa màu trắng, kết quả chồng cổ gần như vơ hết hoa màu trắng ở Bắc Kinh tới, đây là đã dẹp bớt một nửa rồi đấy.”
“Đợi lúc nữa còn đẹp hơn, đến khi đó em cứ việc ngắm.” Nhìn dáng vẻ dáo dác ngắm nhìn xung quanh của Đường Thác, Đường Tự bật cười vỗ bả vai cậu: “Đi thôi, đi xem Thời Hề cái đã.”
Thời Hề từ trong gương nhìn thấy hai người bước vào, cô nở nụ cười, quay người ra chào hỏi.
Đường Tự bước qua, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chúc mừng nhé, cô dâu xinh đẹp nhất.”
Nhiều lúc Đường Thác cảm giác đó giờ Đường Tự chưa từng keo kiệt sự trân trọng của anh đối với con gái bên cạnh mình, ví dụ như Thời Hề, dẫu có là người quen nhưng khi ôm, anh vẫn đặt tay ở một vị trí hết sức lịch sự.
Đường Thác im lặng đứng sau lưng Đường Tự, sau khi hai người họ tách ra mới tiến lên phía trước.
“Chị Thời Hề, chúc mừng chị.” Đường Thác mỉm cười, cậu ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Hôm nay chị đẹp lắm.”
Thời Hề nghiêng đầu, cười rất duyên dáng: “Cảm ơn Tư Hành.”
“Nào.” Lúc này Đường Tự mới lấy ra một bao lì xì lớn đưa cho Thời Hề: “Tiết kiệm mãi mới gom góp cho em được đấy.”
Thời Hề nhận lấy, vuốt ve: “Thầy Đường ra tay hào phóng vậy cơ?”
“Phần hai người.”
Mới nói được mấy câu thì bị Lục Thành Úy đẩy cửa đi vào cắt ngang.
Lục Thành Úy nom thấy người trong phòng thì lập tức gào lên: “Yo, Tiểu Tư Hành hôm nay đẹp trai thế!”
Bữa nay Lục Thành Úy vẫn vậy, phong cách tự do tản mạn, trên người khoác sơmi đen, tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay.
Đường Thác thì ngược lại, vì tới một nơi trang trọng nên cậu nhất quyết mặc vest, kiểu dáng là hai hôm trước Đường Tự dẫn cậu tới tiệm chọn, cổ áo còn thắt một cái nơ nhỏ.
“Cơ mà đang hè thế này em không nóng hả? Chậc, nơ lệch rồi này.” Nói đoạn, Lục Thành Úy bước tới trước mặt Đường Thác, giơ tay giúp cậu chỉnh nơ.
“Đúng rồi Thành Úy.” Thời Hề nghĩ ra gì đó bèn vỗ Lục Thành Úy, hỏi: “Có báo với người mở video là thứ tự thay đổi chưa đấy?”
“Chưa báo.” Lục Thành Úy lắc đầu, hạ tay xuống: “Vừa mới từ chỗ MC qua đây, giờ anh tới hội trường.”
Nói xong, Lục Thành Úy kéo lấy cánh tay Đường Tự: “Cậu đi với tôi.”
Đường Tự bị anh ta kéo ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa còn liếc Đường Thác một cái, Đường Thác khẽ mỉm cười với anh.
Rời khỏi căn phòng, Đường Tự vẫy khỏi tay Lục Thành Úy, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đợi tí, đi tìm chị gái phụ trách video rồi nói với cậu.”
Bàn giao công việc xong, Lục Thành Úy lại kéo Đường Tự đến khu hút thuốc, hai người mỗi người châm một điếu xong xuôi Lục Thành Úy mới giương cằm với anh, hỏi: “Tiểu Tư Hành nhà cậu yêu rồi đúng không?”
Động tác trên tay Đường Tự khẽ ngừng, anh nhìn Lục Thành Úy, nụ cười mang vẻ cân nhắc.
“Làm sao nhìn ra được?”
“Mới nãy không phải tôi giúp nhóc đó chỉnh nơ sao, dưới cổ áo nhóc có dấu hôn!” Lục Thành Úy rít mạnh một hơi thuốc, lắc đầu: “Không nhận ra Tiểu Tư Hành cũng có bản lĩnh phết, vốn tôi còn định giới thiệu cho nhóc ấy một em gái.”
Đường Tự nghe vậy thì không đáp lời, chỉ nhả vòng khói giữa không trung rồi bật cười.
“Cậu cười cái gì, cậu không