Mặt Đường Tự sưng mất mấy hôm, còn mang theo cả miệng vết thương rỉ máu.
Anh tốn công tốn sức tránh Đường Thác, ai ngờ hôm đó lại bị chặn lại trước cửa lớp học.
“Mặt anh làm sao thế kia?” Đường Thác thấy anh vậy cái là hoảng, cậu chẳng buồn quan tâm mọi người đang đi ra khỏi lớp học, vội vàng tiến lên phía trước.
Đợi đến khi đi tới trước mặt Đường Tự, định giơ tay lên sờ Đường Thác mới bất thình lình nhớ ra cậu đang ở đâu.
“Thầy Đường.” Cậu cuống quít bổ sung một câu.
Mắt thấy dáng vẻ sốt ruột nhưng lại không thể biểu hiện của Đường Thác, trong lòng Đường Tự ngưa ngứa, song ngoài miệng lại tỏ vẻ đứng đắn an ủi nói: “Không sao, không cẩn thận bị vấp.”
Mượn cớ cần trao đổi về chuyện ra nước ngoài, Đường Thác theo Đường Tự tới phòng làm việc của anh.
Một thầy giáo khác đã đi họp tổ, đóng cửa xong, Đường Thác bèn kéo lấy áo Đường Tự hỏi: “Tại sao anh không bảo em, em có thể cùng anh nói mà, hai người bị ăn đánh luôn tốt hơn một người bị ăn đánh… Trên người anh có bị thương hay không…”
“Không sao.” Đường Tự nắm chặt tay cậu, cắt ngang sự hoang mang lo sợ của cậu: “Sắp khỏi rồi.”
“Thế này mà bảo là không sao, đóng vảy cả rồi.” Đường Thác quay người đi khóa cửa, kế đó vừa vén áo Đường Tự lên vừa nói: “Đưa em xem vết thương trên người anh.”
“Không sao thật mà.” Đường Tự kéo cậu lại ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Chỉ bị đánh một trận thôi, ông nội anh lớn tuổi rồi, lực tay thực ra yếu hơn ngày xưa nhiều lắm.”
Đường Thác ôm lấy anh không nói chuyện, trong lòng cậu đang rất không thoải mái, vừa đau lòng vừa tủi thân.
Đau lòng vì Đường Tự, tủi thân cũng vì Đường Tự.
“Yên tâm, anh không sao thật, tối về nhà cho em kiểm tra.
Cơ mà giờ anh có chuyện này muốn nói với em, chắc sẽ hơi rắc rối.” Đường Tự kéo cậu, nhìn vào mắt cậu: “Bố mẹ anh muốn gặp em.”
Đường Thác có ấn tượng với người nhà của Đường Tự, dù sao hai năm trong quá khứ ấy cậu cũng coi như ở cùng bọn họ.
Chỉ là tới nay thân phận đã khác, khi thực sự đứng trước cửa nhà của anh, Đường Thác khó lòng tránh khỏi hoảng sợ.
Đường Tự vươn tay xoa cần cổ cậu: “Đừng sợ, bố mẹ anh đã chấp nhận quan hệ của tụi mình rồi, còn về ông nội… ông đánh em thì em cứ chạy.”
Đường Thác rất muốn hỏi tại sao anh không chạy, song cánh cửa lớn trước mắt khiến cậu có cảm giác bị áp bách, cậu chỉ có thể mông lung gật đầu.
Như Đường Tự nói, bố mẹ anh khá tốt, sau khi cậu đi vào thì chào hỏi đầy đủ, nên nói gì cũng nói không thiếu một câu.
Chỉ có ông nội Đường Tự là im lặng từ đầu đến cuối, không động đậy, cũng không quan tâm mấy người đang cười nói bên cạnh, làm như chốn không người ngồi ở đó uống trà đọc báo.
Sau khi bố mẹ Đường Tự tạm thời rời khỏi phòng khách, Đường Thác liếc mắt nhìn về phía cái ghế bập bênh trong phòng, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Đường Tự.
Chuyện gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Đường Tự đứng dậy, khẽ ôm vai Đường Thác dắt cậu đi tới trước mặt ông lão.
“Ông nội, Tư Hành tới rồi.”
Không ai trả lời.
Đường Tự như thể không cảm nhận được ông nội anh đang không vui, tiếp tục nói: “Ông ơi, Tư Hành mang cho ông trà Mao Tiêm này.”
“Rầm” một tiếng, ly trà bị đổ trên bàn.
“Tôi hiếm lạ chút trà đó hả?”
Hai câu nói rất bình thường nhưng lại khiến ông lão tức giận.
Ông đứng dậy, giơ cây quải trượng chỉ về phía Đường Thác: “Cậu đừng có tưởng trước đây tôi rất thích cậu là cậu có thể ở bên nó thật, tôi nói cậu hay, chuyện này có đến lúc nhắm mắt tôi cũng không đồng ý!” Ông lão quạt râu, “hừ” một tiếng: “Hai đứa con trai, lại còn một là thầy giáo một là học sinh, còn ra thể thống gì nữa.”
Lúc ông nói đến câu “còn ra thể thống gì nữa”, Đường Thác thậm chí còn cảm nhận được cây quải trượng trong tay ông làm rung động cả mặt đất.
Giọng nói giận dữ của ông khiến Đường Thác bỗng không biết nên làm sao mới phải, cậu vừa định mở miệng thì lại thấy Đường Tự chau mày bảo: “Ông nội, ông muốn hét thì hét với con này.
Là bố mẹ con muốn gặp Tư Hành, hôm nay em ấy là khách của nhà chúng ta đấy.”
“Khách?” Ông lão nghe vậy, sắc mặt lại càng tức giận: “Ông nói mời nó à? Cái nhà này không đến lượt ông nói chuyện rồi?”
Đường Thác nhìn ông lão giận đến đỏ mặt, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe ông bèn mở miệng định nói câu xin lỗi, ai dè lại bị Đường Tự ngăn lại.
Đường Tự liếc mắt nhìn cậu, ý bảo cậu bình tĩnh chớ vội.
Ông lão hãy còn đang nóng, ông với lấy cái áo khoác mỏng, gậy chống cộc cộc trên nền nhà bước về phía cửa: “Được, mấy người cứ ăn, tôi đi, tôi không quản được nữa rồi, mắt không thấy tim không phiền được chưa?”
“Ông nội.” Đường Tự kéo ông lại, vẻ mặt anh vô cùng bất đắc dĩ: “Thời gian lâu vậy rồi, con còn tưởng tốt xấu gì ông cũng nghĩ thông được một chút.
Chuyện này con chắc chắn sẽ không nhượng bộ đâu, ông mà thực sự không nhường con tí nào thì ông cháu ta trở mặt thành thù thật ạ?”
“Tôi không nhường!” Ông lão trừng mắt nhìn Đường Tự, tiếp đó lại liếc Đường Thác một cái, đoán càng nhìn hai người lại càng tức, ông lại ném cây gậy về phía Đường Tự: “Giới thiệu cho anh bao nhiêu cô gái anh không thích, cứ phải đi đến bước này, anh muốn tôi tức chết mà!”
Ông lão xuất thân quân nhân, lúc đánh người không bao giờ nương tay.
Giữa mùa hè, Đường Tự chỉ mặc một cái áo ngắn tay.
Gậy của ông lão quăng về phía anh, Đường Thác nhìn thấy cánh tay Đường Tự lập tức hiện lên một vệt đỏ.
“Ôi.” Cậu gọi một tiếng rồi lao đến trước người anh, che chắn anh ở phía sau, chính mình giằng co với cây quải trượng hãy còn đang giơ.
“Cậu làm gì thế? Còn thay nó chịu đòn?” Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, chép miệng vừa kiêu ngạo lại vừa xem thường: “Tôi nói rồi tôi không đồng ý, các anh khỏi phải diễn khổ nhục kế với tôi, vô tác dụng.”
Đường Thác vụng miệng, dốt nhất là cùng người ta tranh luận, huống hồ đối phương lại là trưởng bối.
Cậu cắn môi, quyết định quay người kiểm tra vết thương của Đường Tự, xem rõ rồi lại đau lòng không thôi.
Cậu không cam tâm nhìn ông lão, cuối cùng mấp máy miệng nói: “Ông không đồng ý thì không đồng ý, sao còn đánh người ạ.”
Ông lão bị câu nói của cậu làm cho sững sờ, quên luôn cả đáp trả.
Đang lúc tình hình căng thẳng nghiêm trọng là thế mà Đường Tự lại bật cười thành tiếng, anh còn nhẹ nhàng ấn ấn tay Đường Thác.
Ngày hôm đó ăn cơm xong, Đường Thác có hơi buồn rầu tựa đầu bên cửa sổ xe, hỏi Đường Tự: “Có phải em làm bể chuyện rồi không…”
Đường Tự mỉm cười nghiêng người qua giúp cậu thắt dây an toàn: “Không bể, em xem cuối cùng ông nội vẫn ăn cơm ở nhà đó thôi, ông cho chúng ta mặt mũi đấy.”
“Nhưng hồi nãy lúc tạm biệt ông, ông vẫn không để ý chúng ta.”
“Cũng phải cho ông một khoảng thời gian thích ứng mà.” Đường Tự nói: “Dù sao ban nãy đưa em tới, ông cũng coi em như trẻ con mà mắng, lại thêm quan hệ thầy trò của hai ta, ông có thể giữ thái độ như vậy là anh đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”
Đường Thác giật khóe miệng muốn nặn ra một nụ cười mà chẳng thành.
“Chỉ cần sau này ông không đánh anh nữa là được.” Đường Thác lại cẩn thận xem xét chỗ sưng đỏ trên cánh tay Đường Tự: “Đau không?”
“Không đau.” Đường Tự lắc đầu, dịu dàng nói: “Này đã thấm vào đâu, từ nhỏ đến lớn anh bị đánh nhiều lắm.”
Nghe vậy Đường Thác lại nhớ đến chuyện Đường Tự sau khi bị đánh thì tránh cậu tận mấy hôm, cậu ôm cánh tay tựa vào ghế không lên tiếng nữa.
Đường Tự biết cậu đang giận cái gì, anh lấy lòng gãi cằm cậu: “Còn giận à? Anh sợ em lo lắng mà, em xem hôm nay thấy ông quăng gậy về phía anh em còn tranh luận trước mặt ông, hôm đó em mà thấy thì chắc phải báo cáo ông lên phòng quản lí dân cư mất?”
Người dễ bị chọc cười đúng là thiệt, cãi nhau với người ta mà cũng có thể bật cười cho được.
Đường Thác cười lộ ra hàm răng trắng bóc, cười xong lại hỏi: “Ngày xưa anh hay bị đánh lắm sao? Tại sao vậy?”
“Ừm, hồi nhỏ anh lêu lổng với Lục Thành Úy, tìm khắp đại viện cũng không có đứa nào ngang bướng hơn tụi anh.
Có điều hồi học cấp hai lại bị đánh thành học sinh ba tốt.”
Những gì Đường Tự kể khác biệt quá lớn so với những gì Đường Thác mặc định về anh.
Cậu không tưởng tượng ra được, chỉ cảm thấy Đường Tự hồi đó dù có ngang bướng nhưng chắc cũng tốt lắm.
Đường Thác không