Dịch: Sun
------------------------------------------------------
Vì Bùi Kiêu vội đi báo thù cho Jenny, nên tất cả Thiên Sinh Vũ Khí lấy được trong Nam Bắc Chiến Trường của nước Mỹ, hắn đều giao cả cho đám Varotian. Có điều là lượng Thiên Sinh Vũ Khí bình thường có tổng dung lượng lên tới 5000 đơn vị cũng là một con số rất lớn, đám Varotian lúc đó cũng chưa thể gom đủ ngay lập tức. Vậy nên, khi Bùi Kiêu đã đến Italy và đang đi tìm linh hồn đặc thù có năng lực chế tạo Thực Phẩm Chấp Niệm, thì Varotian mới lên đường rời khỏi nước Mỹ, đi đến địa điểm hẹn gặp với Bùi Kiêu tại Italy.
Đến ngày hôm nay thì lệnh cấm bảy ngày tại nước Mỹ đã hết. Vì vậy mà những thông tin về biến cố xảy ra trong Nam Bắc Chiến Trường, sau đó là lệnh cấm của Bùi Kiêu và chính phủ nước Mỹ giờ này đã lan truyền khắp nơi trên thế giới. Nhất là với những quốc gia có tổ chức linh hồn thì những tin tức này lại càng đáng sợ đến không thể nào tưởng tượng nổi. Các tin tức liên quan tới hoạt động của Bùi Kiêu đều trở nên quý giá, được đầu não của các quốc gia đưa vào ưu tiên điều tra hàng đầu. Tất cả những gì liên quan tới Bùi Kiêu, bao gồm thông tin từ lúc hắn còn sống, rồi tài liệu về bốn tháng biến mất sau cái chết của hắn, sau đó là thông tin liên quan tới chứng nhận Cao Đẳng Tránh Thoát Giả của hắn tại Mỹ... Lúc này, tất cả những tài liệu đó đều đã trở thành các tài liệu mật cấp cao nhất. Mỗi quốc gia đều lập ra một nhóm khoảng hơn mười người bao gồm nhân viên cố vấn và nhân viên tình báo, với mục tiêu là tìm ra bí mật đã giúp một gã linh hồn tay mơ mới chết nửa năm như Bùi Kiêu tiến vào Tầm Chân Chi Lộ. Rất nhiều nhà khoa học người da trắng thậm chí còn tuyên bố: chỉ cần tìm ra bí mật này thì giới linh hồn sẽ lập tức bước vào thời đại ‘sản xuất hàng loạt’ cường giả Chân Ma cấp.
Bùi Kiêu đang đọc một tờ báo do giới linh hồn Italy phát hành, hắn gõ gõ lên dòng title tuyên bố có thể sản xuất hàng loạt Chân Ma cấp trên báo rồi cười khẩy: “Làm sao mà sản xuất được? Đúng là không hiểu thì không biết sợ. Đến gien của mỗi cá thể trong loài người còn khác nhau, thậm chí gien của hai cha con còn có sai khác rất nhỏ kia mà. Trên đời này không thể tồn tại hai thứ hoàn toàn giống nhau, ý thức và tinh thần của mỗi cá thể cũng sẽ hoàn toàn khác nhau. Phải thấy được ,rồi tìm ra ‘nhân’ của bản thân, sau đó mới quán triệt ‘nhân’ của chính mình. Làm sao có thể sản xuất được quá trình này? ‘Nhân’ của ta đâu phải là ‘nhân’ của ngươi. Sự thật là như vậy.”
Cho đến hôm nay, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đã đến Italy được hai ngày, một mặt là họ chờ Varotian tới, mặt khác là Bùi Kiêu muốn có trạng thái tinh thần bình thản để cảm thụ cuộc sống thường ngày. Nói ra thì cũng thật kỳ lạ! Trước khi bước vào Tầm Chân Chi Lộ, gần như mỗi phút, mỗi giây, Bùi Kiêu đều đang lo lắng về việc ngày tận thế năm 2012 đến gần. Nhưng sau khi đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ, vẻ ngoài của hắn lại dường như vô cùng bình thản. Thậm chí, có thể nói là hắn hoàn toàn không bận tâm tới việc mình đã lãng phí hai ngày vừa qua. Dương Đỉnh Thiên thấy hắn gọi điện thoại về trò chuyện với em gái cả ngày, không thì lên mạng chơi game, đọc tiểu thuyết, chán rồi thì lại lang thang quán bar, cửa hàng khắp nơi, nhìn qua chẳng giống một người sắp tiến vào Chân Ma cấp chút nào, ngược lại là có vẻ giống một vị công tử nhà giàu vô công rồi nghề nào đó.
Dương Đỉnh Thiên tức giận nói: “Đến cả ta suốt ngày được ngươi dạy phải cảm nhận cảm xúc, thả lòng ý thức để cảm thụ bản tâm mà còn chẳng hiểu gì thì càng chẳng cần phải nói tới kẻ khác. Dù sao cũng không hiểu được phương pháp thực hiện thì tốt nhất là không suy đoán lung tung nữa, biết đâu lại tìm được cách khác dễ thực hiện hơn cũng nên.”
Bùi Kiêu trầm ngâm một chút rồi nói: “Đúng là loại trạng thái này rất khó hình dung, sau khi tiến vào mới có thể hiểu rõ. Tuy vậy, nhìn theo một cách khác thì cũng có thể hình dung một cách rất đơn giản. Có điều là cách hiểu của mỗi người về cùng một vấn đề lại khác nhau nên rất có thể sẽ có người đi vào những lối rẽ sai lầm. Theo như cách hiểu của ta, thật ra thì bản tâm chính là một loại ý chí hoặc cảm xúc nào đó. Lúc mà ngươi có thể hành động hoàn toàn theo sự dẫn đường của bản tâm mà không chút đắn đo, lo nghĩ thì chính là lúc ngươi đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ.”
“Nhưng con người là sinh vật phức tạp đến cỡ nào? Con người có tới gần như là vô cùng vô tận các loại ý chí và cảm xúc. Ví dụ, chỉ riêng ‘dục vọng’ đã có thể chia ra làm vô số các loại ý chí và cảm xúc, như là dục vọng tiền bạc, dục vọng ăn uống, hay tình dục… Vô cùng nhiều! Vậy nên, khi một người còn chưa phải là Chân Ma cấp, hoặc chưa tiến vào Tầm Chân Chi Lộ, mà nghe Chân Ma cấp hay người đã tiến vào Tầm Chân Chi Lộ giải thích, thì sẽ nhận được lời khuyên là phải cho cảm xúc dẫn đường để làm những điều mà sau thẳm cõi lòng thực sự mong muốn. Đó chính là lúc mà người ta bước vào lối rẽ sai lầm.”
Bùi Kiêu nói đến đây thì nhìn thẳng Dương Đỉnh Thiên: “Giống như ngươi vậy! Ngươi đừng tưởng ta không vì sao mà mấy ngày hôm nay, tinh thần của ngươi trở nên sa sút. Là vì sau khi ngươi nghe xong những gì nói, biết rằng muốn tiến cấp Chân Ma thì phải để cảm xúc dẫn đường. Mà cảm xúc lớn nhất trong lòng ngươi là gì nào? Chính là em gái của ngươi! Vì vậy mà ngươi bắt đầu trở nên buồn rầu, cho rằng cả đời mình cũng không thể bước vào Chân Ma cấp. Đó chính là lối rẽ sai lầm của ngươi.”
Dương Đỉnh Thiên sửng sốt một chút, sau đó mới hỏi lại: “Không phải ý nghĩa của “để cảm xúc dẫn đường” là phải loại bỏ những tư tưởng tà ác và xấu xa trong lòng, chỉ để lại những gì tốt đẹp hay sao? Sau đó mới đi quán triệt những điều tốt đẹp này… Đó chẳng phải là để cảm xúc dẫn đường để tiến cấp Chân Ma hay sao?”
Nhưng Bùi Kiêu lại lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không! Ngươi nhầm rồi. Thế nên ta mới nói ngươi đã đi nhầm đường. Trên đời có cái gọi là bản tâm đúng và bản tâm sai sao? Không hề! Cái gọi là đúng và sai chẳng qua chỉ là những điều chúng ta được dạy từ khi còn nhỏ, được quyết định bởi quy phạm đạo đức của thế giới này. Khi ngươi muốn để cho cảm xúc dẫn đường, và rồi đã làm được như vậy, được nếm trải cảm giác sảng khoái, nhưng đồng thời, lương tâm lại thấy tội lỗi, đó chính là đã đi sai đường. Ý nghĩa của câu ‘nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma’ cũng không chỉ đơn giản như nghĩa đen của mặt chữ. Phật cũng là ma, ma cũng là phật. Khi ngươi có thể tùy theo lòng mình mà làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa, cũng không cảm thấy chần chừ hay tội lỗi lương tâm, thì dù mỗi ngày ngươi giết cả ngàn người, ăn tươi nuốt sống trăm ngàn đứa trẻ nhưng lại không cảm thấy do dự, mà trong lòng chỉ có khoái cảm, vậy thì ngươi đã quán triệt được bản tâm của mình, đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ, đã sắp thành cường giả Chân Ma cấp. Có điều, những cường giả Chân Ma cấp như vậy cũng chính là Kẻ Sa Đọa rồi.”
Nói đến đây, Bùi Kiêu chợt thở dài: “Lúc trước ta còn không hiểu, chỉ đến khi hình người màu đen xuất hiện sau khi đánh chết mấy tên Kẻ Sa Đọa, thì ta mới nghĩ thông suốt được tất cả. Hình người màu đen kia cũng là một cường giả Chân Ma cấp. Tuy thứ xuất hiện lúc đó chỉ là một cái hình chiếu được hình thành từ ý niệm của hắn, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được trường khí thế của hắn. Đó là trường khí thế giết chóc, cũng có thể gọi là trường khí thế ‘tịnh hóa’. ”
Lúc trước, Dương Đỉnh Thiên vốn còn cho là mình đã hiểu được một phần những gì Bùi Kiêu nói, đã biết phải làm thế nào để có thể tiến cấp Chân Ma, nhưng giờ hắn càng nghe thì càng thấy mình sai lầm, thậm chí bắt đầu cảm thấy không hiểu nổi. Bùi Kiêu thấy vậy thì vội vàng nói: “Được rồi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu. Thật ra, lúc này mà nói những chuyện đó với ngươi thì vẫn còn hơi sớm. Có biết vì sao tổ chức linh hồn lại thống kê rằng Tránh Thoát Giả và Cao Đẳng Tránh Thoát Giả phải chết hơn 5 năm thì mới có thể tiếp xúc được tới Tầm Chân Chi Lộ không? Nguyên nhân không chỉ vì điều kiện chấp niệm đạt 500 đơn vị đâu, mà quan trọng hơn là linh hồn cần có thời gian để cảm thụ các loại cảm xúc và ý chí… Còn ta cần thời gian ngắn như vậy là vì ta khác các ngươi.”
Dương Đỉnh Thiên sửng sốt nói: “Ngươi khác chúng ta ở chỗ nào?”
Bùi Kiêu ngước nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ: “So với người sống thì linh hồn dễ dàng cảm nhận các dạng cảm xúc và ý chí hơn nhiều. Đó là do cấu tạo thân thể của linh hồn. Khi không còn sự trói buộc và ngăn cách của cơ thể vật chất, linh hồn chỉ còn do chấp niệm và Năng Lượng Tiêu Chuẩn hình thành, thân thể linh hồn như vậy sẽ dễ dàng cảm nhận được các dạng cảm xúc và ý chí. Nhưng ta thì lại có thể dễ dàng cảm nhận hơn các ngươi gấp trăm lần, bởi vì ta có được năng lực đặc thù Valkyrie. Thực tế thì công dụng chính của năng lực này là giúp cảm nhận các loại cảm xúc và ý chí. Vậy nên, ta cho rằng không phải cả thế giới chỉ có ba cường giả Chân Ma cấp, mà cả cô gái Bắc Âu có được năng lực Valkyrie chắc chắn cũng là một Chân Ma cấp.”
Dương Đỉnh Thiên lúc này mới gật đầu như thể hiểu ra điều gì đó, đồng thời cũng tạm gác những ý tưởng về Chân Ma cấp và Tầm Chân Chi Lộ sang một bên. Xem ra hắn chỉ có thể từ từ trải nghiệm từng bước, rồi sau đó sẽ cảm nhận từng chút một, về chuyện này thì hắn chẳng thể nào so sánh được với thiên phú của Bùi Kiêu.
Lúc này, Bùi Kiêu lại cười rộ lên: “Dương Đỉnh Thiên, đi mở cửa hộ ta đi. Người mà chúng ta chờ đợi đã tới rồi.”
Dương Đỉnh Thiên hơi sững sờ. Quả nhiên, ở cửa lớn vang lên tiếng chuông cửa. Đến khi Dương Đỉnh Thiên đi ra mở cửa thì thấy Varotian đang đứng bên ngoài, mỉm cười sán lạn nhìn hắn.
Dương Đỉnh Thiên lập tức quay phắt lại, nhìn chằm chằm Bùi Kiêu hỏi: “Ngươi đã có được trường khí thế rồi sao? Làm sao cảm nhận được sự hiện diện của linh hồn khác vậy?”
Bùi Kiêu vừa cười vừa nói: “Đâu có dễ dàng như vậy! Chẳng qua chỉ là một loại cộng hưởng thôi. Đúng không? Cường giả đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ - Varotian?”
Varotian cười ha hả, hắn cũng chẳng giải thích gì, chỉ theo sau Dương Đỉnh Thiên đi vào trong phòng khách. Lần này hắn đi Italy một mình, cô nàng Nannia có biệt danh Cuồng Chiến Sĩ vẫn hay đi cùng hắn lúc này lại không đi theo.
Varotian ngồi bừa luôn xuống một chiếc ghế gần hắn, rồi cũng không hỏi han hay xin phép gì, cầm ly cà phê còn dở trên bàn lên rồi… uống luôn. Ly cà phê đó là của