Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của một biệt thự xa hoa ở bên ngoài ảo giới Nam Bắc Chiến Trường, ở đó có một căn phòng lớn cũng cực kỳ xa hoa. Ở đó, có một thanh niên tóc vàng mặc trang phục cha sứ màu trắng đang ngồi trước một cái bàn trà, dáng vẻ vô cùng ưu nhã, trên bàn trước mặt là một ly cafe. Hắn đang vừa uống cafe vừa nhẹ nhàng đọc cuốn sách trên tay, dáng vẻ thật sự có khí chất cao quý như một vị hoàng tử cổ đại.
Trong căn phòng lớn đó, ngoài hắn ra còn bảy người khác, năm nam hai nữ. Có điều năm người nam giới và một nữ giới trong số đó thì ngồi cùng một chỗ, còn cô gái cuối cùng thì lại đang ngồi một mình trên ghế salon, vẻ mặt lạnh như băng. Trước mặt cô ta đặt một thanh mã tấu khổng lồ dài tới hơn ba mét, nhìn qua đúng là hoàn toàn tương phản với thân hình mảnh khảnh của cô nàng.
“Varotian! Tên ngu ngốc kia! Tôi không chạy tới đây để uống trà chiều cùng với anh đâu đấy! Chẳng phải nói là lần này muốn tiến vào Nam Bắc Chiến Trường để giải quyết dứt điểm Tổng Tư Lệnh của quân phía Nam sao? Thế mà bây giờ anh đang làm cái gì vậy hả? Nhàn nhã ngồi đây uống cafe, đọc Kinh Thánh!” Biểu cảm trên khuôn mặt cô gái này càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, sau cùng thì cô nàng cũng không nhịn được nữa mà hét ầm lên. Có điều, tuy tiếng nói rất lớn, nhưng giọng của cô lại là kiểu vừa nhu mì, vừa thanh thoát. Mà không chỉ có vậy, vóc dáng của cô cũng khác với những thiếu nữ da trắng khác, vừa thanh mảnh vừa nhỏ nhắn. Vậy nên tuy cô cũng cao tới hơn 1m7 nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhỏ bé như thể có thể khiêu vũ vừa trên lòng bàn tay. Hơn nữa, dung mạo của cô còn là kiểu xinh đẹp thanh thoát, tinh tế, tuy đúng là người Âu Mỹ mắt xanh mũi cao nhưng lại có vẻ tinh tế của thiếu nữ Á Đông.
Người thanh niên mặc trang phục cha sứ kia chính là người đứng đầu Tổ Chức Linh Hồn nước Mỹ - Varotian, đồng thời cũng là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả.
Hắn thản nhiên liếc nhìn thiếu nữ, sau đó mới mở cuốn Kinh Thánh trên tay ra nói: “Thượng Đế nói: có nghỉ ngơi tốt thì mới có chiến đấu tốt. Chẳng lẽ em không cảm thấy trong một buổi chiều đẹp thế này, vừa uống trà chiều vừa đọc Kinh Thánh chính là một hành động đẹp tới mức hoàn mỹ hay sao? Chúng ta cũng chỉ vừa mới kết thúc trận chiến trong Thành Phố Vàng cách đây không lâu mà thôi. Giờ chính là lúc nghỉ ngơi, thả lỏng thần kinh! Sao không thử đọc cuốn sách ‘Ông già và biển cả’ mà lần trước anh giới thiệu với em…”
Thiếu nữ nghe vậy thì lập tức vỗ mạnh xuống chiếc bàn trà, gần như gầm lên: “Có nghỉ ngơi tốt mới có chiến đấu tốt… Trong Kinh Thánh xuất hiện câu nói như vậy khi nào hả? Anh đừng có tưởng tôi chưa đọc Kinh Thánh bao giờ! Còn nữa, cái mà anh đang uống cũng không phải là trà mà là cafe đen không đường không sữa! Nhưng cái đó cũng phải vấn đề thực sự! Vấn đề thực sự là tôi không có thời gian ở đây uống trà chiều với anh! Tôi phải chiến đấu, phải lấy được nhiều Thiên Sinh Vũ Khí, phải đổi được Thực Phẩm Chấp Niệm! Chỉ còn 40 đơn vị chấp niệm nữa thôi là tôi sẽ đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất 500 đơn vị chấp niệm. Khi đó, tôi có thể…”
Varotian đặt cuốn Kinh Thánh xuống rồi mỉm cười nhìn thiếu nữa. Đến khi thấy gân xanh sắp nổi đầy mặt cô nàng, hắn mới mỉm cười nói: “Hắn… quan trọng với em đến vậy sao? Ngay cả bản thân mình cũng sẵn sàng vứt bỏ ư, em gái thân yêu của anh? Cô gái thích đọc tiểu thuyết, nhẹ nhàng thanh nhã ngày trước giờ lại bị người ta gọi là Berserker (1), luôn luôn mệt mỏi, như vậy cũng không sao ư?”
Khuôn mặt cô gái vốn đang đỏ bừng vì tức giận lập tức trở nên tái nhợt, cô rống lên: “Đúng rồi! Chính vì hắn đã đem đến cho tôi sự khuất nhục quá lớn, nên tôi nhất định phải đánh bại hắn, nhất định phải trả lại đầy đủ sự khuất nhục đó cho hắn! Thế nên tôi nhất định phải trở thành cường giả Chân Ma cấp để có được lực lượng đánh bại hắn. Nếu không như vậy, nếu không…”
“Nếu không thì cả nỗ lực lẫn tình cảm của bản thân đều sẽ bị từ chối ư?” Varotian khẽ thở dài một tiếng rồi lại cầm Kinh Thánh lên, vừa nhìn vừa nói: “Cường giả Chân Ma cấp, không phải chấp niệm cứ đạt tới 500 đơn vị là được, mà còn phải tìm được ‘nhân’ của chính mình, quán triệt ‘nhân’ của chính mình, trong lòng không oán không hối, nội tâm thông suốt. Như vậy mới có thể đạt tới Chân Ma cấp, em gái thân yêu ạ. Với tâm tính hiện nay của em thì sẽ không thể đạt được tới trạng thái đó đâu. Thế nên, em hãy quay lại với bộ dạng nhẹ nhàng thanh nhã trước kia của mình đi. Điều đó mới có lợi cho em.”
Nhưng sắc mặt cô gái vẫn rất dứt hoát, cô lắc đầu thật mạnh: “Đánh bại hắn… Chứng minh sự nỗ lực của em và… Đó là ‘nhân’ của em, cũng chính là ‘đạo’ của em!”
Tuy Varotian vẫn điềm nhiên ngồi đọc Kinh Thánh như không có chuyện gì, nhưng khi nghe thấy vậy thì những ngón tay của hắn lại khẽ run lên, dường như trong lòng đang thầm cười khổ.
( Có khi chính thứ chấp niệm đó sẽ giúp đột phá được rào cản của Chân Ma cấp cũng nên… Nhưng nếu chỉ có ‘nhân’ và ‘đạo’ như vậy, vậy thì tương lai của em sẽ… Cung Diệp Vũ ơi, lý do ngươi không đánh ta, phải chăng thật sự vì ta đã từng cứu mạng ngươi sao? Một người đàn ông như vậy… hóa ra cũng có lúc do dự nhỉ. )
Ngay khi bầu không khí trong căn phòng đang dần trở nên nặng nề thì bỗng nhiên ở lầu dưới vang lên những tiếng ồn ào, huyên náo. Mọi người còn đang chưa hiểu ra sao thì đã thấy mấy người từ đâu xông vào phòng. Một người trong đó vội nói: “Đội trưởng! Xuống dưới nhanh lên! Hình như trong Nam Bắc Chiến Trường đã xảy ra biến động lớn nào đó, có người chạy ra từ đó báo tin… Đúng rồi! Đội trưởng, còn có tin tức liên quan tới vị Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín kia nữa. Hình như rất thú vị đấy!”
Mọi người trong phòng đều thoáng sửng sốt, cả Varotian cũng hơi sững sờ. Sau đó hắn mới gập cuốn Kinh Thánh lại rồi mỉm cười đứng dậy: “Là người thanh niên tên Bùi Kiêu nhỉ? Hắn dường như rất được Cung Diệp Vũ tín nhiệm! Cũng tốt! Ta đi nghe một chút xem hắn đã làm nên chuyện kinh thiên động địa gì.”
Những người khác nghe thấy vậy thì cũng không cảm thấy gì lạ, chỉ có thiếu nữ tóc vàng bỗng ngẩn ra. Sau đó, cô nàng nhấc cây mã tấu khổng lồ lên rồi cất bước đi xuống lầu đầu tiên.
Đến khi đám người Varotian nghe xong hết tin tức thì trong căn phòng của biệt thự đã có hơn trăm tên Tự Do Linh Hồn, kẻ đứng kẻ bay lơ lửng lố nhố, bên ngoài biệt thự còn tụ tập gần ngàn tên Tự Do Linh Hồn. Trong phòng lúc này có hơn hai mươi tên Tránh Thoát Giả, nhưng cả bọn đều đang đổ dồn ánh mắt về phía Varotian và thiếu nữ cầm cây mã tấu khổng lồ sau lưng hắn.
Sau khi nghe xong toàn bộ tin tức, Varotian mới quay về những người còn lại nói: “Các vị, hiện tại Nam Bắc Chiến Trường đang tụ tập hơn một nghìn Tự Do Linh Hồn, hơn hai mươi Tránh Thoát Giả và hơn hai trăm linh hồn sở hữu Thiên Sinh Vũ Khí. Lực lượng đó nếu tập trung lại thì đủ khả năng cùng một lúc tiêu diệt cả ba con quỷ quái Chân Ma cấp đó. Thế nên nếu các vị không phản đối thì ta xin tự đề cử mình làm đoàn trưởng, chịu trách nhiệm chỉ đạo và cân đối chiến đấu cho tất cả. Thượng Đế nói: nếu nhân loại đoàn kết thì sẽ sinh ra lực lượng đủ để hủy diệt toàn bộ kẻ địch trên thế gian! Chúng ta hãy cùng đi viện trợ những dũng sĩ đang anh hùng đang chiến đấu trong ảo giới đi thôi!”
( Thượng đế… hình như chưa từng nói nói những lời đó thì phải? )
Không ít người ở đây đều nghĩ như vậy. Có điều cũng không ai thắc mắc gì, họ để cho Varotian dẫn đầu. Bọn họ đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm lợi tốt thế này. Phải biết là trong số hơn hai trăm thanh Thiên Sinh Vũ Khí ở đây thì chỉ có chưa tới mười thanh là Thiên Sinh Vũ Khí cấp Chân Ma. Thế nên sức hấp dẫn của ba con quỷ quái Chân Ma cấp với bọn họ chắc chắn là vô cùng lớn!
“Vậy thì các vị tự tập hợp cùng đội ngũ riêng của mình đi… Mười phút sau chúng ta xuát phát!”
Cùng lúc đó, bên trong Nam Bắc Chiến Trường, đám người Bùi Kiêu đã đi tới khu vực ngoài rìa của trung tâm chiến trường. Cả bọn đang chuẩn bị tiến hành càn quét lượng lớn quỷ quái bình thường.
“Mọi người nhìn cho rõ. Hai con Chân Ma cấp một sói một ngựa kia làm nhiệm vụ hộ vệ trong phạm vi khoảng 1000m. Nếu vượt quá phạm vi này thì chúng sẽ lập tức quay lại gần con quỷ quái có hình dạng ác ma. Hơn nữa phạm vi hấp thụ của trận đồ kia là khoảng 1500m, nếu tính cả tầm bắn của Centaur thì khoảng cách an toàn của chúng ta sẽ khoảng… 2000m cách vị trí của con Ác Ma. Như vậy chúng ta sẽ phải đánh chết toàn bộ quỷ quái bình thường ở ngoài phạm vi này.”
Đám người Bùi Kiêu đứng tại một hẻm núi ở vị trí cao, từ đó nhìn ra được rất xa. Lúc này, Bùi Kiêu đang giải thích những điểm cần lưu ý khi chiến đấu. Mà nói tới đó thì hắn bỗng nhíu mày, sau đó mới nói tiếp: “Vậy thì chúng ta chia nhỏ thành các tổ nhỏ, mỗi tổ năm người. Các anh có mười lăm người, vừa vặn chia thành ba tổ nhỏ, còn tôi và Dương Đỉnh Thiên làm một tổ. Còn về Ngụy Ngưu Đầu… tôi sẽ ra lệnh cho nó xông vào đội hình bọn quỷ quái trước, nhằm làm xáo trộn và chia cắt hàng ngũ chỉnh tề của chúng, khiến cho cả chiến tường trở nên hỗn loạn. Có vậy thì khi chúng ta liều mạng chiến đấu mới không sợ rơi vào vòng vây quỷ quái.”
“Đương nhiên là nếu các anh gặp phải quỷ quái Nhập Ma cấp đỉnh cao quá mạnh, không thể tự mình giải quyết thì có thể dụ nó tới chỗ Ngụy Ngưu Đầu hoặc là tới bên gần chỗ tôi. Phải nhớ rõ một điều: dù thế nào cũng không được xâm nhập vào phạm vi 2000m kia. Nếu thấy hai con Chân Ma cấp quỷ quái còn lại tiến lại gần mình thì phải lập tức bỏ chạy ra xa, làm mọi cách kéo dãn khoảng cách với chúng.”
Mọi người thấy Bùi Kiêu sắp xếp như vậy thì cũng không cảm thấy có gì không ổn. Dù sao thì thứ bọn họ phải đối mặt cũng chỉ là một đám đông quỷ quái bình thường mà thôi, mà còn là một đám quỷ quái đã bị Ngụy Ngưu Đầu khiến cho trở nên hỗn loạn cả rồi. Theo thực lực của bọn hắn thì đúng là có thể giải quyết chúng một cách nhẹ