Bùi Kiêu tỉnh lại thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn. Thử khẽ cử động một chút, hắn phát hiện nửa người dưới nay đã được chữa trị hoàn toàn. Không chỉ thế, sự thống khổ do chấp niệm chấn động cũng biến mất. Nếu không phải khi quan sát bên trong cơ thể, thấy chấp niệm của bản thân chỉ còn sót lại 140 đơn vị thì có lẽ hắn còn tưởng rằng trận chiến kịch liệt lúc trước chỉ là một giấc mơ cũng nên.
Tại khoảnh khắc một đòn cuối cùng đánh tan Ác Ma, cây Bạo Viêm Cự Phủ kia lập tức hiện ra khiến hắn quá đỗi vui mừng, tạm quên đi những lời nói đầy ai oán của Ác Ma trước khi chết. Không chút do dự, hắn lập tức thu Bạo Viêm Cự Phủ vào trong Nhẫn U Minh. Tiếp theo, còn chưa kịp nhìn xem Ác Ma chết đi thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí gì thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm, cuối cùng chìm vào hôn mê.
Trận chiến lần này thật quá sức kịch liệt, liên tiếp xảy ra chuyện không ngờ, Bùi Kiêu thậm chí mấy lần bồi hồi bên lằn ranh sinh tử. Mãi tới thời khắc khi giết chết được Ác Ma, đầu tiên là vì hắn thực sự đã quá hao tâm tốn sức, tiếp nữa là vì đã lấy lại được Bạo Viêm Cự Phủ, khiến hắn cuối cùng cũng được thả lỏng thần kinh, vậy nên mới ngất đi luôn.
Lần này tỉnh lại, Bùi Kiêu thật sự có cảm giác như được tái sinh. Hắn cũng không cẩn thận kiểm tra số lượng chấp niệm trong cơ thể nữa mà trở mình ngồi dậy trên giường. Lúc này hắn mới nhận ra bên cạnh có ba linh hồn đang ngồi nói chuyện với nhau. Ba người kia đang trò chuyện sôi nổi thì thấy Bùi Kiêu bỗng ngồi thẳng dậy, họ đồng thời sững lại một thoáng. Một thiếu nữ dung mạo bình thường nhưng thân hình lại có phần nóng bỏng trong ba người mừng rỡ kêu lên:
"Bùi Kiêu! Anh đã tỉnh rồi à?! Cảm thấy thế nào? Chấp niệm trong cơ thể còn chấn động không?"
Bùi Kiêu cũng nhận ra thiếu nữ này. Cô chính là linh hồn đặc thù đã nối lại cánh tay cho hắn ngay giữa cuộc chiến trong ảo giới Nam Bắc chiến trường. Khẽ nở nụ cười, hắn nói:"Cảm ơn cô đã cứu tôi. Cơ thể giờ đã khá hơn nhiều rồi. Haha. Cả nửa người dưới của tôi đều biến mất như vậy, nên lúc gọi về hẳn là rất khó khăn đúng không?"
Thiếu nữ trên mặt thoáng ửng hồng, vội khoát tay nói: "Không phải công lao của một mình tôi. Tôi và hai linh hồn đặc thù khác đã cùng trấn áp chấp niệm chấn động, cả ba người chúng tôi hợp sức cứu chữa cho anh đấy. Tình cảnh lúc ấy của anh thật sự làm cho chúng tôi quá sợ hãi.”
Bùi Kiêu khẽ mỉm cười:
"Đúng là vậy! Đến chính bản thân tôi còn sợ nữa là. Không có nửa người dưới mà vẫn còn sống! Cảm thấy đúng là quái dị. Đúng rồi sau đó thì tình hình cuộc chiến thế nào? Quỷ quái trong Nam Bắc Chiến Trường tụ tập hết đến khu vực trung tâm à? Còn cả trận đồ ký hiệu phù văn kia nữa, có sao chép lại cái đó không?”
Thiếu nữ thoáng sửng sốt rồi nói:"Phù văn trận đồ nào? Đúng rồi, Nam Bắc chiến trường đã kết thúc rồi."
"Đã không còn Ảo giới Nam Bắc chiến trường nữa rồi."
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên ở phía cửa phòng. Tiếp theo, Bùi Kiêu liền thấy thiếu nữ tóc vàng có biệt hiệu Cuồng chiến sĩ - Nannia tiến vào. Sau lưng cô là gã Varotian trong trang phục cha sứ, còn có Dương Đỉnh Thiên, David, Johnan và một đám người khác phía sau cùng đi vào, nhìn qua thôi đã thấy có đến mười mấy người.
Đương nhiên, căn phòng này chỉ là một phòng ngủ bình thường nên không thể chứa nổi mười mấy con người như vậy. Nhưng cũng may mà tất cả người ở đây đều là linh hồn, nên sẽ không bị mấy vấn đề của người sống kiểu này làm khó. Thế nên, Bùi Kiên liền được chứng kiến một màn vô cùng quái dị: bảy tám người nửa chìm nửa nổi ở trong vách tường hoặc trần nhà, càng nhiều hơn nữa là mấy người đứng lồng ghép vào vật dụng trong phòng. Cái tràng cảnh này nhìn thế nào cũng giống phân cảnh trong mấy bộ phim kinh dị, hơn nữa còn là cái loại phim kinh dị hạng ba không có gì đặc sắc.
Bùi Kiêu cười khổ một tiếng. Hắn tò mò hỏi Nannia: "Cô nói đã không còn Nam Bắc Chiến Trường nữa là sao? Chẳng lẽ trong đó lại xuất hiện quỷ quái còn mạnh mẽ hơn sao?"
Phản ứng của Nannia lại rất kỳ quặc, cô liếc nhìn Bùi Kiêu bằng một ánh mắt lạnh lùng nhưng lại không nói gì mà chỉ tự tìm cho mình một cái ghế để ngồi, không để mình chìm nổi khắp nơi như đám linh hồn kia.
Bùi Kiêu chẳng hiểu sao tự nhiên mình lại bị trừng mắt, mà cũng không thể đoán được như thế là có ý nghĩa gì, đành phải hỏi lại Varotian một lần nữa. Varotian thì vẫn giữ nguyên cái phong thái quý tộc của mình, có điều lúc này cơ thể hắn lại đang chui ra từ trong một cái đèn bàn nên nhìn qua thật sự có chút kỳ dị. Hắn nói:
“Là không tồn tại nữa! Theo đúng nghĩa đen chứ không hề có ẩn dụ gì đâu. Ngay thời điểm anh tiêu diệt con Ác Ma kia thì toàn bộ Nam Bắc Chiến Trường liền bắt đầu sụp đổ, chấn động khắp nơi. Hơn nữa, sau một thời gian thì chúng tôi còn có thể bay lượn và đi xuyên qua đất đá. Đến lúc mọi người thoát khỏi ảo giới đó thì cả Nam Bắc Chiến Trường đã chỉ còn là một khối hỗn độn, bên trong không còn bất cứ một thứ gì. Nhìn mông lung giống như một khối hồ dán đặc quánh, rất khó để hình dung. Có lẽ anh tự đi xem một chút là sẽ hiểu.”
Đúng là Bùi Kiêu nghe mà không hình dung ra được. Tuy nhiên về tình hình đại khái thì hắn vẫn hiểu. Xem ra là sau khi Ác Ma chết đi thì không hiểu sao Nam Bắc Chiến Trường cũng biến mất. Chuyện đó giống như một vị diện trong vũ trụ đột nhiên hoàn toàn biến mất.
" Vậy lối vào có còn ở đấy không? Đúng rồi, người sống bình thường có thể đi vào đó sau khi ảo giới đã biến mất hay không?" Bùi Kiêu như chợt nghĩ ra điều gì, hắn vội hỏi Varotian.
Varotian cười khổ lắc đầu: "Lối vào thì thực ra vẫn còn ở đó, nhưng không cần phải nghĩ tới việc người sống có đi vào được hay không đâu. Hiện tại chính linh hồn như chúng ta cũng khó mà vào được. Chỉ cần đi qua lối vào thì chúng ta sẽ giống như đi vào trong một chất lỏng đặc quánh, rất khó di chuyển. Dù Nannia sử dụng Giải Phóng cũng chỉ có thể tiến được khoảng 10m, khi đi tiếp thì áp lực sẽ càng lúc càng lớn, khiến cô ấy không thể không lùi về. Tình huống này thật quá khác thường. Các nhà khoa học giờ đang trên đường đến đây, chờ bọn họ kiểm tra, đo lường qua xem sao.”
Tình hình này đúng là khá dị thường. Dù sao thì cả thế giới cũng chỉ có mấy cái ảo giới mà thôi, mà ảo giới Nam Bắc Chiến Trường lại là cái đơn giản nhất, thích hợp cho các linh hồn bình thường chiến đấu. Nếu Nam Bắc chiến trường thực sự biến mất thì đó sẽ là một tổn thất lớn không thể nào hình dung nổi với giới linh hồn trên toàn thế giới, nhất là với quốc gia sở hữu ảo giới này. Chẳng trách tại sao vẻ mặt của Varotian lại khổ não như vậy.
Thấy không hỏi rõ được nguyên nhân của sự việc, Bùi Kiêu đành nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, con Ác Ma kia thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí gì vậy? Cả con Centaur Chân Ma cấp trước đó nữa, có lẽ nó cũng đã thực thể hóa ra thứ gì đó. Các anh có tìm được không?”
Johnan ở bên cạnh bỗng cười nói: “Tôi đã cho người đi tìm cẩn thận rồi. Centaur thực thể hóa ra tổng cộng ba món Thiên Sinh Vũ Khí, bao gồm một cái dây cương, một cái móng ngựa sắt và một khẩu súng bắn tỉa. Ngoài cái móng ngựa có dung lượng hơn 300 đơn vị thì hai món còn lại đều có dung lượng khoảng 500 đơn vị. Về phần Ác Ma thì thực thể hóa ra một thanh trường kiếm và một cây roi, đều cháy rực giống như vũ khí mà chính Ác Ma sử dụng, chắc hẳn chính là do hai thứ vũ khí đó thực thể hóa nên. Mỗi món đều có dung lượng gần 1000 đơn vị.”
Bùi Kiêu giật mình. Như vậy thì tính ra, tổng dung lượng của tất cả Thiên Sinh Vũ Khí do Centaur và Ác Ma thực thể hóa phải vào khoảng hơn 3000 đơn vị.
Nếu tính cả mấy món Thiên Sinh Vũ Khí mà hắn lấy được lúc đầu thì tổng dung lượng ít nhất cũng phải khoảng 6000 đơn vị rồi. Vậy là hóa ra lại không lỗ mà thậm chí còn là lãi lớn rồi.
Nói đến đây thì nụ cười của Varotian, Johnan và mọi người xung quanh bỗng nhiên trở nên có phần lúng túng. Mãi một lúc lâu sau, David ở bên cạnh mới mở lời nói thẳng: “Chúng tôi đã bàn bạc một chút rồi. Bùi Kiêu, bởi vì lần này công lao của anh là lớn nhất, mà anh lại sử dụng Giải Phóng cả trận nên chắc chắn sau đây cần phải đi đổi lượng lớn Thực Phẩm Chấp Niệm để bổ sung. Vậy nên chúng tôi tình nguyện bỏ ra số Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 3500