Chu Như Viện tới, chẳng những tới, còn nghe thấy tất cả nội dung bọn họ nói chuyện với nhau.
Chu Hàm Sơn bị dọa run bần bật, giống một con chuột nhắt bị sang chấn quá độ, bộ dáng ngừng thở cứ như bị một con thú săn hung tàn tuỳ thời tuỳ khả năng ngồi xổm bên cạnh mình.
"Cô ấy nghe thấy được......" Chu Hàm Sơn run giọng nói, "Cô ấy nghe thấy hết rồi."
Cố Long Minh vỗ vỗ bờ vai của hắn ta rất không có lệ an ủi nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, dù sao cô ta không nghe thấy cũng muốn mạng cậu, cho nên có nghe thấy hay không, có ảnh hưởng gì đâu?"
Chu Hàm Sơn tỏ vẻ mình thật sự chưa từng được an ủi.
Nếu không có Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh, đại khái hắn ta đã chết rất nhiều lần. Bất kể là cửa kính khu dạy học đột nhiên vỡ nát, hay là đèn treo thật lớn trong thư viện rơi xuống, đều đang nói cho hắn ta, hắn ta đang bị thứ gì truy đuổi, một phút không cẩn thận liền có khả năng phải bỏ mạng.
"Rốt cuộc tôi nên làm cái gì bây giờ?" Chu Hàm Sơn nhìn Lâm Thu Thạch lẩm bẩm, biểu tình dại ra như là mất đi mọi sức lực.
"Sự tình chung quy sẽ được giải quyết." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu nhớ lại cẩn thận một chút, lúc các cậu ước nguyện, cô ấy có làm hành động gì tương đối đặc thù hay không?"
Nếu Chu Hàm Sơn không nói dối, như vậy nghi thức sinh viên ước nguyện vô cùng có khả năng xuất hiện vấn đề rất lớn. Bọn họ bắt đầu tiến hành, lại không thể kết thúc, khiến Chu Như Viện có thể tùy ý xuống tay với bọn họ.
"Hành động đặc thù?" Chu Hàm Sơn nói, "Hành động đặc thù......" Hắn ta suy nghĩ một lát sau, vẫn là lắc lắc đầu, nói, "Không có hành động đặc thù gì." Hắn ta tạm dừng một lát, dùng giọng điệu không chắc chắn nói, "Khuynh hướng cảm xúc trên cơ thể biến thành tượng...... Này có được xem là hành động đặc thù không?" . Tìm truyện hay tại [ tr ùmtruyện. OR G ]
"Khuynh hướng cảm xúc trên cơ thể biến thành tượng?" Cố Long Minh nói, "Bộ dáng con người không đổi?"
"Không." Chu Hàm Sơn rất chắc chắn nói, "Không thay đổi......" Nếu người cũng biến thành tượng, vậy chắn chắn sẽ bị người xung quanh phát hiện.
Lâm Thu Thạch chợt nghĩ tới cái gì, hắn nói: "Người đầu tiên ước nguyện trong các cậu là ai?"
"Là tôi." Chu Hàm Sơn nhấc tay.
"Cô ấy không ước nguyện?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Cô ấy? Cô ấy là...... Chu Như Viện?" Chu Hàm Sơn nhớ lại một chút, "Không, cô ấy có ước." Ngay sau đó lộ ra biểu tình có chút sởn tóc gáy, "Đúng...... Cô ấy mới là người ước nguyện đầu tiên! Làm sao tôi lại quên được chuyện quan trọng như vậy." Chỉ là từ khi biết Chu Như Viện không phải người, hắn ta liền cam chịu hành động ước nguyện này của Chu Như Viện là không có ý nghĩa, trải qua nhắc nhở của Lâm Thu Thạch, Chu Hàm Sơn mới bừng tỉnh, kỳ thật người ước nguyện đầu tiên, chính là cô ta.
"Cô ấy ước nguyện vọng gì?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Cô ấy...... Cô ấy......" Chu Hàm Sơn nói, "Tôi không biết, cô ấy nói nguyện vọng của cô ấy là có thể đoạt giải, nhưng hiện tại tôi không quá tin tưởng, tôi nghi ngờ cô ấy đang lừa tôi." Sau khi phát hiện thân phận thật sự của Chu Như Viện, hắn ta liền không còn tin tưởng Chu Như Viện.
Lâm Thu Thạch với Cố Long Minh không nói gì, hai người đều đang bắt đầu tự hỏi lời Chu Hàm Sơn nói.
Nguyện vọng của Chu Như Viện có lẽ căn bản không phải là nhận được nhận giải thưởng giống như cô ta nói, mà là hy vọng tất cả những người ở bên cạnh cô ta đều chết hết, mà lúc này nguyện vọng của cô ta cũng đúng là đã được thực hiện từng bước, trước mắt xem ra, toàn bộ trong trường cũng chỉ còn lại Chu Hàm Sơn là người sống sót.
Cố Long Minh nhìn Lâm Thu Thạch một cái, ánh mắt cậu ta cũng không che dấu cái gì, cho nên Lâm Thu Thạch gần như là nháy mắt đã hiểu ý cậu ta.
"Đi ra ngoài hút điếu thuốc đi." Lâm Thu Thạch đưa ra lời mời với cậu ta.
"Được." Cố Long Minh gật gật đầu.
Chu Hàm Sơn rũ đầu, vẻ mặt không có tinh thần gì, Cố Long Minh kêu hắn ta ngủ tiếp một lát, ngủ dậy vừa lúc có thể đi ăn cơm.
Chu Hàm Sơn lên tiếng, hiển nhiên là không thể nào ngủ.
Hai người đi ra hành lang, Cố Long Minh châm thuốc, cũng đưa cho Lâm Thu Thạch một điếu.
Lâm Thu Thạch vẫn là từ chối ý tốt của cậu ta.
"Anh thấy thế nào." Cố Long Minh nói, "Chắc chắn anh có ý tưởng gì đúng không?"
Lâm Thu Thạch dựa vào lan can, đan tay lại nói: "Cậu có cảm thấy NPC là người không?"
Cố Long Minh nghiêng nghiêng đầu, cậu ta nói: "Không...... Nếu dùng tiêu chuẩn vào cửa lúc trước của tôi mà nói, những NPC này cũng không thể tính là người." Kể cả có lấy nữ chủ nhân đình viện ở trong một cửa mà bọn họ đã từng tiến vào mà nói, tuy rằng bộ dáng của ả là người, lại so với quỷ quái còn đáng sợ hơn, rất khó coi ả như người mà đối xử. Nhưng Chu Hàm Sơn lại khác, tuy rằng hắn ta sinh ra ở bên trong cánh cửa, nhưng lại biết khóc biết cười, chính là một con người rất sống động. Nếu không phải hoàn cảnh quỷ dị quanh mình, Cố Long Minh thậm chí cũng hơi nghi ngờ hắn ta có phải là người ngoài cửa giả dạng thành NPC hay không.
"Cho nên cậu sẽ động thủ sao?" Lâm Thu Thạch hỏi ra vấn đề mấu chốt, "Nếu Chu Hàm Sơn chính là nhân vật mấu chốt."
Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Chu Hàm Sơn, hiển nhiên hai người họ đều nắm bắt được vấn đề quan trọng —— nguyện vọng của Chu Như Viện vẫn chưa thực hiện.
Như vậy vấn đề hiện tại là, nếu nguyện vọng của Chu Như Viện, là Chu Hàm Sơn chết thì sao. Bọn họ để thực hiện nguyện vọng của Chu Như Viện, có phải khoanh tay đứng nhìn đối với sinh mạng của Chu Hàm Sơn hay không, thậm chí còn giúp Chu Như Viện một phen? Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đều đang nghĩ tới vấn đề này trước tiên, cho nên ăn ý đồng thời đi ra ngoài hành lang, đốt một điếu thuốc.
"Tôi không thể động thủ." Thái độ của Cố Long Minh rất trực tiếp, "Cậu ta rất giống người, tôi không có biện pháp coi cậu ta như NPC."
Lâm Thu Thạch không nói chuyện.
"Anh thì sao?" Cố Long Minh nói, "Anh sẽ động thủ à?" Cậu ta hơi bực bội gẩy gẩy tàn thuốc trong tay, "Kỳ thật cũng không cần động thủ, lá gan của cậu ta nhỏ như vậy, Chu Như Viện cũng vẫn luôn muốn mạng của cậu ta, chỉ cần chúng ta đuổi cậu ta đi, có lẽ cậu ta cũng sống không đến ngày hôm sau."
Lâm Thu Thạch nhớ tới bộ dáng khóc nức nở run bần bật của Chu Hàm Sơn, chỉ có thể thở dài một cái. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, gần như là tương đương với thí nghiệm nhân tính.
Nhưng may mắn duy nhất của Lâm Thu Thạch chính là, Cố Long Minh với hắn đều còn tính là tương đối lý trí, nếu Chu Hàm Sơn gặp những người khác, vô cùng có khả năng đã bị đuổi đi. Dù sao đối với người ngoài cửa mà nói, cậu ta chỉ là một NPC mà thôi, đương nhiên vẫn là tìm ra cửa sớm chút, rời khỏi nơi này tương đối quan trọng hơn.
"Làm sao bây giờ?" Cố Long Minh đã hút xong một điếu thuốc.
Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn sân dưới tầng, thở hắt ra, nói: "Không thể giết cậu ta, ít nhất chúng ta không thể chủ động giết cậu ta."
Cố Long Minh gật gật đầu, ném đầu lọc vào thùng rác, xoay người vào nhà. Cậu ta không hỏi vấn đề mà Lâm Thu Thạch không muốn đi tự hỏi nhất —— nếu Chu Hàm Sơn không chết, bọn họ không có cách nào rời khỏi cửa thì nên làm cái gì bây giờ.
Lâm Thu Thạch vẫn đứng ở trên hành lang, trên thực tế ở sâu trong nội tâm hắn, luôn cảm thấy cái đề tài để lựa chọn này như là cái bẫy rập, bên trong cánh cửa đều luôn không cổ vũ bọn họ giết hại lẫn nhau, vậy tại sao lại muốn bọn họ giết chết NPC một cách không thể hiểu được?
Lâm Thu Thạch dựa vào lan can, tiếp tục tự hỏi có phải mình để sót manh mối gì quan trọng hay không.
Bữa tối vẫn là ăn trong nhà ăn của trường, hương vị rất bình thường.
Trong lòng mọi người có việc, đều là một bộ dáng nuốt không trôi, cuối cùng không ăn được mấy miếng liền đã quay về.
Lúc trở về, Lâm Thu Thạch lại gặp mấy người bên trong đoàn, bọn họ không thân với Lâm Thu Thạch, thấy cũng chỉ là thuận miệng lên tiếng chào mà thôi.
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói chuyện người gỗ cho bọn họ, miễn cho bọn họ giống đồng bạn của Tả Ti Ti, tiện tay ném người gỗ vào trong nước, dẫn tới chuyện ngoài ý muốn.
Những người này nghe xong Lâm Thu Thạch nói, có người tin, có người không tin, nhưng Lâm Thu Thạch cũng không quá để ý thái độ của bọn họ, dù sao hắn cần chỉ là bản thân mình an tâm mà thôi.
Sắc trời rất nhanh đã tối, lập tức đã sắp về đêm.
Chu Hàm Sơn ngồi ở trên giường, cảm xúc nhìn qua cực kỳ sa sút, hắn ta nói: "Nguyện vọng Chu Như Viện ước, có phải muốn tất cả chúng ta đều chết hay không?"
Lâm Thu Thạch: "Cái gì?" Vẻ mặt của hắn từng chút một nghiêm túc dần lên, "Cậu nói cái gì?"
Chu Hàm Sơn bị biểu tình của Lâm Thu Thạch làm cho hoảng sợ, lúng ta lúng túng nói: "Tôi nói, nguyện vọng của Chu Như Viện có phải là tất cả chúng ta đều chết hay không......"
Lâm Thu Thạch lập tức từ trên giường ngồi dậy, hắn nói: "Đây là một nghịch biện!"
"Có ý gì?" Cố Long Minh không hiểu.
"Hiện tại Chu Hàm Sơn vẫn chưa đoạt giải, nói cách khác nguyện vọng của cậu ta chưa thể thực hiện, việc này cũng không thể đạt được nguyên tắc trao đổi đồng giá! Nếu nguyện vọng của Chu Như Viện là Chu Hàm Sơn xuống cùng cô ấy, như vậy nguyện vọng của Chu Hàm Sơn liền mặc định không có cách nào đạt được." Lâm Thu Thạch cảm giác mình đã sờ đến manh mối mấu chốt, "Cho nên ít nhất là hiện tại, pho tượng không nên xuống tay với cậu, bởi vì nó vẫn chưa thực hiện được nguyện vọng của cậu! Có lẽ suy đoán lúc trước của chúng ta là sai lầm......"
"Đúng vậy, bọn họ chết là bởi vì nguyện vọng của bọn họ đã thực hiện, nhưng tôi thì không." Chu Hàm Sơn nói, "Vậy nó có nghĩa là gì?"
"Rất đơn giản mà." Lâm Thu Thạch nói, "Nghĩa là, động thủ với cậu có thể không phải là pho tượng."
Chu Hàm Sơn: "Đó là cái gì?"
"Còn có thể là cái gì, chính là bạn gái của cậu rồi." Cố Long Minh cười nhạo nói, "Cô ta chờ không kịp muốn cậu xuống đó với cô ta."
Chu Hàm Sơn mặt xám như tro tàn, tỏ vẻ việc này cũng không hay ho gì để mà chê cười.
Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta lại đi xem pho tượng kia, đúng rồi, lúc các cậu tiến hành nghi thức, có yêu cầu nhất định nào với thời gian không?"
"Yêu cầu nhất định?" Chu Hàm Sơn, "Cái này tôi không biết, dù sao lúc chúng tôi ước nguyện, là vào buổi tối." Hắn ta xuyên qua cửa sổ, trông thấy bóng đêm nặng nề phía bên ngoài, "Một buổi tối rất bình thường."
"Ừ." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, "Ngủ đi, ngày mai lại đi xem."
Nói là ngủ, kỳ thật Chu Hàm Sơn căn bản ngủ không được, ban ngày bị Chu Như Viện ở cửa sổ nhìn chằm chằm đã để lại cho hắn ta bóng ma tâm lý, làm hắn ta không tự chủ được đưa ánh mắt qua vị trí cửa sổ...... Tuy rằng lúc này tấm rèm đã bị kéo lên.
Cố Long Minh là người đi vào giấc ngủ nhanh nhất, nhắm mắt lại trong phòng liền vang lên tiếng cậu ta hít thở đều đều.
Lâm Thu Thạch nửa ngủ nửa tỉnh, động tĩnh rất nhỏ thôi đã có thể đánh thức hắn từ trong mộng. Hắn cho rằng tối hôm nay mình sẽ bị tiếng động gì kỳ quái đánh thức, nhưng là lại một giấc ngủ tới sáng trời.
Sáng sớm, đầu tiên hắn nhìn qua Chu Hàm Sơn, xác định hắn ta còn sống, không biết vì sao nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng tuy rằng bọn họ bình an vượt qua một đêm, những người khác lại xảy ra chuyện.
Tối hôm nay đã chết mất hai người, tử trạng đều rất thảm, nhìn qua như là bị thứ gì thẳng tay xé xác.
Thời điểm Lâm Thu Thạch đi xem thi thể của bọn họ Tả Ti Ti cũng ở đây, dưới mắt cô ta hiện hai cái quầng thâm, thấy Lâm Thu Thạch cười khổ một chút: "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Lâm Thu Thạch nói,
"Tối hôm qua không ngủ được?"
"Đương nhiên là không được." Tả Ti Ti nói, "Đêm qua bạn tôi thiếu chút nữa bị chết đuối."
Lâm Thu Thạch nói: "Chết đuối? Chết đuối ở chỗ nào?" Chỗ có nước trong ký túc xá này chính là WC.
"Chậu rửa mặt." Tả Ti Ti nói, "Nửa đêm qua tôi nghe thấy một chút động tĩnh, rời giường phát hiện anh ta ngồi xổm trong WC, ụp mặt vào trong chậu rửa mặt đầy nước......" Cô ta thở dài, "Lúc ấy tôi muốn lôi anh ta ra, nhưng sức lực của anh ta quá lớn......"
Lâm Thu Thạch: "Anh ta không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Tả Ti Ti nói, "Còn may là chậu nhựa, tôi vào phòng bếp tìm con dao, thọc một lỗ vào cái chậu." Cô ta nhìn về phía phòng của hai người bị tách rời, "Hai người kia chỉ sợ không phải là thẳng tay phá nát người gỗ đấy chứ......"
Ngày hôm qua phá nát người gỗ, hôm nay bản thân đã bị xé xác, thật sự là một chút hàm hồ đều không có.
"Anh thì sao, anh không có người gỗ à?" Tả Ti Ti hỏi Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch lắc đầu, ý bảo bọn họ không lấy người gỗ ra từ trong phòng hoạt động.
"Được thôi, thật muốn tìm được cửa rời khỏi nơi này sớm một chút." Tả Ti Ti có chút phiền, "Loại chuyện này khó lòng phòng bị...... Ai biết còn có thể chống cự mấy ngày." Nói xong lời này, cô ta liền xoay người đi mất.
Lâm Thu Thạch đi vào trong phòng của hai người chết, quả nhiên ở trong một góc phòng phát hiện ra tứ chi tán loạn của người gỗ, hắn nhặt người gỗ lên, sau khi quan sát cẩn thận, hơi hơi nhíu nhíu mày, hình như hắn phát hiện ra có chỗ không thích hợp......
Vài phút sau, Lâm Thu Thạch đưa người gỗ trong tay ra trước mặt Chu Hàm Sơn: "Người gỗ này với của cậu có cái gì không giống nhau hay không?"
Chu Hàm Sơn xem xét liếc mắt một cái: "Hình như không khác lắm, nhưng của tôi thô ráp hơn một chút."
Người gỗ của Chu Hàm Sơn bọn họ cũng đã gặp qua, vào ngày hôm Cố Long Minh hất ngã pho tượng kia, người gỗ ở bên trong cũng nát, chỉ là Lâm Thu Thạch nhớ rõ ràng, người gỗ kia với cái trong tay hắn, dường như có chỗ khác biệt.
"Đúng là không giống nhau, người gỗ của tôi không quét sơn." Chu Hàm Sơn nói, "Cái này có vấn đề gì sao?"
Lâm Thu Thạch không đáp, nói: "Đi, tới phòng hoạt động nhìn xem."
Bọn họ tùy tiện ăn chút gì, liền đi thẳng đến phòng hoạt động.
Khoá phòng hoạt động bị ai đó phá hỏng, cửa lớn rộng mở, ngược lại cũng lược bớt công đoạn Lâm Thu Thạch mở khóa. Sau khi hắn đi vào, liền bắt đầu tìm kiếm người gỗ khắp nơi. Quả nhiên, rất nhanh bọn họ đã tìm thấy người gỗ ở một cái hộp bên trong góc.
Hộp người gỗ có khoảng hơn hai mươi cái, mỗi cái đều chế tác hoàn mỹ, mài giũa cực kỳ tinh xảo, bên ngoài quét lên một lớp nước sơn trong suốt dùng để bảo vệ.
"Tại sao chỉ có một loại này?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Tôi không biết......" Chu Hàm Sơn cũng chịu, hắn ta nói, "Lúc ấy là Chu Như Viện phát người gỗ cho mỗi người chúng tôi, tôi không biết người gỗ rốt cuộc có bao nhiêu hình thức."
Lâm Thu Thạch không nói chuyện, xoay người tới phòng chứa đồ. Khoá phòng chứa đồ cũng mở, chỉ là vải trắng che pho tượng vẫn còn lẳng lặng trùm lên trên, xem ra những người khác trước khi vẫn chưa xác định được tác dụng của pho tượng, vẫn là không dám tùy ý hành động, dù sao thứ gì ở trong cửa cũng đều mang tính nguy hiểm rất lớn.
Nhưng so với lần trước bọn họ tới, pho tượng này lại rõ ràng lớn hơn một vòng, Lâm Thu Thạch dỡ vải trắng, phát hiện bộ dáng của cô ta càng thêm tinh xảo, từng sợi tóc hiện rõ ràng, biểu cảm trên mặt cũng cực kỳ sinh động, cứ như ngay sau đó đã có thể vận động linh hoạt.
Chu Hàm Sơn thấy pho tượng này liền cảm thấy sợ hãi, hắn ta nói: "Pho tượng này càng ngày càng giống Chu Như Viện......"
Lâm Thu Thạch không nói chuyện.
Chu Hàm Sơn tiếp tục nói: "Quả thực như là một cái khuôn mẫu của cô ấy khắc ra." Cậu ta thật cẩn thận sờ pho tượng một chút, ngay sau đó sắc mặt thay đổi hẳn, chật vật lùi lại vài bước, "Vai chưởng, vãi chưởng!"
"Sao vậy?" Lâm Thu Thạch nhìn về phía hắn ta.
"Ấm, cái pho tượng này ấm ——" Chu Hàm Sơn hoảng loạn giải thích, "Pho tượng này có độ ấm!"
Lâm Thu Thạch sửng sốt, ngay sau đó áp bàn tay mình lên pho tượng, nhưng mà sự tình so với Chu Hàm Sơn mà nói lại càng không ổn. Pho tượng này chẳng những có độ ấm, thậm chí còn có xúc cảm da thịt.
Pho tượng vốn nên cứng rắn rét lạnh, trở nên ấm áp lại mềm mại, cô ta đứng ở tại chỗ, cứ như chỉ là một người ngụy trang thành pho tượng, tùy thời tùy chỗ tuỳ khả năng sẽ động đậy.
Cố Long Minh cũng thò qua sờ soạng một phen, cũng bị làm cho hoảng sợ, nói: "Này...... Này mẹ nó không phải cuối cùng sẽ biến thành người đấy chứ?"
Chu Hàm Sơn có vẻ có chút chịu không nổi kích thích kiểu này, cong lưng bắt đầu nức nở, hắn ta nói: "Anh rất sợ, Chu Như Viện, tại sao em phải đối xử như vậy với anh, anh không có lỗi với em, tại sao em phải đối xử như vậy với anh......"
Ngay sau khi Chu Hàm Sơn nói xong lời này, đột nhiên có hai thứ bị ném vào từ cửa, hai thứ này đập thẳng lên người Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh, bọn họ sửng sốt một lát, mới phản ứng lại thứ bị ném vào người bọn họ là cái gì —— đó là hai người gỗ bị khuyết thiếu, giống như đúc với cái loại để trong hộp ở bên ngoài phòng. Chỗ khác biệt duy nhất, chính là hai người gỗ này không có đầu.
"Đệt!" Cố Long Minh bị người gỗ đập vào người nhịn không được mắng thô tục, cậu ta nói, "Như này thì phải làm sao! Thế này là đã động chạm thì phải chịu trách nhiệm? Đây mẹ nó là phụ nữ chưa chồng ở xã hội cũ à?!"
Lâm Thu Thạch: "......" So sánh này của cậu thật là vừa sinh động lại hình tượng.
Phụ nữ chưa chồng trong xã hội cũ, nhìn một cái đã phải cưới về nhà, Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng sau khi bọn họ tới đây không chạm vào người gỗ kia sẽ không có việc gì, lại không nghĩ rằng quỷ quái nơi này đơn giản thô bạo như vậy, làm đến hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Lâm Thu Thạch nhặt người gỗ thuộc về hắn lên, xác định người gỗ này không có đầu. Không hề nghi ngờ, nếu không thể tìm ra cửa với chìa khóa nhanh hơn, người gỗ này chính là kết cục cuối cùng của Lâm Thu Thạch.
Chu Hàm Sơn đã không biết phải nói cái gì, hắn ta ngồi xổm ngồi trên mặt đất, như là đánh mất hết sức lực toàn thân, biểu tình dại ra lại đáng thương, thậm chí còn vươn tay ôm lấy pho tượng bên cạnh.
"Chu Như Viện, rốt cuộc em muốn cái gì, em muốn mạng của anh sao? Nếu em thật sự muốn, thì lấy đi đi." Ngữ khí Chu Hàm Sơn dại ra, sợ hãi dường như đã cướp lấy ý chí cầu sinh của hắn ta, hắn ta dựa đầu lên pho tượng, lẩm bẩm tự nói, "Anh không chạy, anh xuống dưới với em được không."
Cậu ta nói xong lời này, Lâm Thu Thạch thấy pho tượng giật mình. Pho tượng chầm chậm, chầm chậm cúi đầu, tuy rằng động tác cực kỳ chậm, làm người ta cảm giác đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng Lâm Thu Thạch lại cực kỳ xác định, pho tượng này thật sự chuyển động. Cô ta cúi đầu, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người yêu mình, thạch cao màu trắng làm thành con ngươi, hiện ra chất lỏng màu đỏ, từ từ chảy xuống theo gương mặt của cô ta, nhỏ xuống mặt đất.
Pho tượng đang khóc, chỉ là cô ta lại không có nước mắt, hốc mắt của cô ta, thứ chảy xuống chính là máu đỏ tươi.
Chu Hàm Sơn cũng thấy máu tươi trong mắt pho tượng, hắn ta sửng sốt vài giây, ngơ ngác nói: "Như Viện, là em sao, là em đang khóc sao?"
Pho tượng đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của hắn ta.
"Em muốn anh chết sao?" Chu Hàm Sơn nói, "Nếu em muốn anh chết, thì em gật gật đầu?"
Hắn ta nói xong lời này, một trận gió to liền rít lên ngoài cửa sổ, gió thổi tấm rèm bay phấp phới, cứ như tiếng nhân loại kêu khóc.
Chờ tới khi gió lặng, pho tượng đã không còn khóc, cô ta vẫn duy trì tư thế nào đó, ánh mắt lại rơi xuống trên người Cố Long Minh.
Cố Long Minh có chút không thoải mái nói: "Cô ta đang nhìn tôi?"
Lâm Thu Thạch nghiêng đầu nhìn pho tượng này, lại không hiểu sao cảm thấy ánh mắt của pho tượng này dường như có hàm nghĩa khác, hắn đi qua phía sau pho tượng, nhìn theo ánh mắt pho tượng, phát hiện ánh mắt của pho tượng thật sự dừng ở trên người Cố Long Minh, chỉ là vị trí nhìn có chút kỳ lạ...... Hình như cô ta đang nhìn chằm chằm túi Cố Long Minh.
Lâm Thu Thạch: "Cố Long Minh, trong túi của cậu có thứ gì?"
Cố Long Minh: "Hả? Thứ gì?" Cậu ta đang sờ sờ trong túi mình, lấy người gỗ vừa rồi bị ném lên người bọn họ ra, "Chỉ có cái này thôi, làm sao vậy?"
"Cậu đặt người gỗ sang bên cạnh." Lâm Thu Thạch nói.
Tuy rằng Cố Long Minh không hiểu ra sao, nhưng vẫn cẩn thận đặt người gỗ xuống cạnh chân.
Lâm Thu Thạch chú ý ánh mắt pho tượng, phát hiện ánh mắt vậy mà thật sự đang thong thả di động, từ trên người Cố Long Minh, chuyển qua mặt đất.
Cố Long Minh cũng chú ý tới, trong lòng kinh ngạc, nói: "Đây là có ý gì? Nó nhìn người gỗ là có ý gì? Là cô ta ném cho chúng ta? Đây là cô ta cố ý khiêu khích chúng ta hay là thế nào ——"
Lâm Thu Thạch lắc đầu, nói ra lý giải của mình: "Cô ấy hẳn là tự nhắc nhở chúng ta."
"Nhắc nhở?" Cố Long Minh vuốt cằm, "Nhắc nhở chúng ta phải học theo người gỗ?"
Lâm Thu Thạch không nói chuyện, thực ra hắn cũng không hiểu tại sao pho tượng muốn nhìn chằm chằm người gỗ.
Ba người đứng ở trong phòng, trong tiếng khóc rưng rức của Chu Hàm Sơn, trong đầu Lâm Thu Thạch loáng thoáng hiện lên một ý niệm, hắn nói: "Chu Hàm Sơn."
Chu Hàm Sơn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Thu Thạch.
"Cậu đã nói, ước nguyện cần phải có người gỗ đúng không?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Đúng vậy." Chu Hàm Sơn nói, "Anh có ý gì......"
Lâm Thu Thạch nhìn về phía pho tượng: "Cậu nói xem, có phải cô ấy đang nhắc nhở chúng ta, cần phải ước nguyện vọng một lần nữa hay không?"
Chu Hàm Sơn ngây ngẩn cả người.
"Nếu nguyện vọng của chúng ta, là kết thúc tất cả chuyện này." Lâm Thu Thạch nói, "Nguyện vọng này, sẽ được thực hiện sao?"
Nguyện vọng này, giống với nguyện vọng của Chu Hàm Sơn, là một nghịch biện không cách nào thỏa mãn.
Truyện convert hay :
Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha