Tử Vong Kính Vạn Hoa

Đứa Con Và Người Mẹ


trước sau

Không thể không nói, trong hoàn cảnh như vậy còn có thể không có chướng ngại tâm lý gì đi ngủ, cũng là thật sự có bản lĩnh.

Một đêm không mộng, Lâm Thu Thạch vốn tưởng rằng tối ngày đầu tiên sẽ xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ rằng cứ như thế an toàn vượt qua một đêm.

Sáng sớm, gia đình có ba chị em đã chuẩn bị xong bữa sáng cho bọn họ.

Thái độ của chủ nhà rất ôn hòa, làm đồ ăn hương vị cũng không tồi. Nhưng thời điểm mọi người tập trung quanh bàn ăn lại không một ai động đũa, cho đến khi Nguyễn Nam Chúc ăn miếng đầu tiên.

"Cũng không tệ lắm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Mọi người nhìn tôi làm gì, sao không ăn?"

"Cái này ăn được?" Dưới mắt Hứa Hiểu Chanh hiện một vòng quầng thâm, là bộ dáng một đêm không ngủ đủ, cô ta nói, "Ăn đồ ở chỗ này không có vấn đề gì sao?"

Nguyễn Nam Chúc cười nói: "Có vấn đề hay không thì vẫn phải ăn, chẳng lẽ bảy ngày này cô chỉ uống nước?"

Điều này cũng đúng, trong tòa nhà này cũng không còn chỗ nào có thể có đồ ăn.

Mọi người sau khi đã nghĩ thông suốt, sôi nổi cầm lấy đũa, bắt đầu ăn bữa sáng. Thời điểm bọn họ ăn cơm, ba chị em kia vừa lúc từ trong phòng đi ra, ba cô bé mặc váy đỏ như nhau, tết hai bím tóc sau đầu, trên mặt không có biểu tình gì. Từ đầu tới giờ ba chị em đều không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì đối với những người lạ mặt đến nhà, dường như chỉ là đối mặt với một đám không khí.

Đường Dao Dao bị ánh mắt này nhìn chằm chằm có chút chịu không nổi, nhỏ giọng nói: "Bạn nhỏ, các em tên là gì vậy?"

Lời này vừa ra, cả ba đôi mắt này đều nhìn về phía Đường Dao Dao, đôi mắt kia trắng đen rõ ràng, không mang theo chút tình cảm nào, làm người nhìn được không hiểu tại sao cảm thấy khiếp đến hoảng.

"Tôi không thể tùy tiện nói tên cho người khác biết." Cô bé đứng ở giữa mở miệng, "Chưa kể tôi có nói, chị cũng không nhận ra tôi được."

Đường Dao Dao bị lời này làm cho có chút xấu hổ: "Vậy được......"

"Em không nói, làm sao biết chúng tôi không nhận ra." Nguyễn Nam Chúc ngồi cạnh đột nhiên mở miệng, dường như hắn không chút sợ hãi ba đứa trẻ có khí chất quỷ dị trước mắt này, ưu nhã buông đũa trong tay xuống, giọng điệu lãnh đạm, "Trong nhà có khách tới, chung quy cũng nên lễ phép chút đi."

Ba cô bé nghe vậy, trao đổi ánh mắt với nhau một chút, cuối cùng vẫn là cô bé ở giữa nói: "Tôi tên Tiểu Nhất, em ấy là Tiểu Thập, bên này là Tiểu Thổ."

Lâm Thu Thạch nghe thấy tên xong thiếu chút nữa phun hết đồ trong miệng ra ngoài, nghĩ thầm mẹ mấy đứa thật đúng là đủ đặt cho có lệ, tên kiểu này cũng có thể lấy ra. (小一 /xiaoyi/, 小十 /xiaoshi/, 小土 /xiaotu/, ba cái tên viết lần lượt thì sẽ là thứ tự các nét viết thành chữ "thổ" á các bạn)

Những người khác nghe xong cũng lộ ra cười cười.

Tiểu Nhất nói: "Nói cho mấy người rồi, thì nhất định phải nhớ kỹ nha."

Nguyễn Nam Chúc quan sát một chút bộ dáng mấy đứa trẻ, chợt duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Nhất cười: "Được, nhớ kỹ." Hắn lại vỗ vỗ bả vai cô bé đứng gần hắn nhất, "Đi thôi, mẹ mấy đứa đã làm bữa sáng."

Ba cô bé vui vẻ rời đi.

Lâm Thu Thạch vẫn luôn cảm thấy câu nói cuối cùng của cô bé kia có chỗ không đúng, cái gì mà nói cho bọn họ thì phải nhớ kỹ, chẳng lẽ không nhớ kỹ sẽ xảy ra cái gì sao? Nhưng xem bộ dáng Nguyễn Nam Chúc tự tin như thế, chẳng lẽ hắn thật sự có thể phân biệt được ba đứa trẻ dáng dấp ngoại hình nhìn qua giống nhau như đúc này?

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc lại không có ý định giải thích, hắn uống sạch ngụm sữa bò cuối cùng, nói: "Đi thôi, chúng ta xuống dưới nhìn xem."

Tối hôm qua lúc bọn họ đến đây thì đã quá muộn, không dám đi xa, chỉ điều tra được sân thượng. Hôm nay thừa dịp sắc trời còn sớm, Nguyễn Nam Chúc đề nghị bọn họ xuống dưới nhìn xem, xem một chút toà nhà mười bốn tầng này còn có những hộ gia đình khác hay không.

Tằng Như Quốc ngày hôm qua tắm tới trên người một thân máu loãng hiện tại vẫn còn rửa chưa sạch, mặt hắn ta đầy mỏi mệt, có vẻ cũng là cả đêm không ngủ, sau khi nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nói, hắn ta nhỏ giọng dò hỏi Lâm Thu Thạch có thể đi tới phòng tắm công cộng cùng mình hay không, hắn ta muốn tắm rửa một cái.

Lâm Thu Thạch tỏ vẻ bội phục đối với vấn đề này: "Ngày hôm qua nhìn thấy thứ kia vậy mà chú còn dám đi? Tạm chấp nhận lấy nước ấm rửa mặt lau qua một chút đi, chung quy so với sạch sẽ, mạng vẫn quan trọng hơn."

"Nhìn thấy thứ gì?" Đường Dao Dao nghe vậy liền hỏi.

Lâm Thu Thạch nói: "Hôm qua lúc Tằng Như Quốc tắm rửa có thứ gì đó nằm trên vòi phun nước, không xác định được rốt cuộc là cái gì, nhìn qua giống một bộ thi thể trẻ con."

Đường Dao Dao à một tiếng.

Hứa Hiểu Chanh nghe thấy Lâm Thu Thạch nói, lại bắt đầu nức nở, nói về sau cô ta cũng không dám đi tắm. Lúc cô ta khóc có nhìn sang Đường Dao Dao, như là cảm thấy khiếp sợ đối với sự bình tĩnh của cô ta.

Đường Dao Dao không mặn không nhạt nói: "Bị dọa nhiều sẽ không còn sợ, dù sao hắn không chết, đã nói lên thứ kia không có tính uy hiếp gì, có gì đáng sợ."

Lời này đúng là có chút đạo lý, Lâm Thu Thạch ăn chút bánh quy, vỗ vỗ tay phủi đi vụn bánh: "Dù sao thì tận lực đừng tới đó."

Tằng Như Quốc chung quy vẫn là một người tiếc mạng, sau khi do dự liền không tới phòng tắm nữa, mà là ở trong phòng đun nước ấm, tạm chấp nhận lau khô mặt trước.

"Đi thôi, xem phía dưới một chút." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, đi ra khỏi cửa.

Những người khác theo sát sau đó.

Mỗi nhà mỗi hộ trong toà nhà này, đều dùng cùng một loại cửa sắt. Cửa sắt màu đỏ thắm, sơn trên cửa đều đã bong tróc loang lổ, không biết rốt cuộc đã dùng bao nhiêu năm. Trên lối đi cầu thang chất đống những khối than đá cùng một ít mảnh vỡ linh tinh, tình trạng nhìn qua như là có người cư trú.

Nhưng sau khi Nguyễn Nam Chúc đơn giản quan sát, lại kết luận nơi này không có người.

"Làm thế nào nhìn ra được vậy?" Đường Dao Dao nói, "Tuy rằng đúng là không nghe thấy tiếng động."

"Bởi vì chỗ này thiếu một thứ quan trọng nhất." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Thứ gì?" Đường Dao Dao đặt câu hỏi.

"Rác thải." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tất cả thùng rác ở mỗi một tầng đều rất sạch sẽ."

Thì ra là thế, Đường Dao Dao gật gật đầu: "Vậy tóm lại toà nhà to thế này, cũng chỉ còn lại một gia đình ở trên cùng kia? Thế này cũng thật không có khả năng đi."

Nguyễn Nam Chúc nhìn lên trên tầng: "Là không có khả năng, trong mỗi thế giới đều tồn tại logic phù hợp với lẽ thường, không thể đột nhiên lại xuất hiện hiện tượng nhà không người ở, chắc chắn là có nguyên nhân gì, những tầng này mới trống không." Giống như thế giới sơn thôn lúc trước, tuy rằng hoàn cảnh ác liệt, nhưng vẫn có thôn dân sinh sống. Những người đó nhìn qua có thể không phải người quan trọng gì, nhưng lại có khả năng cung cấp được tin tức quan trọng.

"Tiếp tục đi xuống dưới đi." Lâm Thu Thạch nói, "Không phải còn có sáu tầng sao?"

Tuy rằng ánh đèn trên cầu thang ở đây cực kỳ âm u, nhưng chung quy vẫn là nhiều người cùng nhau hành động, không đến mức làm tâm trạng quá sợ hãi. Mọi người tiếp tục đi xuống, thời điểm xuống tới tầng thứ tư, rốt cuộc phát hiện một ít dấu vết sinh hoạt của con người —— Lâm Thu Thạch thấy được ở trong góc, có quả táo đã bị ai đó gặm một nửa.

"Đây là lõi táo?" Lâm Thu Thạch ban đầu còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, đến tận nơi mới xác định đó thật là táo, tuy rằng quả táo này nhìn qua vừa nhỏ vừa ít thịt quả, có vẻ không ăn được.

"Thật đúng là táo." Hứa Hiểu Chanh nhỏ giọng nói, "Tầng này có người ở à?"

Tầng bọn họ hiện tại đang đứng, là tầng bốn, nhìn qua không có bất cứ đặc điểm nào khác với những tầng khác. Nhưng lõi táo này lại bại lộ nó là thứ bất thường, Nguyễn Nam Chúc lập tức quyết định, gõ cửa từng hộ, kiểm tra xem có người ở đây hay không.

Vì thế Lâm Thu Thạch một đường thịch thịch thịch gõ cửa, tới khi gõ đến một nhà gần cửa sổ, hắn nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đi lại.

Cũng mất công đây là toà nhà có thâm niên nên hiệu quả cách âm kém, chỗ này nếu là nhà mới xây chắc chắn Lâm Thu Thạch đã bỏ qua âm thanh này.

"Ở đây hình như có người." Lâm Thu Thạch dừng lại bước chân, "Tôi nghe trong phòng có tiếng động."

Mọi người nghe vậy đều vây quanh lại đây, Đường Dao Dao giơ tay thịch thịch gõ cửa hai cái: "Có ai ở trong nhà không?"

Bên trong một mảnh tĩnh lặng, như thể tiếng động Lâm Thu Thạch nghe được chỉ là ảo giác.

"Ở trong có người không?" Đường Dao Dao lớn tiếng nói, "Chúng tôi là cư dân mới tới, muốn hỏi một chút chuyện ——" Cô ta gõ đã lâu, đều không có ai đáp lại, "Dư Lâm Lâm, cậu xác định không nghe lầm?"

"Không đâu." Lâm Thu Thạch nói, "Đây đã là hộ cuối cùng rồi, chẳng lẽ tiếng động từ phía bên ngoài cửa sổ truyền vào?"

Bên ngoài không có bất cứ vật che chắn gì, chỉ có một màn sương âm u.

Nguyễn Nam Chúc xem xét ổ khoá một chút: "Khóa cũ, mở rất dễ."

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Cô còn có kỹ năng này?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Sinh hoạt bức bách."

Lâm Thu Thạch: "......" Sinh hoạt rốt cuộc đã làm cái gì với cậu vậy.

Hắn nói xong lời này, liền gỡ một cái kẹp tóc từ trên đầu xuống, bắt đầu ngồi xổm mân mê, nhưng mân mê còn chưa ra kết quả, cửa kia kẽo kẹt một tiếng liền mở, phía sau lộ ra một gương mặt hoảng sợ vô cùng: "Mấy người đang làm gì vậy??"

Nguyễn Nam Chúc bị bắt tại trận, nhưng một chút cũng không hoảng loạn, hắn đứng dậy, ngọt ngào cười: "Xin chào, chúng tôi là cư dân mới tới, muốn vào hỏi chuyện một chút được chứ?"

Phía sau cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, đầu bù tóc rối, mới đầu trong ánh mắt hắn toàn là cảnh giác cùng sợ hãi, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt là một dụng cụ mang tính lừa gạt cao kia của Nguyễn Nam Chúc, liền thả lỏng: "Tôi không biết gì hết, mấy người đừng hỏi tôi."

"Anh gì à." Nguyễn Nam Chúc yếu đuối đáng thương, "Việc nhỏ như vậy anh cũng không thể giúp chúng tôi sao?"

Người nọ do dự một lát: "Mấy người muốn hỏi cái gì?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Tại sao toà nhà to như vậy lại không có ai ở hết?"

Nam nhân thấp giọng nói: "Mấy người mới chuyển đến? Nhanh dọn ra đi thôi, khu nhà này bị nguyền rủa, người chuyển đến ở đây đều sống không thọ......"

Nguyễn Nam Chúc: "Vậy hộ áp mái kia thì sao?"

Cũng không biết những lời này động chạm đến điểm nào của nam nhân, anh ta lập tức trở nên cuồng loạn: "Tôi nói các người dọn đi, nơi này có quỷ!! Có quỷ!!" Hắn thở hổn hển, muốn đóng cửa vào, lại bị hai cậu thanh niên trong đội kéo lại.

"Có quỷ gì?" Nguyễn Nam Chúc tiếp tục hỏi.

"Các người không biết à?" Nam nhân nói, "Cái hộ trên áp mái kia, chính là quỷ!!!"

Mọi người nghe vậy đều có chút kinh ngạc, nam nhân lại thừa dịp lúc bọn họ ngây ra, dùng sức đóng cửa lại.

"Có ý gì?" Đường Dao Dao kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ đưa nhiệm vụ cho chúng ta lần này không phải người?"

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu không nói chuyện.

Lâm Thu Thạch lại chợt chú ý tới cái gì: "Cửa nhà anh ta vẩy thứ gì......? Là máu?"

Mọi người cúi đầu, mới phát hiện cửa nhà này dường như có một lớp thứ gì đen tuyền, như là máu khô, nhão dính dính bám đen trên mặt đất, không quan sát kĩ, thật đúng là nhìn không ra.

"Thật đúng là máu." Sau khi ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, Đường Dao Dao kết luận, "Chỉ không biết là máu người hay máu thứ gì, đau đầu rồi đây......"

Lâm Thu Thạch: "Máu này là cố ý đổ lên đi."

Đường Dao Dao: "Tại sao?"

"Nếu không phải cố ý đổ lên, chắc chắn đã sớm rửa sạch sạch sẽ sẽ, cô xem bên cạnh đều không có tờ rơi quảng cáo nào." Lâm Thu Thạch nói ra cái nhìn của mình, "Chủ nhân nhà này khẳng định tương đối yêu sạch sẽ."

"Cũng đúng." Đường Dao Dao nói, "Vậy máu này dùng vào việc gì đây, trừ tà?"

Lâm Thu Thạch không nói chuyện, trên thực tế khi hắn nhìn thấy máu liền lập tức nhớ tới truyện cổ tích trên tờ giấy —— Chim Fairha.

Hai người chị khi cầm trứng gà tiến vào căn phòng chứa thi thể, trứng gà trong tay liền rơi xuống vũng máu, chỉ là không biết máu trước mặt này, có liên quan gì tới máu trong chuyện cổ tích hay không.

Bọn họ lại xuống dưới tiếp, phát hiện tầng một lại có thêm một hộ, chủ nhân nhà này chính là một bà cụ đã cao tuổi, thính lực có vấn đề nghiêm trọng, bọn họ gõ rất lâu bà cụ mới ra mở cửa, sau đó một đám người lại ông nói gà bà nói vịt nói chuyện một hồi, cuối cùng mọi người lựa chọn từ bỏ, rốt cuộc nội dung mà hai bên đối thoại tóm lại chỉ có bọn họ hỏi "Bà à, bà có biết tại sao ở đây không ai ở không?", sau đó bà cụ kia đáp: "Tôi đã ăn rồi."

Đối thoại nhiều như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tòa nhà tổng cộng có mười bốn tầng, rất có thể chỉ có hai hộ dân cư, một nhà ở tầng bốn, một nhà ở tầng một. Nhưng bọn họ vẫn là có chút thu hoạch, chính là bên ngoài cửa hai nhà này, đều có dấu vết bị đổ máu tươi lên.

"Tôi cảm thấy đây là đưa nhắc nhở cho chúng ta." Đường Dao Dao lúc ăn cơm trưa nhỏ giọng cùng mọi người nói chuyện, "Muốn thử rải máu trước cửa một chút không?"

"Cô định lấy máu chỗ nào?" Nguyễn Nam Chúc chợt đặt câu hỏi.

Đường Dao Dao: "Tìm đại con vật gì đó."

Nguyễn Nam Chúc: "Vậy rải trước cửa ai? Cửa chỗ cô?"

Đối mặt với Nguyễn Nam Chúc hùng hổ doạ người, Đường Dao Dao không hé răng, hiển nhiên cô ta cũng không dám rải máu tươi trước cửa nhà mình, chung quy ai cũng không biết rốt cuộc thứ này là để trừ tà hay là điều kiện kích phát tử vong.

"Cô không đồng ý cũng đừng có hung dữ như vậy." Đường Dao Dao có chút khó chịu, "Hay cô có đáp án đúng gì rồi?"

Giọng Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt: "Không có."

Đường Dao Dao bị hắn chọc tức giận đến nghiến răng. Không thể không nói, dáng vẻ Nguyễn Nam Chúc tuy rằng thoạt nhìn rất mạnh mẽ cao ngạo, nhưng vẫn cực kỳ hấp dẫn người khác, hắn ngồi ở chỗ kia, chả cần làm gì cũng đã khiến cho lòng người an tâm lạ. Thời điểm đoàn đội thảo luận đa phần ánh mắt đều đặt ở trên người hắn, đặc biệt là ba nam nhân hai mới một cũ kia, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc càng là nhiều thêm một loại ý vị khác —— dù sao bọn họ cũng không biết Nguyễn Nam Chúc là nam giả nữ.

"Chúng ta đây hiện tại làm sao bây giờ?" Đường Dao Dao hỏi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chờ."

Đường Dao Dao nói: "Chờ cái gì?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đương nhiên là chờ sự tình phát sinh." Hắn nói, "Đương nhiên, nếu cô sẵn sàng là người đầu tiên vẩy máu trước cửa xem có tác dụng gì hay không, thì tôi cũng không ngại."

Đường Dao Dao không nói, lấy im lặng tỏ vẻ từ chối.

Biểu tình Hứa Hiểu Chanh như là lại muốn khóc, chỉ là cuối cùng chạm đến ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc, liền vội nghẹn nước mắt ngược trở về, yếu ớt nói: "Ba đứa trẻ kia thật là người không? Chúng nó thoạt nhìn thật đáng sợ."

"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn chưa xác định."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện, trong lúc mọi người vừa hay bàn đến chuyện chị em sinh ba, ba cô bé kia liền không tiếng động xuất hiện ở phía sau bọn họ, Lâm Thu Thạch là người đầu tiên phát hiện, nhìn thấy ba đứa trẻ cầm tay nhau đứng ở cạnh cửa, bị hoảng sợ: "Mấy đứa đến đây lúc nào?"

Ba cô bé cũng chưa nói chuyện, Lâm Thu Thạch lại hỏi một câu, một đứa trong đó mở miệng, nhưng không trả lời Lâm Thu Thạch, mà là dò hỏi: "Anh biết tôi là ai không?"

"Cái gì?" Lâm Thu Thạch trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.

"Anh biết tôi là ai không?" Một đứa bé khác cũng hỏi câu tương tự.

Không khí nháy mắt ngưng đọng, mọi người đều rõ ràng cảm giác được có điều không ổn. Đường Dao Dao miễn cưỡng cười nói: "Cô bé, chúng tôi đang bàn bạc chút chuyện, chơi với các em sau nhé."

"Chị không biết tôi là ai à?" Cô bé cuối cùng mở miệng.

"Chị biết nhé." Giọng Nguyễn Nam Chúc phá vỡ yên tĩnh, hắn đứng lên, đi tới trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống, vươn tay nhéo nhéo má của một đứa trong đó: "Em là Tiểu Nhất."

Tiểu Nhất chớp chớp mắt.

"Em là Tiểu Thập." Nguyễn Nam Chúc chỉ chỉ đứa bên phải.

Tiểu Thập cười cười.

"Em là Tiểu Thổ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúng tôi nhận ra rồi, có được thưởng gì không đây?"

"Thưởng của chúng em là chị có thể chơi cùng chúng em nhiều hơn một chút." Tiểu Nhất nhếch môi cười, ẩn sau đôi môi đỏ mọng, là hàm răng trắng như tuyết. Hàm răng của đứa trẻ này rất ngay ngắn, nhìn qua còn khá dày đặc, làm người không hiểu sao có chút phát lạnh, "Chị ơi, em rất thích chị."

"Chị cũng rất thích em." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, "Đi chơi đi, chị còn có việc khác phải hoàn thành."

Hắn nói xong lời này, ba chị em trước mặt vậy mà thật sự ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Mọi người trông thấy một màn này đều là nghẹn họng nhìn trân trối, không biết Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc làm sao phân biệt được ba đứa trẻ này.

Nguyễn Nam Chúc đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, bình tĩnh ngồi về bên cạnh bàn, từ trong miệng phun ra hai chữ: "Đoán thế."

Mọi người: "......"

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm tôi tin cậu mới là lạ. Hắn quyết không tin Nguyễn Nam Chúc sẽ đưa ra câu trả lời dễ dàng như vậy dựa trên những suy đoán vô căn cứ, hắn tất nhiên là có phương pháp phân biệt của bản thân, chỉ là không muốn nói ra.

"Chung quy tôi cảm thấy ba chị em đó rất kì quái." Hứa Hiểu Chanh nhỏ giọng nói, "Bọn
chúng thoạt nhìn rất dọa người."

"Đúng là rất dọa người." Nguyễn Nam Chúc trầm tư, "Nhưng hiện tại mấy đứa trẻ hẳn là người." Hắn nói, "Ít nhất sờ lên vẫn có độ ấm." —— Vừa rồi hắn véo véo khuôn mặt một đứa, chính là muốn xác định chuyện này.

"Còn có sáu ngày." Đường Dao Dao nói, "Trong ngày sinh nhật của bọn chúng, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây?"

Loại cảm giác chờ đợi này cũng không dễ chịu, quả thực chính là sống một ngày bằng một năm.

Lâm Thu Thạch hiện tại cũng gần như hiểu biết toàn bộ thành viên trong đoàn, Hứa Hiểu Chanh, Đường Dao Dao, Tằng Như Quốc đã giới thiệu qua, còn lại hai thanh niên một cũ một mới kia, tên Trương Tinh Hỏa và Chung Thành Giản, Trương Tinh Hỏa đi vào thế giới trong cửa lần này là lần thứ ba, Chung Thành Giản là lần đầu tiên. Tính cách hai người họ đều rất hướng nội, trong lúc thảo luận cũng chưa bao giờ nói chuyện.

Mọi người ở trong toà nhà an toàn vượt qua hai ngày, đang lúc Lâm Thu Thạch tự hỏi có thể đến tận ngày sinh nhật mới xảy ra sự kiện khủng bố hay không, liền phát sinh việc ngoài ý muốn phá vỡ yên bình.

Có người đã chết.

Vị trí khi chết là ở cửa cầu thang, cơ thể bị vũ khí sắc bén chặt thành mấy đoạn, máu tươi chảy xuôi xuống theo cầu thang, hình thành vết bẩn màu đen trên mặt đất.

Sau khi Lâm Thu Thạch nghe thấy Hứa Hiểu Chanh kêu thảm thiết, vội vàng chạy qua, còn chưa tới đã nghe thấy giọng Hứa Hiểu Chanh thê lương khóc la: "Có người chết có người chết ——"

Lâm Thu Thạch nghe thấy, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Nguyễn Nam Chúc, kết quả vừa quay đầu, đã thấy Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh, cười cười nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tìm gì vậy?"

Khuôn mặt cùng nụ cười của hắn thật sự là rất có tính lừa gạt, mặc dù Lâm Thu Thạch đã biết hắn là đàn ông, nhưng đối mặt với cái nhìn chăm chú của hắn, trái tim vẫn là không tự chủ được đập nhanh hơn một chút.

"Không có việc gì." Lâm Thu Thạch nói, "Chỉ là định tìm cậu."

Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Không cần quá lo lắng cho tôi."

Hai người cùng nhau đi tới cửa cầu thang, trông thấy đống hỗn độn đầy đất, cùng với Hứa Tiểu Chanh nhũn chân ngã ngồi trên cầu thang.

"Hu hu hu, thật là đáng sợ." Hứa Hiểu Chanh thấy có người tới, nhanh chóng bò qua, "Bị chặt thành mấy khúc ——"

Bởi vì đã có kinh nghiệm từ thế giới trước, ngược lại Lâm Thu Thạch cũng không đến mức quá hoảng loạn, hắn đi đến cửa cầu thang, cũng nhìn thấy người chết trong miệng Hứa Hiểu Chanh. Mới chỉ nhìn qua một cái, hắn liền ngẩn người: "Đây là......"

Nguyễn Nam Chúc nhíu mày.

Bọn họ đều cho rằng người chết sẽ là một trong những người tham gia vào thế giới, lại không nghĩ rằng sẽ thấy một thi thể của bé gái. Tuy rằng đã bị chém đến lung tung rối loạn, nhưng vẫn có thể từ quần áo nhận ra thân phận của người chết —— vậy mà lại là một đứa trẻ trong ba chị em kia.

Thân thể của đứa trẻ này đã bị chặt lung tung rối loạn, gần như sắp có thể hình dung tới độ tứ chi mỗi thứ một nẻo. Trên mặt đất phủ kín máu cùng thịt vụn từng khối to nhỏ khác nhau, làm người nhìn thấy da đầu tê dại.

"Oẹ......" Năng lực thừa nhận của Tằng Như Quốc so với Hứa Hiểu Chanh còn kém hơn, chỉ mới nhìn thoáng qua đã không nhịn được muốn nôn mửa.

Lâm Thu Thạch lại rất bình tĩnh, ánh mắt hắn lướt qua khối thi thể hỗn độn, phát hiện phần đầu của người chết đã lăn đến bên trong góc. Quả nhiên như hắn dự đoán, người chết thật sự là một trong ba chị em kia.

"Tại sao lại như vậy?" Đường Dao Dao cảm thấy có chút vớ vẩn, "Tại sao lại là NPC bỏ mình đầu tiên vậy??"

"Ai giết nó?" Giọng Hứa Hiểu Chanh mang theo sợ hãi, "Chúng ta một chút cũng chưa nghe thấy tiếng động gì......"

Âm thanh của cơ thể một người bị chặt thành cái dạng này, tất cả mọi người ở cùng một tầng lại không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.

"A a a a!!!" Có tiếng kêu thê lương vang lên phía sau bọn họ, Lâm Thu Thạch quay đầu lại, thấy là mẹ của đứa trẻ, trên người bà ta vẫn mặc tạp dề, như là đang chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ, sau khi nhìn thấy thi thể con gái rơi rớt tan tác đầy đất, cảm xúc liền suy sụp mất, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, gào khóc, "Con gái ơi —— đứa con đáng thương của tôi —— con chết thảm quá —— là ai giết con ——"

Lâm Thu Thạch đang muốn đi lên, lại thấy Nguyễn Nam Chúc duỗi tay, ngăn cản hắn.

"Đợi chút." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đừng qua đó."

Mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ nghi hoặc.

Nguyễn Nam Chúc thấp giọng nói: "Anh nhìn giày bà ta đi."

Lâm Thu Thạch cúi đầu, nhìn lại giày trên chân mẹ mấy đứa trẻ, phát hiện trên đế giày bà ta hình như bị thứ gì nhuốm ướt đang thấm dần, mà phán đoán từ màu sắc, lý do đế giày này ướt sũng, dường như chính là do máu tươi......

Nhìn đến tình huống như vậy, sắc mặt Lâm Thu Thạch khẽ đổi.

Mà những người khác lại không hề chú ý tới chi tiết này, đều nhìn người đàn bà đang gào khóc vì mất đi đứa con bằng ánh mắt thương hại.

Đường Dao Dao tiến lên an ủi vài câu, bị người đàn bà kia với một cái đã bắt được cánh tay: "Là các người, nhất định là các người, nơi này chỉ có duy nhất các người là từ ngoài đến, khẳng định là các người giết con gái tôi!!" Sức lực bà ta hình như rất lớn, Đường Dao Dao bị bà ta nắm liền kêu đau, muốn rút tay về, lại phát hiện mình căn bản đánh không lại sức lực của bà ta.

"Không liên quan đến chúng tôi, bà nắm tôi đau quá, buông tay ra ——" Đường Dao Dao phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Những người khác thấy vậy liền chạy lên giúp đỡ, Trương Tinh Hỏa dùng sức đẩy bà mẹ kia ra, giải cứu tay của Đường Dao Dao.

"Cô không sao chứ?" Trương Tinh Hỏa hỏi.

"Không có việc gì." Ánh mắt Đường Dao Dao hoảng sợ, sau khi vén tay áo lên liền thấy trên cánh tay mình xuất hiện dấu vết năm ngón tay hằn đỏ, "Sức lực bà ta thật lớn......"

"Hu hu hu, đứa con đáng thương của tôi, đứa con đáng thương của tôi ơi." Người đàn bà tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất khóc thét.

Mà thời điểm bà ta vẫn đang khóc lóc, từ phía sau cửa lại xuất hiện hai bóng dáng lờ mờ lấp ló, Lâm Thu Thạch tập trung nhìn kĩ, phát hiện là hai đứa trẻ còn lại.

Hai đứa trẻ đứng rất xa tận bên trong cánh cửa, sắc mặt lạnh lùng ló ra khỏi cửa ngó qua bên này, chị em ruột của mình chết thảm như thế, trên mặt hai đứa lại không chút biểu cảm, thậm chí không có ý định qua đây khuyên bảo hay an ủi người mẹ. Hai đứa trẻ đứng đó một lúc lâu, sau đó nhanh chóng biến mất, nếu không phải Nguyễn Nam Chúc cũng nhìn thấy, chỉ sợ Lâm Thu Thạch sẽ cảm thấy là do bản thân hoa mắt.

Người đàn bà kia ngồi thụp trên mặt đất khóc thật lâu, khóc tới kiên nhẫn của mọi người ở đây đều sắp hết, bà ta mới yên lặng đứng lên, tiếp theo xoay người trở về nhà ở, một lát sau, mang theo một cây lau nhà cùng một cái túi ra khỏi cửa.

"Con gái, đứa con đáng thương của mẹ, để mẹ mang con về nhà." Người đàn bà nói như thế, cùng biểu tình dịu dàng trên mặt hốt hết những tứ chi rách nát đó vào trong túi, sau đó bắt đầu dùng cây lau nhà lau máu trên đất.

Tóc bà ta rối loạn, đối mặt với phần mảnh vụn còn lại của đoạn chân tay đã bị cụt, bà ta không có chút phản ứng bất thường nào, cứ như vậy chậm rãi, dọn dẹp gọn gàng mặt đất hỗn độn.

Mọi người nhìn một màn này sắc mặt liền thay đổi, năng lực thừa nhận kém lại bắt đầu muốn nôn mửa.

"Đi thôi, ăn một chút gì đi." Nguyễn Nam Chúc ngược lại rất bình tĩnh, "Tôi đói bụng."

"Cô còn có thể nuốt trôi?" Đường Dao Dao không thể tưởng tượng được nhìn Nguyễn Nam Chúc, như là đang nhìn một quái nhân, "Mới nhìn thứ như vậy......"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Trong đây những thứ tương tự như này không ít, hễ nhìn thấy lại nuốt không trôi cơm, tôi đây chẳng phải là liền bị đói chết?"

Đường Dao Dao còn muốn nói gì nữa, Nguyễn Nam Chúc lại không muốn nghe, liền kéo theo Lâm Thu Thạch vào phòng.

Hai người ngồi trước bàn ăn, trên bàn có bánh mì, Lâm Thu Thạch có chút ăn mà không biết vị, nhỏ giọng nói: "Chuyện người mẹ kia rốt cuộc là như thế nào?"

"Tôi đoán là bà ta chặt chết con gái mình." Nguyễn Nam Chúc nói, "Trên đế giày bà ta toàn là máu, cũng mất công những người khác đều không chú ý tới."

"Tại sao bà ta muốn làm như vậy?" Lâm Thu Thạch có chút ngạc nhiên, "Hơn nữa tôi nhìn động tác bà ta dọn dẹp thi thể, còn như là đã quen rồi......"

Nguyễn Nam Chúc chống cằm không nói chuyện.

Thời điểm người đàn bà kia làm những việc này nhìn qua thật như là đã quen rồi, nhặt vào túi mấy khối lớn trước, sau đó vun những khối thịt vụn lại với nhau, quả thực giống như là đang làm việc nhà gì đó không quan trọng lắm.

Hai người đang bàn luận, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lâm Thu Thạch vừa thấy, phát hiện là Hứa Hiểu Chanh đang run bần bật. Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, nhan sắc cả người đều trắng bệch như tờ giấy, suy yếu đi tới cạnh Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống, che miệng không hé răng.

Lâm Thu Thạch đang định nói cái gì, liền thấy Nguyễn Nam Chúc quay đầu, nhẹ nhàng nói với Hứa Hiểu Chanh: "Bé ngoan, đừng sợ, tôi sẽ không để cô phải chết."

Hứa Hiểu Chanh gật đầu như đảo tỏi, xem bộ dáng kia quả thực hận không thể lao vào trong lòng Nguyễn Nam Chúc, cô ta nói: "Chị à, người này cũng thuê chị nhận việc sao?"

Việc? Lâm Thu Thạch nghe thấy từ này liền sửng sốt.

"Không, hắn không phải." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh ấy là bạn trai tôi, tới cùng tôi bảo vệ cô."

Hứa Hiểu Chanh nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch có thêm chút ỷ lại.

Lâm Thu Thạch được xưng là bạn trai đột nhiên có chút ngượng ngùng, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Nam Chúc, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác mình thật sự có một cô bạn gái. Đương nhiên, cảm giác này chỉ trong khoảnh khắc, bởi vì hắn nhớ tới một điều rất quan trọng —— bộ dạng hắn ở thế giới bên trong cánh cửa thế rốt cuộc trông như nào?

Nguyễn Nam Chúc còn đang trấn an Hứa Hiểu Chanh, Lâm Thu Thạch lấy cớ đi WC, sau đó ở trong gương WC, trông thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi, có đôi mắt đào hoa, khóe mắt hơi hơi rũ xuống, làm cho hắn khi cười rộ lên càng có vẻ dịu dàng, mũi thẳng, môi hơi hơi nhếch lên, mang theo ý cười ấm áp —— đây là một khuôn mặt không hề có tính xâm lược.

Diện mạo chung quy thuộc về cái loại nữ giới thấy liền sẽ yên tâm, tìm từ để hình dung hình tượng bản thân một chút, diện mạo Lâm Thu Thạch hiện tại chính là ngoại hình sứ giả hoà bình tiêu chuẩn.

Lâm Thu Thạch: "......" Thôi đi, may là không xấu.

Sau khi nhìn bộ dáng mình, Lâm Thu Thạch ra khỏi WC, thấy sắc mặt Hứa Hiểu Chanh tốt hơn nhiều, không biết Nguyễn Nam Chúc an ủi như thế nào.

"Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói cho hai người." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu ba cô bé kia đến tìm hai người hỏi tên của chúng, thì tôi đã để lại dấu hiệu nhận biết trên người chúng nó."

"Dấu hiệu gì?" Lâm Thu Thạch sửng sốt.

"Một lượng phấn rất nhỏ, thấy được khi có ánh sáng chiếu vào. Nguyễn Nam Chúc nói, "Trên vai có phấn, là Tiểu Thập, trên tóc có phấn, là Tiểu Thổ, không có gì, là Tiểu Nhất." Hắn nói xong nhún vai, "Đương nhiên hiện tại thiếu một đứa càng dễ nhận ra."

"Cô bôi lên từ lúc nào vậy?" Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc: "Thời điểm lần đầu tiên bọn chúng tự giới thiệu, đây hẳn là tin tức quan trọng, lần tới bọn chúng lại hỏi, hai người đừng trả lời sai."

"Vậy có cần phải nói cho những người khác không?" Lâm Thu Thạch lại hỏi.

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Tạm thời không cần, nếu không thể xác định bọn họ rốt cuộc là địch hay bạn, thì đối xử như địch."

Sau đó Hứa Hiểu Chanh đi vệ sinh, vừa lúc Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc cái gì gọi là việc.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chính là có người trả tiền mời tôi bảo vệ bọn họ." Hắn chỉ chỉ hướng WC, "Cô ta, nhìn qua thì bình thường đúng không? Ở hiện thực là ngôi sao thần tượng lớn, chắc chắn anh đã từng xem phim cô ta đóng."

Lâm Thu Thạch: "......" Hoàn toàn không nhận ra.

"Cô ta cũng không phải lần đầu tiên vào cửa." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cho nên trong lúc đề phòng ma quỷ, còn phải đề phòng đồng đội của mình." Hắn nói đến đây liền dừng lại, bởi vì có người từ ngoài đi vào.

Lâm Thu Thạch trông thấy mấy người bọn Đường Dao Dao.

"Mấy người thật sự vẫn ăn được?" Đường Dao Dao lạnh lùng nói, "Thật là có bản lĩnh."

"Thà chết no còn hơn chết đói." Ngón tay thon dài của Nguyễn Nam Chúc cầm lấy bánh mì, ăn một miếng, vốn dĩ món ăn không có tư vị gì mấy, bị hắn ăn như vậy, lại dường như trở nên mỹ vị hẳn lên, "Cô muốn ăn một miếng không?"

Đường Dao Dao còn chưa nói gì, Trương Tinh Hỏa bên cạnh liền gật gật đầu, nói: "Ăn thôi, tôi cũng đói bụng."

Vì thế mọi người đều bắt đầu ngồi xung quanh bàn ăn bánh mì.

"Tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện." Đường Dao Dao xoa cánh tay, dấu hằn vừa rồi bị nắm kia nhìn qua rất nghiêm trọng, "Mọi người đều cẩn thận một chút, cố gắng đừng ra khỏi cửa."

"Rốt cuộc là ai giết đứa bé kia?" Tằng Như Quốc nơm nớp lo sợ, "Không phải là một trong số chúng ta đấy chứ?"

Hắn ta nói xong lời này, nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói, "May là tôi ở một mình."

Ngược lại sắc mặt những người ở chung đều trở nên khó coi, đặc biệt là Trương Tinh Hỏa và Chung Thành Giản, ánh mắt cảnh giác liếc qua đối phương.

"Đừng nghĩ nhiều, chắc chắn không phải do người làm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu là người giết, vì sao cô bé không kêu cứu? Chưa kể chúng ta đều ở trên này, chuyện lớn như vậy, tại sao một chút tiếng động cũng không nghe thấy?"

Lời này thật ra rất có đạo lý, cảm xúc của mọi người bình tĩnh một ít.

Đường Dao Dao liếc Tằng Như Quốc một cái, chợt đặt câu hỏi: "Đúng rồi, quên hỏi chú, chú nhìn thấy gì trong màn sương mù vậy?"

Tằng Như Quốc nghe thấy vấn đề này, biểu tình khó coi đòi mạng, môi ngập ngừng một hồi, mới nhỏ giọng nói một câu: "Tất cả đều là......thi thể biết cử động."

Lời này vừa ra, mọi người đều im bặt.

Lâm Thu Thạch âm thầm cảm thấy may mắn mình không đánh bạo đi khiêu chiến màn sương mù dày đặc kia, tuy rằng Tằng Như Quốc nói ít ỏi mấy chữ, nhưng bọn họ cũng tưởng tượng được hình ảnh như là đến từ địa ngục kia.

Thời điểm bọn họ đang tiến hành thảo luận, người mẹ nọ lại xuất hiện, không biết bà ta trở về từ khi nào, trên người đã thay một cái tạp dề tối màu, trong tay bưng một cái nồi lớn.

Khói trong nồi bốc lên nghi ngút.

Bà ta nói: "Nhất định là mọi người đói rồi? Tôi nấu đồ ăn ngon đây." Bà ta đi đến bên cạnh bàn, đặt nồi xuống, "Mọi người mau nếm thử đi."

Trong bát có nước canh, trong canh có thịt viên tươi mới chìm nổi, toả ra hương thơm nồng đậm.

Nhưng mà nhìn một nồi thịt viên này, mọi người đều không ai động đũa, biểu tình trên mặt, cũng dần trở nên khó coi.

Tác giả có lời muốn nói: Người ngày hôm qua nói tôi thấp bé bước ra đây, tôi cao vống lên hù chết bạn luôn hừ.

Truyện convert hay : Ma Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện