Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, môi mỏng khẽ nhúc nhích đang muốn nói, Lâm Thu Thạch lại nhấc tay lên, ngăn lời hắn: "Vốn dĩ tình trạng thân thể của cậu đã không tốt, nếu vẫn miễn cưỡng đi lên lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy sau đó chúng tôi nên làm cái gì bây giờ? Chưa kể mấy cánh cửa tiếp theo, chung quy cũng không thể cửa nào cậu cũng đi cùng với tôi."
Nguyễn Nam Chúc nghe thấy Lâm Thu Thạch nói, yên lặng một lát, ngón tay chỉ Trình Thiên Lí: "Cậu đi lên cùng anh ấy."
Trình Thiên Lí ngoan ngoãn đồng ý, thế mà không hề phản bác.
Từ Cẩn bên cạnh muốn nói lại thôi, có vẻ cũng muốn khuyên Lâm Thu Thạch đừng đi, nhưng lại không biết nên lấy cớ gì.
Sau khi thảo luận xong, rất nhanh bọn họ đã phát hiện được một cái giá gỗ cao chừng mười mét ở rừng cây gần thần miếu, độ cao này so với chiều cao của thần miếu cũng coi như xấp xỉ.
"Dùng cái này đi?" Lâm Thu Thạch vươn tay đè đè lên giá gỗ, xác định xem có vững chắc hay không.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc, "Có gì không đúng lập tức xuống dưới, lấy an toàn làm trọng."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, liền dẫm lên giá gỗ.
Cái giá này thoạt nhìn hơi lung lay, nhưng cũng may chất lượng không tồi, leo lên trên cũng không có cảm giác sắp đổ. Lâm Thu Thạch đi cực kỳ cẩn thận, hắn nói: "Trình Thiên Lí, cậu có sợ độ cao không?"
Trình Thiên Lí: "Trừ ma ra cái gì tôi cũng không sợ."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm vậy thì tốt. Động tác của Trình Thiên Lí kể ra lại rất lưu loát. Một cậu thiếu niên mười sáu, năng lực phản ứng vừa lúc ở thời kỳ đỉnh cao, thời điểm có một lần đang leo lên nếu không phải cậu ta kéo Lâm Thu Thạch lại, có lẽ Lâm Thu Thạch đã lạnh.
Càng lên cao, gió càng lớn, Lâm Thu Thạch không thể không giảm bớt tốc độ, một bên quan sát tình huống, một bên tiếp tục hướng lên trên.
Đài này tổng cộng cao khoảng mười mét, trên cùng có một cái đài bằng gỗ liên thông với đỉnh miếu thần. Sau khi leo được lên trên, liền có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh không sót gì, bất kể là miếu thần rộng lớn, hay là rừng cây thần bí. Nhìn từ trên xuống dưới, lại mang tới một cảm giác khác biệt.
Trông thấy đã sắp tới cái đài bằng gỗ kia, Lâm Thu Thạch nói: "Sắp tới rồi, cẩn thận một chút."
Trình Thiên Lí gật gật đầu nói được.
Hít sâu một hơi, Lâm Thu Thạch liền bước lên đài, hắn vốn dĩ cho rằng trên đài này sẽ còn một ít vụn thi thể chưa bị ăn sạch, nhưng lại phát hiện toàn bộ mặt đài gỗ rỗng tuếch —— cái gì cũng đều không có.
Không, nói chính xác hơn thì không phải cái gì cũng đều không có, mà là hoàn toàn bị ăn sạch sẽ. Tất cả xương cốt, thậm chí là tóc, đều không để lại, chỉ có vết máu nhàn nhạt trên bề mặt gỗ nói cho người tới nơi này biết ở đây đã từng phát sinh chuyện gì.
Phía sau đài, vốn nên lộ ra nóc miếu thần, nhưng lúc này, giữa núi lại bắt đầu hiện lên một tầng sương mù dày đặc, che phủ lên cảnh vật vốn có thể nhìn không sót gì, mọi thứ liền dần trở nên mờ ảo.
Lâm Thu Thạch tiến lên một bước, nhường một chỗ cho Trình Thiên Lí.
Trình Thiên Lí sau khi leo lên trên đài gỗ, thấy mây mù vùng núi liền sửng sốt một lát: "Đang là giữa trưa sao đột nhiên lại có sương mù......" Cậu ta quay đầu nhìn Lâm Thu Thạch, "Chúng ta có cần đi nữa không?"
Lâm Thu Thạch do dự một lát, nhìn xuống phía dưới.
Từ Cẩn cùng Nguyễn Nam Chúc đều đang ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy bọn họ rốt cuộc leo được đến trên đài, còn vẫy vẫy tay về phía bọn họ.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, Lâm Thu Thạch không nhìn thấy biểu tình của bọn họ, đoán đoán hẳn là tràn ngập lo lắng.
"Đi thôi." Lâm Thu Thạch nói, "Giống như chị Chúc Manh của cậu nói, muốn tồn tại đi ra ngoài, chung quy phải thừa nhận chút nguy hiểm."
"Ừ." Trình Thiên Lí gật gật đầu.
Hai người từ từ đi lên phía trên, càng tới gần nóc nhà, tiếng nhạc vẫn luôn không ngừng kia càng thêm vang dội, tựa như người diễn tấu nhạc cụ đang cách bọn họ không còn xa.
Lâm Thu Thạch bước lên một bước, từ trên đài lên tới nóc miếu.
Thời điểm chân hắn bước lên trên hơi hơi dừng một chút, cảm giác chất liệu dưới chân hình như có gì đó không đúng. Trình Thiên Lí cũng thấy như vậy, dùng chân dậm dậm lên trên: "...... Vãi chưởng, thứ này không phải là thứ trong tưởng tượng của tôi đấy chứ."
"Không biết." Lâm Thu Thạch nói, "Dù sao thì cũng không phải nóc nhà bình thường."
Chất liệu nóc nhà nói mềm cũng không mềm, nói cứng cũng không cứng, nếu nhất định phải hình dung, giống như bọn họ đang dẫm lên một tấm đệm giường. Nhưng căn cứ vào vừa rồi quan sát từ phía dưới, nếu miếu thần này là một cái trống, thì mặt trống ngửa lên này, chẳng phải chính là da người?
Suy đoán được chứng thực, biểu tình của Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí đều trở nên nghiêm túc.
Lâm Thu Thạch đi lên phía trước vài bước, phát hiện mỗi khi bước đi, trống dưới chân đều sẽ phát ra tiếng gõ thanh thúy, âm thanh này hôm trước hắn vừa mới nghe qua —— thời điểm trên trời có dao nhỏ rơi xuống.
Cho nên nói lúc ấy không phải có người đang gõ trống, mà là có người chạy vội trên nóc nhà?
Trong sương mù mông lung, tiếng nhạc chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ. Vốn dĩ miếu thần không tính là quá lớn, Lâm Thu Thạch lại cảm thấy đi đã rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi khi hắn bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải đang đi loanh quanh tại chỗ hay không, rốt cuộc có một thứ xuất hiện trước mặt.
Đó là một cái bóng, bóng của một thiếu nữ.
Tuy rằng mái tóc đen dài đã che khuất hơn phân nửa thân thể cô bé, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể từ quần áo nhận ra, bộ đồ của cô bé này với cô bé xuất hiện trong ảo cảnh hôm qua giống nhau như đúc.
"Em ở đâu rồi." Cô bé đột nhiên lên tiếng, "Em ở đâu rồi."
Hô hấp của Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí ngừng lại, bọn họ đều biết, cô bé trước mắt tuyệt đối không thể là con người.
"Em ở đâu rồi." Tiếng nhạc chính là từ bên cạnh đứa trẻ truyền ra, dường như cô bé phát hiện ra bọn họ đến, dừng tấu nhạc, nói, "Có người tới."
Nói xong chậm rãi xoay người, lộ ra phía chính diện.
Đó là một khuôn mặt không có da, máu thịt màu đỏ bám trên má, tròng mắt đã bị móc mất, chỉ còn lại hốc mắt tối om, cô bé nói: "Chị đau quá."
Hô hấp của Lâm Thu Thạch ngừng lại, hắn thuận tay kéo Trình Thiên Lí bên cạnh, xoay người muốn đi. Trình Thiên Lí như đã bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, im lặng không nói một lời, biểu tình chật vật đi theo sau Lâm Thu Thạch.
Chân hai người đạp lên mặt trống mềm mại, đánh ra nhịp trống thanh thúy.
"Chị đau quá." Giọng của cô bé ở ngay phía sau, lặp lại câu nói kia, "Em ở đâu rồi?"
Tiếng nhịp trống càng ngày càng vang, Lâm Thu Thạch cảm thấy thân thể của mình bắt đầu trở nên nặng nề, hắn thở hổn hển, nhưng vẫn không có cách nào làm bản thân chạy nhanh hơn. Cảm giác không thở nổi vì thiếu oxy bắt đầu tràn ngập cơ thể hắn...... Lâm Thu Thạch lần đầu tiên phát hiện thân thể của mình cồng kềnh đến như vậy.
Thể lực sắp hao hết, bước chân Lâm Thu Thạch dần dần chậm lại, hắn hướng tới phía sau nhìn thoáng qua, lại không nhìn thấy đứa trẻ vốn nên đuổi theo bọn họ đâu.
"Hô hô......" Nhịp thở nặng nề, ngay khoảnh khắc bước chân Lâm Thu Thạch dừng lại, hắn liền nghe thấy được một âm thanh.
Âm thanh kia là từ trên lưng hắn truyền đến, cô bé nói: "Tại sao ngươi không gõ trống?"
Cả người Lâm Thu Thạch cứng đờ quay đầu, thấy một khuôn mặt máu chảy đầm đìa sau đầu mình, hai hốc mắt sâu hoắm lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.
"Khụ khụ khụ!" Bởi vì bị giật mình, Lâm Thu Thạch mạnh mẽ ho khan, thân thể hắn lảo đảo té ngã trên mặt đất, đôi tay cũng chạm đến da người dưới chân.
Cảm giác rất mềm, thậm chí còn mang theo độ ấm cơ thể người, Lâm Thu Thạch cúi đầu nỗ lực muốn kìm lại ho khan, cô bé đang ghé vào sau lưng lại bò tới trước mặt hắn.
"Em ở đâu rồi?" Cô bé vẫn còn đặt câu hỏi, nghiêng đầu, tựa như chỉ biết nói mỗi hai câu này, "Chị đau quá."
Lâm Thu Thạch ngẩng đầu, rốt cuộc hoàn toàn thấy rõ bộ dáng đứa trẻ này.
Cô bé không có chân, chỉ có thể dùng đôi tay bò trên mặt đất, da thịt toàn thân đều bị lột, lộ ra cơ thịt cùng xương cốt. Đôi mắt cũng bị móc ra, lúc này hai hốc mắt tối om kia, lạnh nhạt nhìn chăm chú Lâm Thu Thạch, chờ đợi đáp án của hắn.
Lâm Thu Thạch đột nhiên nhớ tới những chữ viết trong nhật ký, hắn nuốt nước bọt, nói ra đáp án của mình: "Cô bé đang tìm em."
Đứa trẻ yên tĩnh lại.
"Cô bé vẫn luôn tìm em." Lâm Thu Thạch nói, "Kể cả khi đã rời khỏi thế giới này...... Cũng vẫn đang đi tìm em."
Cô bé chậm rãi đứng thẳng lên, sau đó vươn tay, đánh thật mạnh lên mặt trống.
"Tùng!" Tiếng trống thanh thúy, lại làm người phát lạnh, sương mù trên núi tan đi, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.
"Em...... Muốn gặp cô bé không?" Lâm Thu Thạch hỏi như vậy.
"Mang nó tới chỗ này của ta." Cô bé nói một câu cuối cùng, sau đó liền biến mất ngay trước mắt Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch sống sót sau tai nạn, thân thể tựa như hoàn toàn cạn lực, hắn miễn cưỡng đứng lên, trông thấy Trình Thiên Lí ngồi xổm ở bên cạnh cũng chung tình trạng.
Trình Thiên Lí nhìn thấy hắn, gian nan thở ra một câu: "Ngọa tào, Lâm Thu Thạch, chúng ta đi xuống mau."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cùng Trình Thiên Lí đi tới mép đài.
Sắc mặt Trình Thiên Lí trắng bệch, dọc theo đường đi một câu cũng không nói, trên người cậu ta cũng dính chút máu, chỉ là không biết có phải dính từ trên người cô bé kia hay không.
Leo xuống trong tình trạng tay chân rụng rời, hai người đều là một bộ dáng suýt thì chết.
Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng tiến lên dò hỏi tình huống.
Lâm Thu Thạch ngồi dưới đất lắc đầu, dùng câu chữ đơn giản thuật chuyện vừa xảy ra ở trên.
"Trình Thiên Lí, trong ngực cậu có gì vậy?" Nguyễn Nam Chúc lại chú ý thấy vấn đề khác.
Lâm Thu Thạch nhìn qua Trình Thiên Lí, lúc này mới phát hiện áo thun của Trình Thiên Lí hơi phình phình, vừa nhìn liền biết khẳng định có đồ vật ở bên trong.
Trình Thiên Lí hít sâu một hơi, lấy đồ vật kia ra từ trong ngực —— đó là một cây cốt sáo. Tuy rằng hình dạng có chỗ thay đổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, là dùng xương người làm ra.
Lâm Thu Thạch: "...... Gan cậu lớn thật sự." Thứ này cũng dám mang ra??
Trình Thiên Lí lá gan ngẫu nhiên lớn một lần cũng đã bị dọa khóc, như con thỏ nước mắt nước mũi tèm lem, toàn bộ cọ hết lên người Lâm Thu Thạch, nói tôi cũng đâu có dễ dàng gì, thấy thứ kia đứng trước mặt anh cũng không dám ra cứu, chỉ có thể khẽ cắn môi, dậm chân một cái, xem có thể mang thứ gì ra theo hay không, đằng nào tới thì cũng tới rồi......
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay xoa đầu hắn một chút: "Đừng khóc, lớn như vậy rồi có thấy xấu hổ không?"
Trình Thiên Lí oan ức: "Tôi còn hai năm nữa mới thành niên."
Nguyễn Nam Chúc: "Lên mà nói với thứ trên kia đi, xem cô bé có thể khiến cậu chết dễ dàng hơn chút chỉ vì cậu chưa thành niên hay không."
Trình Thiên Lí: "Không được không được......"
Nhìn cây cốt sáo này, Lâm Thu Thạch cũng đã hiểu vì sao chân đứa trẻ kia lại có tình trạng như vậy, hắn nói: "Nhưng nếu cô bé để cho Trình Thiên Lí mang xuống dưới, hẳn là cũng không phải việc gì lớn."
Nguyễn Nam Chúc: "Cho nên hiện tại cô bé muốn chúng ta tìm em gái mang tới đây?"
Lâm Thu Thạch: "Hẳn là như vậy." Hắn tự hỏi trong chốc lát, trên mặt xuất hiện một chút hoang mang, "Nhưng chúng ta làm thế nào phân biệt được hài cốt của người em?" Nếu hắn đoán không sai, hài cốt người em hẳn là ở bên rừng tháp kia, hài cốt bên đó nhiều đếm không xuể, không có khả năng xem thử từng chỗ.
Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ: "Luôn có biện pháp."
Trình Thiên Lí cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong khủng hoảng, lau khô nước mũi nước mắt bắt đầu phóng đại miêu tả rốt cuộc trên nóc nhà nguy hiểm bao nhiêu.
"Mọi người không biết lúc ấy thấy đồ vật kia ghé lên phía sau Lâm Lâm ca tôi đã sợ như thế nào đâu." Trình Thiên Lí nói, "Tôi còn đang muốn kêu Lâm Lâm ca chạy mau, nhưng thứ kia vẫn luôn trừng mắt nhìn tôi, tôi còn tưởng rằng hai người chúng tôi đều phải chôn thây trên đó."
"Ai." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi cũng đã cho rằng là như vậy." Hắn cúi đầu kéo kéo áo thun, trên áo dính một mảng máu đỏ, trông như là vừa trải qua một vụ án mưu sát.
"Có thể xuống dưới là tốt rồi." Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh an ủi hai người bọn họ, "Xem ra chìa khóa hẳn là sẽ xuất hiện vào thời điểm hai chị em gặp nhau, chỉ là hiện tại chúng ta còn phải tìm được cửa ra......"
Bọn họ một bên nói chuyện, một bên đi vào trong miếu, thời điểm sắp tới được miếu thờ, họ thấy Mông Ngọc cùng một nữ sinh đang nói chuyện, thần thái hai người thân mật, không khí mờ ám.
Nguyễn Nam Chúc với Từ Cẩn ăn ý liếc nhau.
Từ Cẩn ở bên cạnh nói ẩn ý: "Thật đúng là một nơi thích hợp để yêu đương." Nói xong liếc Lâm Thu Thạch một cái.
Lâm Thu Thạch không thể hiểu được, Nguyễn Nam Chúc lại rất am hiểu dán bên người Lâm Thu Thạch, cười tủm tỉm nói Lâm Lâm ơi, ngày
hôm qua có phải nằm cùng Mục Tự rất khó chịu hay không? Không bằng hôm nay hai người chúng ta ngủ chung một cái giường......
Lâm Thu Thạch: "Cô vui vẻ là tốt rồi."
Từ Cẩn tức ngứa răng.
Sau khi phát hiện bản thân bị nhìn thấy, Mông Ngọc cũng không nóng nảy, cười tủm tỉm hướng về phía bọn họ chào hỏi.
"Có phát hiện gì sao?" Mông Ngọc hỏi.
"Không có." Nguyễn Nam Chúc rất bình tĩnh trả lời.
Mông Ngọc nhướng mày, vẻ mặt cười như không cười, cặp mắt đào hoa kia chuyển qua nhìn Lâm Thu Thạch: "Mọi người gặp phải cái gì, quần áo sao lại thành như vậy?"
Nguyễn Nam Chúc: "Vận khí không tốt, gặp phải mấy thứ quái vật lần trước, còn may chạy thoát được." Hắn nói, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, một bộ tư thái yếu liễu đào tơ, làm người sinh ra vài phần thương tiếc.
Mông Ngọc vậy mà không có gặng hỏi, chỉ nói chú ý an toàn, liền cùng nữ nhân kia xoay người đi mất.
Anh ta dễ dàng buông tha bọn họ như thế, làm Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi, Nguyễn Nam Chúc lại xua xua tay, cau mày nói không cần quá để ý đến anh ta, anh ta hẳn cũng là người cũ đi nhận việc. Chỉ cần có thể bảo đảm đối tượng thuê anh ta tồn tại ra ngoài, có người thay anh ta phí tâm phí lực mở cửa đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
"Nhưng mà" Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi cảm thấy Mông Ngọc này có hơi quen quen......"
Lâm Thu Thạch: "Quen?"
Nguyễn Nam Chúc: "Hình như đã gặp ở nơi nào đó." Hắn suy nghĩ một lát, có vẻ vẫn chưa nghĩ ra đáp án, liền từ bỏ, "Thôi, nếu anh ta không có uy hiếp gì với chúng ta, đợi ra ngoài được rồi lại nghĩ, hiện tại việc quan trọng nhất, là tìm thấy chìa khoá càng sớm càng tốt."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Sau khi bọn họ trở lại trong miếu, phát hiện không khí trong miếu không đúng lắm, cẩn thận hỏi ra mới biết được thời điểm vừa rồi bọn họ đi ra ngoài, mấy thứ quái vật ngày hôm qua đã thấy lại xuất hiện, vẫn lê theo dao dài, cũng may lần này ngoài trời không có dao nhỏ rơi xuống, cho nên mọi người đều chạy ra khỏi miếu, cho đến khi quái vật biến mất mới quay lại.
Trong đám người có người nói quái vật kia dường như xuất hiện cùng với tiếng gõ trống, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới hồi nãy hắn với Trình Thiên Lí chạy trên nóc nhà rất lâu, cho nên việc này có lẽ có chút liên quan tới bọn họ.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không nói, chỉ tỏ vẻ nghi hoặc cùng mọi người.
Cũng may ngoại trừ chuyện này, đoàn đội cũng không xuất hiện thêm người chết.
Chạng vạng, hướng dẫn viên du lịch như cũ đúng hạn tới địa điểm đã giao hẹn, cô ta mỉm cười lặp lại lời hôm trước nói, sau đó dẫn mọi người về tới nơi.
Sau khi giao hẹn thời gian vào ngày mai, hướng dẫn viên du lịch tạm biệt mọi người, trước khi đi, cô ta đột nhiên nói thêm một câu hôm trước chưa từng nói qua: "Sáng sớm ngày mai, mọi người không gặp không về, mười hai người một người cũng không thể thiếu đấy nhé."
Những lời này vừa ra, vẻ mặt mọi người vốn đang cười cười lập tức phai nhạt, thậm chí còn có người trên mặt hiện lên biểu cảm hoảng sợ.
Hướng dẫn viên du lịch cứ như không phát hiện, tùy ý phất phất tay liền biến mất trước mặt mọi người.
"Mười hai người? Tại sao lại là mười hai người? Chúng ta không phải tổng cộng có mười ba người sao?" Trong đám người bắt đầu phát ra tiếng bàn tán ồn ào, "Chẳng lẽ tối hôm nay sẽ có người chết......"
"Đúng rồi, chắc chắn là như vậy." Có người tán thành, "Cho nên ngày mai mới chỉ có thể xuất hiện mười hai người, có một người không sống nổi qua đêm nay."
Càng nói trong lòng mọi người càng thêm khủng hoảng, hiển nhiên ai cũng đều không muốn trở thành người hy sinh đáng thương.
Nhưng Mông Ngọc với Nguyễn Nam Chúc lại rất yên tĩnh trong đám người, im lặng nghe những lời bàn tán của người khác, không phát biểu bất cứ cái nhìn nào.
"Hôm nay buồn ngủ quá, ngủ sớm một chút đi." Lười nhác ngáp một cái, Nguyễn Nam Chúc hoàn toàn không bị lời hướng dẫn viên du lịch nói gây ảnh hưởng, hắn dụi mắt, thần sắc mệt mỏi dựa lên vai Lâm Thu Thạch.
"Đi thôi." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Mông Ngọc ngồi ở bên cạnh, sau khi nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nói liền cười: "Cô gái này dũng cảm thật, như thế này vẫn ngủ được?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ngủ được liền không phải chết?" Hắn lười biếng xua xua tay, "Đáng chết thì vẫn sẽ chết."
Mông Ngọc: "Ngược lại cũng là cái đạo lý."
Bốn người bọn họ về nhà, sau khi rửa mặt đơn giản đều nằm lên trên giường.
Giống như ban ngày nói, đêm nay Nguyễn Nam Chúc ngủ trên giường Lâm Thu Thạch, mà Trình Thiên Lí thì bị ép buộc ngủ một mình.
Từ Cẩn đã chết lặng, dáng vẻ đã quen rồi nhìn hai người rải cẩu lương, hôm nay tinh thần cô ta dường như không được tốt, nguyên một ngày cũng chưa nói gì, sau khi lên giường liền sớm ngủ rồi.
"Anh thấy lời hướng dẫn viên du lịch nói hôm nay thế nào?" Tận lúc Lâm Thu Thạch cho rằng Nguyễn Nam Chúc đã ngủ, hắn lại dịch đến bên tai Lâm Thu Thạch thấp thấp lẩm bẩm một câu.
"Có lẽ bọn họ nói đúng?" Lâm Thu Thạch nói, "Đêm nay sẽ xảy ra chuyện......"
"Ngược lại tôi không cảm thấy như vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng cũng chưa xác định, qua đêm nay mới biết được."
Lâm Thu Thạch sờ sờ tóc hắn: "Thân thể thế nào rồi?"
Nguyễn Nam Chúc: "Khá hơn nhiều." Hắn nói, "Ngủ đi."
"Ừ." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Ban đêm có Nguyễn Nam Chúc bên cạnh, tóm lại đều có thể ngủ yên ổn. Tối nay cũng như thế, Lâm Thu Thạch một giấc ngủ tới ngày hôm sau, giữa chừng cũng không bị đánh thức.
Nhưng Trình Thiên Lí lại là một bộ dáng xuyên màn đêm, nói: "Anh Lâm Lâm anh thật là phi thường."
Lâm Thu Thạch: "Sao vậy?"
Trình Thiên Lí sợ ngây người: "Anh quên dưới gầm giường chúng ta hôm qua đầy dấu tay máu??"
Lâm Thu Thạch: "......" Ha, hắn đúng là đã quên, nhưng vẫn giả vờ một bộ làm gì có chuyện tôi quên chứ, nói lời thấm thía, "Tôi có quên đâu, chuyện quan trọng như vậy làm sao tôi có thể quên được."
Trình Thiên Lí: "Anh không sợ à?"
Lâm Thu Thạch: "Sợ có thể giải quyết vấn đề sao?" Hắn vỗ vỗ bả vai Trình Thiên Lí, "Dũng cảm một chút!"
Trình Thiên Lí gật đầu thật mạnh, trong mắt toả ra ánh sáng kính nể.
Sau đó Lâm Thu Thạch lẻn tới bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, nhỏ giọng nói: "Nam Chúc, cậu còn nhớ dấu tay máu ngày hôm qua không?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Ừ."
Lâm Thu Thạch: "Cậu ngủ chung với tôi như vậy không thấy sợ à?"
Vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc biểu đạt tôi không hiểu anh đang nói gì: "Ma quỷ tôi còn không sợ, tôi sợ cái dấu tay máu đấy làm cái gì."
Lâm Thu Thạch: "......" Đại lão không hổ là đại lão.
Bởi vì lời ngày hôm qua hướng dẫn viên du lịch nói, làm lòng tất cả mọi người trong đoàn đều hoảng sợ, nhưng cho đến sáng sớm thời điểm mọi người tập trung lại với nhau, mới phát hiện người hy sinh trong tưởng tượng không có xuất hiện.
Hôm qua mười ba người, hôm nay vẫn mười ba người, không thừa không thiếu.
"Còn may còn may, hướng dẫn viên du lịch kia quả nhiên là dọa chúng ta." Trong đám người có người cảm thán.
"Đúng vậy, còn may không bớt người." Tiếng tán đồng cũng rất vang dội.
Nhưng Lâm Thu Thạch lại chú ý tới, lúc phát hiện không bị bớt đi ai, sắc mặt Nguyễn Nam Chúc lập tức tối sầm lại, hắn không ăn cái gì, ánh mắt băn khoăn nhìn đám người.
"Làm sao vậy?" Lâm Thu Thạch có chút nghi hoặc.
"Còn không bằng chết người." Tâm tình Nguyễn Nam Chúc thoạt nhìn không được tốt, "Không nghĩ tới lại gặp phải loại chuyện này."
"Là sao?" Lâm Thu Thạch vẫn không hiểu được.
Nguyễn Nam Chúc nói: "NPC quan trọng luôn luôn không bao giờ nói dối."
Lâm Thu Thạch nói: "Cho nên......" Hắn nghe nói vậy, cũng lập tức hiểu được ý tứ trong lời Nguyễn Nam Chúc nói, "Nghĩa là trong mười ba người chúng ta, có một người không phải con người?"
"Nếu ngày hôm qua có người chết, chuyện này liền tương đối dễ giải quyết." Nguyễn Nam Chúc, "Đáng tiếc là không có."
Hắn cầm cốc nước lên, uống một ngụm, "Hiện tại khá phiền phức."
Đương nhiên rất phiền phức, đi vào nơi này đã là ngày thứ tư, Lâm Thu Thạch thậm chí còn chưa biết hết tên mọi người trong đoàn, càng không cần phải nói, từ trong những người này, tìm ra một người không phải nhân loại khó khăn bao nhiêu.
Đa số người ở đây phát hiện ra rằng hôm qua không xảy ra chuyện gì, tâm tình đều sung sướng.
Ngoại trừ Nguyễn Nam Chúc, còn có Mông Ngọc.
Biểu tình của Mông Ngọc với Nguyễn Nam Chúc nhìn qua có mấy phần giống nhau, mày hơi hơi nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra một chút lạnh nhạt cùng suy nghĩ đắn đo.
Rất nhanh, hai người liền chú ý đến đối phương, Mông Ngọc đứng lên, đi tới chỗ Nguyễn Nam Chúc, lộ ra nụ cười ôn hoà như một thói quen: "Có thể đi ra ngoài tâm sự không?"
"Đương nhiên." Nguyễn Nam Chúc đồng ý, hắn xoay đầu, nói với Lâm Thu Thạch: "Anh chờ tôi một lát."
Liền cùng Mông Ngọc đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?" Trình Thiên Lí cùng Từ Cẩn ra ngoài lấy bữa sáng vừa trở về đúng lúc nhìn thấy Mông Ngọc cùng Nguyễn Nam Chúc đi ra ngoài, hắn không nghe được Nguyễn Nam Chúc nói, đương nhiên cũng không biết suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, vẫn còn đang cùng những người khác nói may mắn đêm qua không có người chết.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ muốn nói, nhưng đột nhiên lại do dự, cuối cùng chỉ nói: "Mông Ngọc có chút việc muốn nói với cô ấy."
"À." Trình Thiên Lí gật gật đầu.
Từ Cẩn ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Anh Lâm Lâm, hai người bọn họ một chỗ, anh vậy mà không ăn giấm sao?"
Lâm Thu Thạch: "Ghen? Ghen cái gì?"
Từ Cẩn: "...... Anh với Chúc Manh không phải......"
Lâm Thu Thạch giải thích: "Chúng tôi chỉ là bạn bè."
Từ Cẩn: "Bạn bè???"
Lâm Thu Thạch: "Bạn bè đơn thuần bình thường......"
Từ Cẩn lâm vào trầm mặc: "Anh Lâm Lâm anh thật đúng là người tốt." Nhưng mà tóc hơi xanh.(kiểu đội nón xanh là bị cắm sừng á các bạn)
Một lát sau, Nguyễn Nam Chúc cùng Mông Ngọc quay lại, tối tăm trên mặt hai người tan đi không ít, tuy rằng cũng không phải là cười, nhưng chung quy so với lúc đi ra ngoài đã khá hơn nhiều.
"Hai người nói gì vậy?" Trình Thiên Lí tò mò hỏi.
Nguyễn Nam Chúc: "Con nít con nôi hỏi nhiều như vậy làm gì." Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Muốn biết chúng tôi nói gì không?"
Trình Thiên Lí: "......" Quá đáng.
Lâm Thu Thạch ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyễn Nam Chúc nheo mắt cười cười: "Anh hôn tôi một cái, tôi liền nói cho anh."
Lâm Thu Thạch: "Hả??"
Vẻ mặt Từ Cẩn ở bên cạnh nhìn vô cùng đau đớn.
Truyện convert hay :
Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Đại Nhân Hàng Đêm Hoan