Tử Vong Kính Vạn Hoa

Cậu Ghen Đấy À?


trước sau

Tính cách của Trương Miện có vẻ khá là hướng ngoại, cộng thêm khuôn mặt bầu bĩnh kia càng là mười phần có lực tương tác, anh ta cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền bên má, thoạt nhìn hết sức đáng yêu.

Thái độ của người trong phòng đối với anh ta đều cực kỳ thân thiết, ngoại trừ Trình Thiên Lí.

"Tôi không thích anh ta chút nào." Sau ngày Trương Miện tới, Trình Thiên Lí liền tìm tới Lâm Thu Thạch lẩm bẩm lầm bầm, trong miệng tuôn một tràng nhai đi nhai lại bất mãn của bản thân.

"Tại sao không thích?" Ấn tượng của Lâm Thu Thạch đối với Trương Miện cũng không tồi.

"Anh không thấy rằng từ sau khi anh ta tới đây Nguyễn ca đều dẫn anh ta theo à?" Trình Thiên Lí nói, "Anh ấy lại không dẫn theo chúng ta......"

Lâm Thu Thạch im lặng một lát.

Trình Thiên Lí ánh mắt trông mong nhìn Lâm Thu Thạch khát cầu đồng cảm từ hắn: "Có phải anh cũng nghĩ vậy hay không?"

"Không phải." Lâm Thu Thạch rất ngay thẳng trả lời, "Không dẫn chúng ta theo không phải chuyện tốt à? Chẳng lẽ cậu muốn thường xuyên vào cửa?"

Trình Thiên Lí: "......" Hình như...... Đúng là có chút đạo lý.

Nhưng thực sự Nguyễn Nam Chúc đối với Trương Miện rất đặc biệt, trong vòng một tuần dẫn theo anh ta qua ít nhất ba đến bốn cửa, Trương Miện cũng thích ứng không tồi, rất nhanh đã quen với sự thay đổi giữa trong và ngoài cửa.

Còn đối với Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc chỉ là dặn dò hắn nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.

Theo con mắt của người ngoài, Nguyễn Nam Chúc khẳng định là muốn bồi dưỡng Trương Miện, mới mang theo anh ta mạo hiểm như vậy, nhưng chung quy Lâm Thu Thạch cảm thấy có chỗ nào đó hơi sai, trong lúc nhất thời lại không thể tìm ra chỗ nào không đúng.

Sáng sớm một ngày nọ, Trương Miện đột nhiên chào hỏi Lâm Thu Thạch, uyển chuyển hỏi hắn trong tổ chức còn có người khác hay không.

Lâm Thu Thạch lúc ấy đang ăn bữa sáng, nghe thấy lời này liền không thể hiểu nổi: "Người khác? Là sao?"

Trương Miện: "Đội viên khác ấy." Anh ta cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, "Cậu chưa từng gặp bọn họ à?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu.

"Ồ, ngày hôm qua Nguyễn ca dẫn tôi đi gặp đội viên khác á." Trương Miện nói, "Cho nên tôi hơi tò mò, rốt cuộc trong đoàn chúng ta có bao nhiêu người."

Vấn đề này tương đối mẫn cảm, Lâm Thu Thạch dù có biết cũng không thể nói cho anh ta, mà hắn thực sự cái gì cũng không biết, vì thế lắc đầu, ý bảo bản thân không rõ lắm.

Trương Miện à à, ngược lại cũng không hỏi thêm.

Cùng lúc đó những người khác cũng lục tục tới trên bàn, không nhiều không ít đều cùng Trương Miện nói mấy câu. Lâm Thu Thạch nhanh chóng phát hiện một hiện tượng quái lạ, đó là trong phòng ngoại trừ mấy người đặc thù khác, thời điểm mọi người nói chuyện đều cười với Trương Miện.

Trần Phi đang cười, Dịch Mạn Mạn đang cười, Lư Diễm Tuyết cũng đang cười, hơn nữa lại là cái loại cười vô cùng rạng rỡ, Lâm Thu Thạch nhìn tới thực sự không thể hiểu nổi.

Trình Thiên Lí thứ này thôi không nói, trong phòng này người duy nhất nhìn Trương Miện không cười, chính là Trình Nhất Tạ vốn dĩ đã không có biểu cảm gì.

Lâm Thu Thạch có chút bối rối, nhất thời không thể hiểu nổi có chuyện gì xảy ra với người trong phòng này vậy.

Một đoạn thời gian tiếp theo, Nguyễn Nam Chúc vẫn hành động cùng Trương Miện như cũ, liên tục không thấy bóng dáng cả hai người này.

Trình Thiên Lí lén lút hỏi Lâm Thu Thạch có ăn giấm không, Lâm Thu Thạch lúc ấy đang dạo diễn đàn, phản ứng đầu khi nghe thấy là: "Giấm? Giấm gì? Mọi người làm sủi cảo à?"

Trình Thiên Lí: "......" Lâm Thu Thạch anh có ổn không vậy.

Thấy Lâm Thu Thạch vẫn không hiểu, Trình Thiên Lí đành phải huỵch toẹt, nói lực chú ý của Nguyễn ca hiện tại đều đặt trên người ma mới, anh không cảm thấy không cam lòng à? Vào cửa cũng được, quen biết Nguyễn ca cũng được, rõ ràng là anh trước......

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Lại không phải yêu đương, việc này cũng cần chú ý thứ tự trước sau?"

Trình Thiên Lí: "...... Anh thật sự không ăn giấm?"

Lâm Thu Thạch hồ nghi nhìn Trình Thiên Lí, nói muốn hay không tôi gọi anh cậu tới, dốc sạch nước úng trong đầu cậu ra?

Trình Thiên Lí: "Không được không được." Nghe thấy tên anh trai, Trình Thiên Lí kinh hoảng, xoay người lượn mất.

Cũng không biết có phải Trình Thiên Lí nói gì với Nguyễn Nam Chúc hay không, sau khi ăn xong cơm tối, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên gọi Lâm Thu Thạch ra hành lang.

Hắn châm điếu thuốc, hỏi Lâm Thu Thạch hút không.

Lâm Thu Thạch uyển chuyển từ chối: "Tôi bị ung thư gan......" Tuy rằng ung thư gan này đến hắn cũng sắp quên.

Nguyễn Nam Chúc: "À, xin lỗi." Hắn dụi thuốc, "Anh đợi thêm một chút."

Lâm Thu Thạch: "Hả?"

Nguyễn Nam Chúc: "Nhiều nhất một tuần."

Lâm Thu Thạch nói: "......" Hắn vẫn không hiểu.

Nguyễn Nam Chúc lại không nói nữa, biểu tình của hắn lãnh đạm quay đầu nhìn Trương Miện trong phòng đang mỉm cười cùng mọi người nói chuyện phiếm, giơ tay nhẹ nhàng chạm lên đầu Lâm Thu Thạch một chút, xoay người liền đi.

Toàn bộ quá trình mặt Lâm Thu Thạch mê man, hắn vẫn không hiểu Nguyễn Nam Chúc nói như vậy là có ý gì.

Nhưng bởi vì thường xuyên vào cửa, thân thể của Trương Miện có vẻ có chút không chịu được, tệ nhất chính là lần vào cửa gần nhất này, anh ta thậm chí còn bởi vậy mà bị thương, ra bên ngoài liền vào bệnh viện.

Người trong biệt thự đều đi thăm anh ta, đồng thời biểu đạt kính nể đối với anh ta.

Trần Phi cùng Lâm Thu Thạch tới bệnh viện, anh ta mua túi hoa quả ở ngoài cửa, Lâm Thu Thạch vốn dĩ cũng định mua, lại bị Trần Phi ngăn cản.

"Cậu đừng mua." Trần Phi nói, "Vai diễn của chúng ta không giống mà?"

Lâm Thu Thạch: "??? Vai diễn??"

Trần Phi thấy Lâm Thu Thạch đầy mặt mờ mịt, sửng sốt một lát: "Nguyễn ca không nói với cậu?"

Lâm Thu Thạch: "...... Nói cái gì?" Hiện tại hắn cảm thấy người trong cái phòng này đều quái quái.

"Thôi, không có gì." Trần Phi có vẻ đã từ mờ mịt trên mặt Lâm Thu Thạch hiểu ra cái gì, anh ta thở dài, nói: "Lại kiên trì thêm một tuần nữa, sắp xong rồi."

Lâm Thu Thạch: "......" Mấy người rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Hiện tại hắn thật sự không hiểu.

Trương Miện bị thương, cũng không tính là quá nghiêm trọng, thời điểm Lâm Thu Thạch vào thăm, Nguyễn Nam Chúc đang ngồi ở giường bệnh bên cạnh trông chừng anh ta.

Trương Miện nhìn thấy Trần Phi bọn họ, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

Trần Phi đối với Trương Miện chính là một trận hỏi han ân cần, hơn nữa tỏ vẻ nếu không chịu được, nhất định phải nói cho Nguyễn ca, tuy rằng đây là giai đoạn mà người mới nhất định phải trải qua, nhưng bọn họ cũng có thể mở cửa sau.

Trương Miện lại biểu đạt mình có thể cố gắng đuổi kịp tiết tấu của Nguyễn Nam Chúc, hy vọng bản thân có thể sớm ngày trở thành một thành viên trong đoàn.

Trần Phi nghe vậy, lộ ra sắc thái vui mừng, nói chúng tôi đã lâu chưa có gặp được người mới nào tố chất cao như vậy, về sau anh nhất định sẽ trở thành nòng cốt trong đoàn chúng ta.

Lâm Thu Thạch ở bên cạnh nghe không dám hé răng, so sánh cường độ ra vào cửa với Trương Miện, hắn quả thực như là đang ở thôn Tân Thủ đánh quái......

Sau khi thăm Trương Miện, Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng những tháng ngày như vậy còn sẽ liên tục kéo dài một đoạn thời gian nữa, rốt cuộc Trương Miện mới là người Nguyễn Nam Chúc coi trọng, nhưng không nghĩ tới sau khi Trương Miện khôi phục trở lại biệt thự tới ngày thứ sáu, lại đột nhiên mất tích.

Đó là một buổi sáng sớm, Lâm Thu Thạch như thường lệ xuống dưới ăn sáng, lại không thấy Trương Miện kia đâu, hắn đợi trong chốc lát, lại thấy biểu tình mọi người đều là một bộ dáng cái gì cũng chưa xảy ra: "Trương Miện đâu? Sao không thấy hắn đâu vậy?"

"Đêm qua chạy rồi." Trần Phi gặm bánh kếp Trình Nhất Tạ làm, thuận miệng nói.

"Chạy??" Lâm Thu Thạch kinh ngạc, "Chạy là sao?" Bọn họ đây lại không phải tổ chức bán hàng đa cấp, cái gì gọi là chạy.

Trần Phi nói: "Ý trên mặt chữ, chịu không nổi Nguyễn ca áp bức, lượn rồi."

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn cảm giác bản thân đã bỏ lỡ cốt truyện quan trọng gì đó.

Nguyễn Nam Chúc vừa vặn cũng xuống dưới, biểu tình hắn tự nhiên ngồi bên cạnh Lâm Thu Thạch, cầm bánh kếp lên cũng bắt đầu từ từ ăn.

Đối mặt với Lâm Thu Thạch từ đầu tới đuôi vẫn còn mờ mịt, Nguyễn Nam Chúc ăn xong bánh kếp, lau lau tay, mới thong thả ung dung bắt đầu giải thích: "Qua đây làm công cho chúng ta."

"...... Làm công??" Lâm Thu Thạch kinh ngạc.

"Nhân viên của Bạch Lộc." Nguyễn Nam Chúc nói, "Người chúng ta quen, Lê Đông Nguyên."

Hắn nói chuyện từ trước đến nay đều ngắn gọn như vậy, nhưng mỗi từ đều đi vào trọng điểm, Lâm Thu Thạch rất nhanh đã hiểu, hắn trợn tròn đôi mắt, trong mắt đều là không thể tin được: "Lê Đông Nguyên??? Người đó là Lê Đông Nguyên???"

Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Việc còn chưa xong, mọi người đừng để lộ."

Người trên bàn đều vui vẻ gật gật đầu, còn tại sao bọn họ lại vui vẻ như vậy, tại sao nhìn thấy Trương Miện lại muốn cười, rất nhanh Lâm Thu Thạch sẽ được biết nguyên nhân —— Nguyễn Nam Chúc móc ra từ trong túi của mình một tờ giấy nhỏ, dáng dấp tờ giấy kia chỉ cần là người đã nhìn thấy đều không thể quên được, đó là manh mối của cửa. Lúc này những manh mối đó bị dúi vào với nhau, cứ như đống giấy lộn không đáng tiền, bị Nguyễn Nam Chúc vo trong lòng bàn tay.

Lâm Thu Thạch nhìn một đống giấy nhỏ này không lời nào để nói, câu làm công kia thật là quá chuẩn xác.

"Cho nên rốt cuộc anh ta tới làm gì?" Lâm Thu Thạch không có cách nào lý giải mạch não của Lê Đông Nguyên.

"Tìm người." Trần Phi cười tủm tỉm liếc Nguyễn Nam Chúc một cái, "Tìm Chúc Manh......"

Lâm Thu Thạch: "Khụ khụ khụ khụ!!" Hắn thiếu chút nữa chết vì sặc nước miếng.

"Sau đó phát hiện không tìm thấy, lại bị Nguyễn ca điên cuồng bóc lột sức lao động...... Thấy tình thế không đúng liền trộm cái hộp trong phòng Nguyễn ca lượn rồi." Trần Phi nói, "Hy vọng anh ta không thực sự cho rằng manh mối sẽ ở trong cái hộp đó đi."

Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt cười cười.

Lâm Thu Thạch nhìn hắn cười, lại đột nhiên nhớ tới thời điểm Nguyễn Nam Chúc phát hiện Lê Đông Nguyên dùng chìa khóa giả lừa gạt bọn họ ở trong cửa, biểu cảm trên mặt...... tương tự thế này.

"Hoá ra là như vậy, tại sao mọi người không ai nói gì cho em." Trình Thiên Lí nghe xong khá là phẫn nộ, "Mọi người diễn vui vẻ như vậy, tại sao em lại không có suất diễn?"

Trình Nhất Tạ mặt vô cảm trả lời vấn đề của Trình Thiên Lí, cậu ta nói: "Bởi vì chỉ số thông minh của em không đủ để làm chuyện này."

Trình Thiên Lí: "......"

Trình Nhất Tạ: "Có ý kiến?"

Trình Thiên Lí ấm ức tủi thân lắc đầu, rưng rưng tiếp tục gặm bánh kếp.

Trong phòng này không được biết chân tướng dường như cũng chỉ có Trình Thiên Lí cùng Lâm Thu Thạch, Trình Thiên Lí là chỉ số thông minh không đủ, vậy chẳng lẽ chỉ số thông minh của mình đã chịu nghi ngờ? Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, Nguyễn Nam Chúc lại như biết hắn nghĩ gì, nói: "Chưa kịp."

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn tin mới là lạ, cái này có gì không kịp.

Tuy rằng Trương Miện đi rồi, nhưng kịch bản này còn chưa hoàn thành, bọn họ phải thể hiện ra bên ngoài là bởi vì Trương Miện đã bỏ trốn cùng với đống giấy kia mà vô cùng phẫn nộ, Hắc Diệu Thạch bắt đầu nghiêm khắc tra xét hướng đi của Trương Miện —— đã quên nói, cách gọi khác của tổ chức bọn họ chính là Hắc Diệu Thạch.

Đương nhiên, vở này cũng không phải diễn bao lâu, bởi vì rất nhanh Lê Đông Nguyên bên Bạch Lộc đã phát hiện thứ mình mang đi là giả, cũng biết được bản thân đã bại lộ thân phận, trở thành sức lao động miễn phí bị người ta dùng thật lâu. Chúc Manh không tìm được thì thôi, còn bị chơi như khỉ, Lê Đông Nguyên tức mình gọi điện thoại cho Nguyễn Nam Chúc, đang định hát một bài ca chất vấn, Nguyễn Nam Chúc liền không mặn không nhạt nói Chúc Manh đang đây.

Vì thế bài ca chất vấn chớp mắt biến thành thăm hỏi nhẹ nhàng, Lê Đông Nguyên nói: "Manh à, cô bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa vậy, chúng ta gặp mặt được không, tôi chính là thích cô như vậy."

Lâm Thu Thạch lúc ấy cũng ở đây, nghe giọng Lê Đông Nguyên kia nhão chảy nước nổi lên một thân da gà.

Nguyễn Nam Chúc trực tiếp bật qua chế độ tắt tiếng, cũng không biết Lê Đông Nguyên ở bên kia lầm bầm làu bàu bao lâu mới phát hiện chuyện này.

"Hắn thế mà lại thích Chúc Manh." Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm trước mặt, đối với con đường tình duyên của Lê Đông Nguyên cảm thấy bi ai cùng đồng tình.

"Chúc Manh không tốt à?" Nguyễn Nam Chúc hỏi một câu.

"Tốt mà." Lâm Thu Thạch nói, "Có ai sẽ không thích Chúc Manh đâu?" Người cũng đang ở trước mặt, chung quy không thể làm trò nói bậy thẳng mặt.

"Vậy Chúc Manh hơn hay tôi hơn?" Phương thức tư duy của Nguyễn Nam Chúc có vẻ hơi dị.

Trước nay Lâm Thu Thạch chỉ thấy so với người khác, chưa bao giờ thấy mình lại đi so với chính mình, đối mặt với biểu tình nghiêm túc của Nguyễn Nam Chúc, hắn chỉ có thể uyển chuyển tỏ vẻ cả hai đều có đặc điểm riêng, không cần thiết so ai hơn ai kém, chưa kể tốt hay không tốt còn không phải vẫn là cùng một người.

Nguyễn Nam Chúc vừa lòng gật gật đầu, đi mất.

Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng hắn, cực kỳ nghi ngờ có phải người này bị tâm thần phân liệt hay không.

Lê Đông Nguyên có vẻ đã bị Nguyễn Nam Chúc hố đậm, hắn thực sự cầm gợi ý sai kia đi nhận một đơn hàng, sau đó đáng thương nhất là nội dung trên tờ giấy kia vậy mà đúng là có chút liên quan tới cửa
hắn vào, trời xui đất khiến suýt thì chết.

Vì thế khoảng thời gian đó, mỗi ngày Lê Đông Nguyên đều gọi điện thoại cho Nguyễn Nam Chúc ý đồ tiến hành công kích cá nhân, Nguyễn Nam Chúc uy hiếp sẽ gọi điện thoại kêu Chúc Manh kéo đen(block) anh ta, Lê Đông Nguyên lúc này mới từ bỏ.

Nhưng kể ra thì, Lê Đông Nguyên thật sự là đối với cô gái Manh Manh chưa từng gặp mặt, rễ tình cắm sâu.

Lâm Thu Thạch thương hại tưởng tượng viễn cảnh đến khi anh ta biết Chúc Manh chính là nam nhân trước mắt này sẽ có biểu tình gì.

Nhờ phúc của Lê Đông Nguyên, bọn họ góp nhặt được một đống lớn gợi ý, Lâm Thu Thạch vẫn không rõ lắm những manh mối này rốt cuộc phải dùng như thế nào, vẫn là Trần Phi giải thích cho hắn.

Trong tình huống bình thường, tất cả những người mang theo manh mối sẽ bị phân chia vào các thế giới khác nhau, nói cách khác, nguyên tắc là mỗi một thế giới chỉ có thể xuất hiện một người có manh mối. Nhưng vẫn từng có ngoại lệ, ngoại lệ này Trần Phi không nói tỉ mỉ, có lẽ hẳn là loại tình huống đặc thù gì đó rất không dễ dàng xuất hiện.

Người có manh mối, sẽ tiến vào cánh cửa tương ứng với manh mối bản thân đang có, như vậy tờ giấy nho nhỏ đó liền trở thành thứ cực kỳ quan trọng. Nhưng manh mối cũng chia độ khó, tỷ như khoảng thời gian trước, khi Nguyễn Nam Chúc mang theo Lê Đông Nguyên điên cuồng nhận việc, cơ bản đều vào cửa có độ khó tương đối thấp, vì thế manh mối lấy được tương ứng với những cửa không có độ khó cao. Ví dụ Lâm Thu Thạch muốn vào cửa thứ sáu của mình, nhất định phải dùng tới manh mối mà Nguyễn Nam Chúc lấy được ở cửa thứ năm, nếu hắn mang theo manh mối cửa thứ hai vào, sẽ có khả năng xuất hiện tình huống manh mối bản thân mang theo không tương ứng với thế giới trong cửa.

Cũng vì nguyên nhân này, nếu Nguyễn Nam Chúc muốn nhận việc, thì phải liên tục ra vào cửa lấy thêm manh mối để bảo đảm phục vụ đối tượng an toàn.

Đây là công việc có tính nguy hiểm tương đối cao, nhưng nhìn hành động của Nguyễn Nam Chúc thì gần như đã là dân lành nghề.

Hố Lê Đông Nguyên một cú đau điếng, theo lý thuyết đáng lẽ Bạch Lộc với Hắc Diệu Thạch hẳn là phải giương cung bạt kiếm, nhưng nề hà còn có thêm một Chúc Manh coi như manh giáp, cho nên ngược lại Lê Đông Nguyên cũng không thật sự tỏ rõ thái độ với Nguyễn Nam Chúc, thậm chí còn uyển chuyển biểu đạt rằng bọn họ có thể hợp tác —— nếu là do Chúc Manh nói.

"Có thể." Nguyễn Nam Chúc đáp ứng rất thản nhiên, Lê Đông Nguyên cũng là người đã qua cửa thứ chín, thực lực khẳng định không yếu, có người như vậy làm bảo đảm đương nhiên là chuyện tốt. Còn Chúc Manh...... Xem tâm trạng hắn rồi nói sau.

Lâm Thu Thạch nghỉ ngơi ba tháng, thân thể trên cơ bản cũng gần như là bình thường trở lại.

Vốn dĩ thất nghiệp, hắn lo lắng tới phí sinh hoạt, đang định tìm công việc làm bán thời gian, ai biết Nguyễn Nam Chúc đưa thẻ cho hắn, sau đó chuyển vào thẻ 50 vạn. (hiện tại đổi ra được hơn 1 tỷ 7 VNĐ các bạn ơi cần lắm một NNC trong đời ạ)

Lâm Thu Thạch nhìn con số trong tin nhắn phát ngốc, nói: "Nam Chúc, cậu có ý gì đây?"

Nguyễn Nam Chúc: "Phí sinh hoạt."

Lâm Thu Thạch: "...... Chỗ này còn phụ trách phát phí sinh hoạt??"

Nguyễn Nam Chúc: "Đương nhiên không phải cho không." Hắn nói, "Tôi sắp nhận thêm một đơn hàng, đang chuẩn bị dẫn theo cô ta vào, anh đi cùng luôn đi."

Lâm Thu Thạch: "Tôi có thể đi cùng à?" Hắn hơi ngại, "Tôi sợ bản thân thành vật ngáng chân."

"Trước khi đánh BOSS chung quy cũng phải tích luỹ kinh nghiệm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Loại chuyện qua cửa này, đi nhiều sẽ quen."

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nhìn Trình Thiên Lí ở bên cạnh đọc tiểu thuyết kinh dị đọc tới mặt mày méo xẹo.

Nguyễn Nam Chúc: "Đừng lấy Trình Thiên Lí làm ví dụ."

Trình Thiên Lí ở bên cạnh nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nhắc tên cậu ta, không thể hiểu được quay đầu: "Nguyễn ca anh gọi em à?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừ, khen cậu thôi."

Trình Thiên Lí: "À, hệ hệ hệ hệ."

Lâm Thu Thạch cảm thấy Trình Thiên Lí thật là làm người khác không đành lòng nhìn, như thế nào lại có thể ngốc thành như vậy.

Tuy rằng nội tâm có chút lo sợ bất an cùng do dự, nhưng thái độ Nguyễn Nam Chúc bình thản khiến tâm trạng Lâm Thu Thạch cũng theo đó bình tĩnh lại.

Buổi chiều sau hôm nói xong chuyện này với Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc liền dẫn hắn đi gặp khách hàng.

Vốn dĩ Lâm Thu Thạch cho rằng khách hàng này là người bình thường, không nghĩ rằng thế mà lại là Hứa Hiểu Chanh hắn đã từng gặp ở cánh cửa thứ hai, cũng chính là một minh tinh khá nổi tiếng ở thế giới hiện thực, tên thật gọi là Đàm Táo Táo.

Khác với Hứa Hiểu Chanh thẹn thùng trong cửa, Đàm Táo Táo ở thế giới hiện thực là phong cách trưởng thành gợi cảm, tóc xoăn sóng lọn to, mặc một bộ váy dài màu đỏ, đường nét dáng người quyến rũ, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Khí thế cô ta mạnh mẽ, người khác rất khó kiểm soát, thế nhưng Nguyễn Nam Chúc một chút cũng không thua cô ta, hai người ngồi đối mặt nhau, cực kỳ đẹp mắt.

"Điều kiện anh tốt như vậy, thật sự không suy xét vào giới giải trí?" Câu đầu tiên Đàm Táo Táo nói chính là câu này.

"Có vào hay không thì cô vẫn phải đến tìm tôi." Nguyễn Nam Chúc thuận miệng ứng phó, "Người này cô đã biết, Dư Lâm Lâm."

Ban đầu Đàm Táo Táo căn bản không nhìn đến Lâm Thu Thạch, nghe thấy tên Dư Lâm Lâm này, mới chuyển ánh mắt qua Lâm Thu Thạch. Có lẽ nhớ tới những gì đã trải qua trong cửa, ánh mắt Đàm Táo Táo nhu hòa đi rất nhiều: "Anh so với trong cửa càng đáng yêu hơn."

Lâm Thu Thạch: "...... Cảm ơn." Hắn đường đường là đàn ông, bị phái nữ khen đáng yêu thực sự không phải chuyện vui vẻ gì.

"Anh ấy đi vào cùng chúng ta." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không có vấn đề gì chứ?"

"Anh không có vấn đề, tôi đương nhiên cũng không có." Đàm Táo Táo nói, "Hợp tác vui vẻ."

Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Hai người lại nói thêm một ít chi tiết, cụ thể chính là giá cả với ai sẽ là người cầm giấy manh mối linh tinh, nói xong Đàm Táo Táo mời bọn họ ăn bữa cơm.

Trong lúc ăn cơm, Đàm Táo Táo thật ra lại có hứng thú với Lâm Thu Thạch, đề tài bàn luận đều quay xung quanh Lâm Thu Thạch.

Mãi sau Nguyễn Nam Chúc lại có vẻ không vui lắm, hắn cắt ngang đề tài của Đàm Táo Táo, nói thẳng: "Có vấn đề gì có thể hỏi tôi, mọi người chỉ là quan hệ hợp tác, không cần hiểu biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy."

Đàm Táo Táo cười như không cười: "Nhưng tôi lại chỉ muốn tìm hiểu Lâm Lâm."

Nguyễn Nam Chúc buông dao dĩa: "Tôi no rồi."

Lâm Thu Thạch: "......" Bò bít tết trước mặt cậu mới ăn một miếng mà.

Đàm Táo Táo: "......" Nguyễn Nam Chúc anh quá keo kiệt rồi.

Dù sao Nguyễn Nam Chúc đã nói no rồi, những người khác cũng không thể làm gì hắn, kết quả vừa từ nhà hàng bít tết ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc liền kéo Lâm Thu Thạch đi tới tiệm cơm bên cạnh, lại gọi một bàn đồ ăn.

Lâm Thu Thạch: "...... Không phải cậu nói no rồi à?"

Nguyễn Nam Chúc: "Lại đói."

Lâm Thu Thạch: "......" Tại sao cậu lại nói thản nhiên được như vậy.

Cảm thấy muốn đối xử với Nguyễn Nam Chúc phải chiều chuộng giống như đối xử với trẻ con, Lâm Thu Thạch bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng không tiếp tục đề tài, Nguyễn Nam Chúc nói Đàm Táo Táo là khách hàng tương đối đặc biệt, bình thường bọn họ nhận việc đều sẽ không gặp mặt khách hàng, nhưng Đàm Táo Táo là do người quen của hắn giới thiệu, hơn nữa nghề nghiệp đặc thù, cho nên mới chấp nhận gặp mặt ở hiện thực.

"Nhưng nếu không gặp mặt khách hàng, cậu làm thế nào để vào cùng cửa với họ?" Đây là chỗ Lâm Thu Thạch nghĩ mãi không ra.

Nguyễn Nam Chúc lấy từ trong túi ra một cái vòng tay bạc, nói: "Cái này."

Vòng bạc này rất bình thường, chỉ là ở trên có khắc dòng chữ gì đó khá phức tạp, những câu chữ này Lâm Thu Thạch xem không hiểu, hắn đưa tay cầm cái vòng, cảm giác sau khi đeo vòng vào tay, là xúc cảm lạnh buốt, như là đã được ướp lạnh.

"Vòng tay này......" Lâm Thu Thạch nói, "Là đồ bên trong cửa?"

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: "Một thế giới trong đó."

Lâm Thu Thạch đáp lại, trả lại vòng tay.

"Việc nhận đơn của khách thường diễn ra trên diễn đàn, cần phải giao trước một khoản tiền đặt cọc khá lớn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngoại trừ tiền đặt cọc còn có phí dịch vụ, tiền đặt cọc sẽ trả lại cho khách sau khi khách trở về và trả lại vòng tay."

Lâm Thu Thạch: "...... Các cậu còn có chuỗi công nghiệp(*) á?"

Nguyễn Nam Chúc buông tay: "Đương nhiên, chúng tôi cũng cần phải sinh hoạt, chung quy không thể hít khí trời để sống đi."

Xác thật là như thế, Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Nhưng 50 vạn cũng quá nhiều, tôi......"

Hắn đang muốn nói bản thân không cần nhiều tiền như vậy, đã bị Nguyễn Nam Chúc ngắt lời: "Đó là tiền mua mạng, anh cảm thấy mạng của mình không đáng giá 50 vạn?"

Lâm Thu Thạch cứng họng.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Mỗi lần vào cửa luôn phải gặp rất nhiều nguy hiểm, đều có khả năng không có cách nào ra ngoài, người không còn, chung quy cũng phải chừa cho người bên ngoài chút đồ vật."

Ngược lại cũng là cái đạo lý, tuy rằng Lâm Thu Thạch không có ràng buộc gì, nhưng cũng có thể hiểu ý Nguyễn Nam Chúc nói. Người sắp chết, chung quy sẽ lo lắng cho người bên cạnh mình, cha mẹ vợ con, nếu bản thân không còn, cũng nên để lại cho người xung quanh vài thứ có thể đảm bảo cuộc sống của họ.

Nghĩ thông suốt việc này, Lâm Thu Thạch liền nhận ý tốt của Nguyễn Nam Chúc.

"Đây là cửa thứ ba của Đàm Táo Táo, thời gian vào cửa cụ thể hẳn là một tuần sau." Nguyễn Nam Chúc nói, "Sáng sớm ngày mai tôi sẽ nói manh mối cho anh."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng.

"Hợp tác vui vẻ." Nguyễn Nam Chúc đưa tay ra với Lâm Thu Thạch.

"Hợp tác vui vẻ." Lâm Thu Thạch nở nụ cười.

Những cửa lần trước, hầu như đều là Nguyễn Nam Chúc giúp Lâm Thu Thạch qua, đây là lần đầu tiên hai người họ chính thức hợp tác, tuy rằng trong lòng Lâm Thu Thạch thấp thỏm nhưng lại thấy có chút cảm giác hưng phấn.

Thế giới bên trong cánh cửa tuy rằng đáng sợ, nhưng người bên cạnh lại không hề làm hắn sợ hãi. Bất kể là quỷ thần, hay là tử vong, nhưng chung quy thế gian không bao giờ có tuyệt cảnh, lang thang trong góc tối, vẫn có thể sẽ tìm được ánh sáng.

Tác giả có lời muốn nói: Nói chung là sẽ không viết tình tiết có kẻ thứ ba chen chân, mọi người đừng lo lắng.

(*)Chuỗi công nghiệp là một khái niệm trong ngành kinh tế công nghiệp, là một mối quan hệ liên kết có tính chất chuỗi được hình thành một cách khách quan dựa trên mối quan hệ kinh tế và công nghệ nhất định giữa các ngành công nghiệp và dựa trên các mối quan hệ logic cụ thể giữa mối quan hệ bố cục thời gian và không gian. Chuỗi công nghiệp là khái niệm bao gồm bốn chiều: chuỗi giá trị, chuỗi doanh nghiệp, chuỗi cung cầu và chuỗi không gian. (Theo Baidu - Google Translate)

<Đây là lảm nhảm của editor ai đọc thì chính là yêu tôi rồi> Có ai bị giống tôi Trương Miện cứ đọc sang Vương Miện không má nó tức ghê á

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần Diệp Quân Lâm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện