Cả hai bức ảnh đều là ảnh tập thể của lớp hai, một tấm thiếu Lộ Tá Tử, một tấm khác lại thiếu Giang Tín Hồng với bạn của cậu ta. Vị trí của những người khác trong lớp gần như giống nhau như đúc, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện biểu cảm của những người trong ảnh lại có chút thay đổi, Hạ Như Bội xem xong dựng đứng lông tơ phát hiện: "Tấm ảnh này...... Vẫn là những người đó chụp lại một lần nữa ở cùng một nơi?"
"Đúng vậy." Lê Đông Nguyên nói, "Dù sao chắc chắn không phải là do PS."
"Cho nên tại sao Lộ Tá Tử lại muốn giữ lại bức ảnh này?" Hạ Như Bội không dám tiếp tục cầm tấm ảnh trong tay, như là phải bỏng nhanh chóng buông xuống, "Tôi...... Tôi vẫn chưa hiểu......"
Nhưng cô ta nhìn biểu tình của ba người Nguyễn Nam Chúc, hiển nhiên ngoại trừ cô ta, mọi người đều đã hiểu sao lại như thế.
Hạ Như Bội ném ánh mắt cầu cứu cho Lê Đông Nguyên, Lê Đông Nguyên lại rất là trìu mến vỗ vỗ đầu cô ta, nói: "Đừng gấp gáp, một chốc nữa có thể cô sẽ hiểu."
Hạ Như Bội: "......" Hành động này của anh là đang sờ sủng vật trong nhà đấy à?
Lâm Thu Thạch đúng thật là đã hiểu ý của Lộ Tá Tử khi giữ lại tấm ảnh này, hắn nhìn hai bức ảnh, hơi hơi thở dài.
Loại chuyện bắt nạt trong trường này, đâu đâu cũng có, chỉ là không tới nỗi lấy mạng người, cho nên có một vài giáo viên không muốn quan tâm, lại không nghĩ rằng mặc kệ sẽ chỉ làm mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng.
"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nhìn đồng hồ, "Sắp tới thời gian bọn họ nghỉ trưa, chúng ta có thể đi bắt người."
"Đi." Lê Đông Nguyên đứng dậy.
Nhà Giang Tín Hồng ở ngay bên cạnh, giữa trưa cũng vẫn phải rời khỏi trường học về nhà ăn cơm, bọn họ tìm chỗ nấp ở gần cổng trường, vẫn luôn chờ Giang Tín Hồng đi ra. Nhưng không biết tại sao, Giang Tín Hồng không hề xuất hiện, ngược lại lại chờ được bạn của Giang Tín Hồng.
Trải qua dò hỏi, Lâm Thu Thạch bọn họ biết được người này tên là Mưu Khải, đã từng học cùng lớp với Giang Tín Hồng, sau lại xảy ra chuyện, cậu ta mới bị chuyển sang lớp khác.
Thân hình Mưu Khải cường tráng hơn một chút so với Giang Tín Hồng, tính tình nhìn qua cũng có chút nóng nảy, cậu ta nói: "Mấy người tìm tôi làm cái gì, cái gì tôi cũng không biết!"
"Tìm một chỗ không có ai nói đi." Lê Đông Nguyên nói, "Dù sao chuyện chúng tôi muốn nói với cậu, cậu sẽ không muốn để cho người khác nghe thấy."
Mưu Khải đang muốn phản bác, lại thấy Nguyễn Nam Chúc lấy ra một tấm ảnh tập thể quơ quơ trước mặt cậu ta, cậu ta nhìn thấy ảnh chụp sắc mặt liền đại biến, ngập ngừng hai câu, cuối cùng đồng ý đề nghị của bọn Lâm Thu Thạch.
Vì thế đoàn người đi tới rừng cây nhỏ ẩn nấp sau khu dạy học, sắc mặt Mưu Khải rất khó xem, bên trong ánh mắt không kiên nhẫn, lại là áp lực cùng sợ hãi.
Nguyễn Nam Chúc đi thẳng vào vấn đề: "Tá Tử là các cậu giết đúng không?"
Mưu Khải hoảng sợ, một lát sau nháy mắt thẹn quá hoá giận: "Chị đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu lời chị nói, rõ ràng cậu ta chết là do tai nạn xe cộ ——"
"Do tai nạn xe cộ? Tại sao cô bé lại xảy ra tai nạn xe cộ?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn không phải là cậu với Giang Tín Hồng ——"
Hắn còn muốn nói tiếp, Lê Đông Nguyên lại làm cử chỉ ngưng, anh ta nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc: "Không phiền chứ?"
Nguyễn Nam Chúc: "Năm phút?"
Lê Đông Nguyên: "Được."
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay bắt lấy tay Lâm Thu Thạch, hai người xoay người đi mất.
Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc kéo có hơi không thể hiểu được: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đi, cho Lê Đông Nguyên năm phút, anh ta thu phục người trước mắt này."
Lâm Thu Thạch cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "...... Anh ta biết thôi miên thật à?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đã quên hôm qua thiếu chút nữa anh bị anh ta thôi miên rồi? Thủ lĩnh Bạch Lộc sẽ có chút kỹ năng đặc thù, không kỳ lạ."
Hai người ở bên ngoài, để lại cho Lê Đông Nguyên chút thời gian trong rừng cây nhỏ. Nói đến cùng ở ngoài cửa bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh, Lê Đông Nguyên không muốn để cho bọn họ thấy át chủ bài cũng là chuyện bình thường.
Năm phút đồng hồ, không nhiều không ít, chờ đến khi bọn họ trở lại rừng cây nhỏ lần nữa, Lê Đông Nguyên đã có được đáp án.
"Lặp lại lần nữa." Lê Đông Nguyên nói.
Mưu Khải trước mặt hiển nhiên cũng không phải đang ở trạng thái bình thường, ánh mắt cậu ta dại ra, như là mất đi thần chí lặp lại lời mới nói: "Là tôi cùng Giang Tín Hồng giết Tá Tử, lúc ấy chúng tôi vì để bắt nạt cậu ta, muốn đẩy cậu ta vào thùng rác ở ven đường, nhưng lại không đẩy đúng hướng, cậu ta liền bị đẩy thẳng ra giữa đường cái, một chiếc xe lao tới, chẹt đứt lìa một chân cậu ta......"
Lê Đông Nguyên: "Các cậu lúc ấy có phải có thể cứu cô ta hay không?"
Biểu tình Mưu Khải vặn vẹo một chút, dường như là muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, thành thành thật thật nói ra cảnh tượng đêm qua Lâm Thu Thạch nghe thấy: "Đúng vậy, có thể cứu, nhưng chúng tôi không cứu cậu ta, đi mất...... Giang Tín Hồng lôi tôi đi. Cậu ấy nói chúng tôi làm ra chuyện như vậy, sẽ phải vào tù, tôi không muốn vào tù......"
Lâm Thu Thạch nghe thấy Mưu Khải nói, liền phát giận.
Lúc ấy hẳn là giữa trời đông giá rét, nếu Mưu Khải cùng Giang Tín Hồng kịp thời gọi xe cứu thương tới, nói không chừng Tá Tử liền không phải chết. Nhưng bọn họ không làm, mà là lựa chọn yếu đuối trốn tránh, Tá Tử mất đi một chân cứ như vậy bị vứt bỏ trong đêm đông giá rét, chết trong cô đơn cùng tuyệt vọng.
"Thật quá đáng." Lâm Thu Thạch cau mày.
Lê Đông Nguyên hừ nhẹ một tiếng: "Quá đáng còn ở phía sau kia." Anh ta nhìn Mưu Khải, "Cô ta đã chết còn chưa tính, tại sao lớp các cậu lại muốn sáng tác một bài hát cười nhạo cô ta?"
Nói đến từ hát này, cơ thể Mưu Khải run rẩy một chút, biểu tình hoảng sợ trên mặt so với vừa rồi lại càng thêm rõ ràng, môi cậu ta ngập ngừng, nói ngắc ngứ: "Đây...... Đây không phải chủ ý của bọn tôi, là bọn họ...... Một hai phải làm như vậy, tôi với Giang Tín Hồng đã từng ngăn cản, nhưng không thành công."
"Cậu có hát không?" Rốt cuộc, Nguyễn Nam Chúc hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.
Mưu Khải chậm rãi lắc đầu: "Không, tôi với Giang Tín Hồng đều không hát, chúng tôi không dám...... Không dám......"
Dù sao cũng là hung thủ giết chết Lộ Tá Tử, hai người này nào dám không kiêng nể gì mà đi hát lên ca khúc giai điệu quỷ dị kia. Nhưng ngoại trừ bọn họ, tất cả người trong lớp đều hát, cho nên, bọn họ đã chết.
Mà hai hung thủ vốn nên đền mạng đầu tiên, lại bởi vì sợ hãi ca khúc này mà thoát khỏi kiếp nạn.
Lê Đông Nguyên nghe xong chuyện xưa, nhẹ nhàng nở nụ cười, anh ta chậm rãi lấy từ trong túi ra một quyển vở, sau đó đưa tới trước mặt Mưu Khải: "Tới đây nào, được không?"
Mưu Khải nhìn chữ trên vở, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc thái sợ hãi trên khuôn mặt càng sâu, cậu ta muốn nói gì đó, giọng Lê Đông Nguyên lại vang lên bên tai cậu ta, Lê Đông Nguyên nói: "Vốn dĩ cậu đã muốn hát, tại sao lại phải sợ? Đừng sợ, ở chỗ này rất an toàn, cậu có thể yên tâm, hát đi."
Yết hầu Mưu Khải giật giật, môi rốt cuộc mở ra, hát lên bài hát kia: "Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử thật buồn cười ghê, cô rất thích chuối nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn nửa quả thật đáng thương ghê, Tá Tử đi phương xa hẳn là sẽ quên đi tôi rồi Tá Tử thật sự cô đơn......"
Theo tiếng hát của cậu ta, Lâm Thu Thạch nghe thấy dưới chân bọn họ truyền đến một loại âm thanh như có thứ gì đang nhấp nhổm, hắn nói: "Lui về phía sau vài bước, dưới chân có gì đó."
"Chân tôi đã mất rồi, bạn cho tôi được không" —— Một câu hát cuối cùng vừa ra khỏi miệng, dưới chân Mưu Khải liền có vô số cánh tay trắng bệch vươn ra, bắt chặt lấy chân cậu ta.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng những cánh tay này muốn lôi cậu ta vào trong đất, lại phát hiện không biết từ khi nào, Lộ Tá Tử cũng xuất hiện.
Cô ta ở sâu bên trong rừng cây, chậm rãi dùng đôi tay bò tới trước mặt Mưu Khải, sau đó, bắt lấy chân Mưu Khải......
Mưu Khải tỉnh lại khỏi thôi miên của Lê Đông Nguyên, trông thấy một màn làm cho người ta sợ hãi trước mắt, cậu ta phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, biểu tình sợ hãi vặn vẹo gào lên: "Tá Tử, thực xin lỗi —— thực xin lỗi —— tha thứ cho tớ đi, Tá Tử ——"
Tá Tử nhếch môi cười, cô ta nghiêng đầu, bắt lấy chân trái Mưu Khải đột nhiên dùng sức.
Rắc một tiếng, chân trái Mưu Khải theo tiếng rơi xuống.
"A a a a!!!" Mưu Khải kêu lên thảm thiết.
"Đau quá, Tá Tử đau quá......" Tá Tử tắm trong máu tươi, lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô ta nói, "Tá Tử đau quá, cậu cho Tá Tử cái chân còn lại được không?"
Mất máu quá nhiều, làm cơ thể Mưu Khải nhanh chóng suy nhược, Tá Tử ôm cái chân kia, trong mắt tràn ngập hạnh phúc, cô ta cũng không nhìn về phía mấy người Lâm Thu Thạch, chỉ vươn tay, chỉ chỉ về một phương hướng nào đó, sau đó dựng thẳng ngón tay lên, giơ ra một con số.
Sau đó, mọi thứ trước mắt đều biến mất, Mưu Khải đã chết bị kéo xuống đất, ngoại trừ máu tươi vương vãi kia, không còn thứ gì có thể chứng minh hcậu ta tồn tại.
"Oẹ ——" Hạ Như Bội đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy, nhịn không được chống tay lên cây nôn mửa, biểu tình ba người khác còn tính là bình tĩnh.
Nguyễn Nam Chúc thừa dịp Hạ Như Bội nôn mửa, lấy tấm ảnh Tá Tử để lại cho bọn họ ra, hắn nhìn thoáng qua, liền đưa tấm ảnh cho Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nhìn thấy ảnh chụp, quả nhiên, trên tấm ảnh Tá Tử để lại cho hắn, có thêm một người, đúng là Mưu Khải vừa mới chết kia.
Mưu Khải trong ảnh, nụ cười trên mặt cứng đờ, đứng bên cạnh Tá Tử.
Nụ cười tươi sáng của Tá Tử vào lúc này nhìn qua làm người cảm thấy rét run, mà bên cạnh cô ta, còn trống một vị trí......
"Nếu lúc còn sống không thể cùng mọi người chụp ảnh chung, vậy thì sau khi chết thỏa mãn tâm nguyện của tôi đi." Lê Đông Nguyên nói một câu như vậy, "Thật đúng là một cô gái nhỏ lãng mạn." Anh ta nhẹ nhàng cười.
Lúc trước Lâm Thu Thạch vẫn luôn cảm thấy Lê Đông Nguyên hơi biến thái, hiện tại phát hiện vấn đề của người này dường như có chút lớn. Hắn lại len lén nhìn Nguyễn Nam Chúc, thấy Nguyễn Nam Chúc vậy mà cũng đang cười...... Hai người này từ trình độ nào đó mà nói thật đúng là giống nhau.
Lâm Thu Thạch yên lặng bước một bước lại gần Hạ Như Bội bị dọa tới sắc mặt trắng bệch.
"Đi thôi, còn thừa một người." Lê Đông Nguyên nói.
"Không đi xem cửa trước?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói câu.
"Cửa? Cửa ở đâu?" Hạ Như Bội mờ mịt hỏi, cô ta cảm giác bản thân mới chỉ là chừa ra hai phút đi nôn, làm thế nào lại như là đã bỏ lỡ cốt truyện cả một thế kỷ.
"Không phải Tá Tử đã chỉ rồi à?" Nguyễn Nam Chúc, "...... Mấy người một chút cũng không quan tâm tiểu cô nương nhà người ta."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn cũng nhìn thấy cử chỉ của Tá Tử, nhưng không hề nghĩ tới là chỉ hướng cửa, cũng mất công Nguyễn Nam Chúc có thể bình tĩnh gọi Tá Tử là tiểu cô nương như vậy.
"Được thôi." Lê Đông Nguyên cười tủm tỉm nói, "Đi xem cửa trước đi."
Sau đó bọn họ theo hướng Tá Tử chỉ, đi một đoạn về phía đó, phát hiện phương hướng này chỉ tới trường học cũ, xem ra cửa chính là ở nơi đó.
Bọn họ đi thẳng đến vị trí của lớp hai, quả nhiên phát hiện vốn dĩ là cửa phòng trộm bình thường, đã biến thành cửa sắt, xem ra tiếp theo chỉ cần tìm được chìa khóa, bọn họ sẽ có thể thuận lợi rời đi.
"Manh Manh, không bằng chúng ta đánh cược đi?" Lê Đông Nguyên đột nhiên mở miệng.
"Cược gì?" Nguyễn Nam Chúc nói.
Lê Đông Nguyên: "Cược xem giữa chúng ta ai có thể đoán được nơi chìa khóa xuất hiện."
Nguyễn Nam Chúc: "Tiền đặt cược đâu?"
Lê Đông Nguyên: "Nếu tôi đoán đúng, cô phải nói cho tôi thân phận hiện thực của cô, nếu tôi đoán sai...... Tôi sẽ không bao giờ quấn lấy cô nữa."
Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Lê Đông Nguyên, có phải anh khôn hơi quá rồi không, vốn dĩ anh đã không biết thân phận của tôi, làm sao có thể quấn lấy tôi?"
Lê Đông Nguyên cười không nói lời nào.
"Không bằng như vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu muốn chơi, thì phải chơi lớn, nếu tôi đoán sai, sẽ rời khỏi Hắc Diệu Thạch tới Bạch Lộc, nếu anh đoán sai, liền rời khỏi Bạch Lộc tới Hắc Diệu Thạch."
Lê Đông Nguyên không cười, trong ánh mắt anh ta có thêm vài ý vị nghiên cứu tìm tòi.
"Thế nào, có dám chơi hay không?" Nguyễn Nam Chúc hơi hơi nâng cằm, thần tình lạnh lùng mang theo một chút miệt thị.
Bộ dáng này Lâm Thu Thạch rất quen thuộc, là biểu tình độc quyền thuộc về Nguyễn Nam Chúc ngoài cửa.
"Thật đúng là không dám." Lê Đông Nguyên lại là nhận thua, biểu cảm của anh ta hơi bất đắc dĩ, "Tôi chỉ có thể suy đoán, còn chưa xác định...... Cô xác định rồi?"
Nguyễn Nam Chúc không trả lời, xoay người liền đi.
Lê Đông Nguyên ở phía sau lẩm bẩm, nói Manh Manh cô thật là vô tình, anh ta nói xong còn liếc Lâm Thu Thạch
một cái.
Lâm Thu Thạch bị liếc không thể hiểu nổi.
Chương trình học buổi chiều vẫn còn tiếp tục, Giang Tín Hồng đang ngồi trong lớp.
Vì để phòng ngừa cậu ta chạy trốn, bốn người bọn họ đều ngồi canh ở các cửa cầu thang, nghĩ vừa tan học liền bắt lấy cậu ta.
Đại khái là lo lắng Lâm Thu Thạch lại bị Lê Đông Nguyên thôi miên, lần này Nguyễn Nam Chúc cùng Lê Đông Nguyên một đội, Lâm Thu Thạch cùng Hạ Như Bội một đội.
Cô gái Hạ Như Bội này hoàn toàn không giống như là đã trải qua bốn cánh cửa, toàn bộ hành trình hoặc là run bần bật, hoặc là cứ như đi vào cõi thần tiên.
Reng reng reng, chuông tan học reo liên hồi, học sinh tan học đeo cặp sách theo cầu thang lao xuống dưới.
Lâm Thu Thạch nhìn cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ Giang Tín Hồng lẫn trong đám người chuồn mất, nhưng chờ đến sắp không còn người đi ra, hắn lại vẫn không nhìn thấy bóng dáng Giang Tín Hồng, vì thế liền lên cầu thang muốn nhìn thử có phải Giang Tín Hồng ở chỗ Nguyễn Nam Chúc hay không.
Nhưng hắn vừa đi lên liền gặp Nguyễn Nam Chúc, bọn họ cũng tới tìm Lâm Thu Thạch —— Giang Tín Hồng thế mà không thấy đâu.
"Bên tôi cũng không có." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu ta có thể trốn vào chỗ nào?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh khu dạy học: "Nơi này chỉ có hai cầu thang, Hạ Như Bội, cô canh ở chỗ này, có việc thì kêu, chúng tôi tới lớp học tìm xem."
Hạ Như Bội run run rẩy rẩy gật đầu.
Bọn họ tới phòng học của lớp ba, bên trong đã không còn học sinh.
Nguyễn Nam Chúc đi tới chỗ Giang Tín Hồng ngồi, thấy cặp sách của cậu ta vẫn ở bên trong: "Chưa trở về."
"Tôi vào WC nhìn xem." Lâm Thu Thạch nói.
Bọn họ tách ra tìm kiếm Giang Tín Hồng, Lâm Thu Thạch đi tới WC nam bên cạnh.
Trong WC có mấy cái gian cách, sau khi Lâm Thu Thạch lượn một vòng vẫn không phát hiện người nào, định đi ra khỏi đây. Ai biết hắn vừa đi tới cửa, cây chổi vốn dĩ dựa ở bên cạnh, đột nhiên đổ xuống.
Bước chân Lâm Thu Thạch dừng khựng, quay đầu lại.
"Có ai không?" Lâm Thu Thạch cảm giác không đúng chỗ nào, sau khi hắn cẩn thận quan sát, rốt cuộc đã tìm được nơi nào không đúng...... cửa sổ WC bị ai đó mở ra.
Cửa sổ này dường như đã lâu không có ai mở, chốt mở đã rỉ sắt, mà lúc này lại bị ai đó dùng sức mở ra, Lâm Thu Thạch đi đến bên cửa sổ, thò đầu đang tính nhìn ra ngoài, bên tai lại đột nhiên xuất hiện tiếng gió. Hắn phản ứng cực nhanh, lui về phía sau hai bước, có thứ gì sắc nhọn, lướt qua chóp mũi hắn đâm tới.
Lâm Thu Thạch tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện vậy mà có một người bám ở phía bên ngoài cửa sổ, cậu ta đứng trên ban công nho nhỏ bên cạnh cửa sổ, trong tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, đúng là Giang Tín Hồng bọn họ đang muốn tìm.
"Đệt!" Lâm Thu Thạch chửi bậy, lớn tiếng nói, "Tôi tìm được rồi!! Cậu ta ở chỗ này!!"
Hắn mới vừa nói xong lời này, Giang Tín Hồng như là bị tiếng hắn kêu dọa đến, chân trượt một cái, ngã thẳng từ trên ban công xuống, cậu ta vươn tay chộp lấy ban công bên cạnh kêu thảm thiết nói: "Cứu tôi với ——"
Ngay sau đó bàn tay đang bắm chặt lấy ban công của cậu ta, lại như là bị thứ gì dùng sức bẻ ra từng ngón từng ngón một.
"A a a a!!" Giang Tín Hồng rơi từ trên tầng xuống, độ cao tầng bốn cũng đủ để ngã chết, cậu ta lại tiếp đất bằng gáy, vừa rơi xuống đất nháy mắt liền tắt thở.
Hết thảy mọi thứ phát sinh quá mức đột ngột, Lâm Thu Thạch thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Lúc bọn Nguyễn Nam Chúc đuổi tới, chỉ còn thấy thi thể Giang Tín Hồng ngã xuống phía dưới.
Nguyễn Nam Chúc quay đầu cho Lâm Thu Thạch một ánh mắt kinh ngạc, nói: "Được đấy nhá, Lâm Lâm, ném thẳng cậu ta ra ngoài như vậy đỡ cho chúng ta rất nhiều phiền toái."
Lâm Thu Thạch: "...... Tôi lấy sức chỗ nào để ném thẳng cậu ta ra ngoài?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không phải anh ném vậy thì là tự cậu ta nhảy? Uây, năm ba vẫn là nên giảm sức ép một chút, nhìn xem áp lực quá lớn rất dễ xảy ra chuyện."
Lâm Thu Thạch đầy mặt đau khổ: "Cầu xin cậu đừng nói nữa."
Thời điểm Nguyễn Nam Chúc đang cùng Lâm Thu Thạch xả đông xả tây, Tá Tử lại lần nữa xuất hiện.
Cô ta lẳng lặng đứng bên cạnh thi thể Giang Tín Hồng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Vậy mà Lâm Thu Thạch lại cảm thấy cô ta có chút cô đơn, cũng đúng, người muốn giết thật vất vả mới chết, kết quả lại là tự sát, chung quy sẽ làm người có chút cảm giác thất bại.
Thi thể Giang Tín Hồng bắt đầu biến mất, giống như Mưu Khải, bị những cánh tay xuất hiện từ hư không mạnh mẽ kéo xuống đất.
Nguyễn Nam Chúc lại lấy từ trong túi ra tấm ảnh kia, chỉ thấy trên ảnh tập thể, lại nhiều thêm một người, Giang Tín Hồng biểu tình chết lặng, đứng ở bên cạnh Tá Tử.
Mà nụ cười của Tá Tử càng trở nên tươi sáng.
Ảnh tập thể này, rốt cuộc gom đủ toàn bộ lớp hai, 34 người, một người cũng không thiếu.
Liền ở thời điểm bọn họ nhìn tấm ảnh, ảnh chụp đột nhiên bốc cháy, Nguyễn Nam Chúc sợ bị lửa bén liền buông lỏng tay, trong nháy mắt khi tro tàn của tấm ảnh rơi xuống đất, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng vang thanh thúy của vật kim loại rơi trên mặt đất.
Những người khác hiển nhiên cũng nghe thấy, Nguyễn Nam Chúc cong lưng, từ bên trong tro tàn nhặt lên một chiếc chìa khóa quen thuộc, hắn nhướng mày: "Tá Tử này ngược lại cũng là một người thật."
Lâm Thu Thạch: "Người?"
Nguyễn Nam Chúc: "Được rồi, quỷ thật."
Lâm Thu Thạch: "......"
Có cửa, chìa khóa cũng tìm được, rốt cuộc đã có thể rời khỏi nơi này.
Bốn người thẳng đến trường học cũ, không muốn dừng ở lại chỗ này thêm một chút nào.
Hạ Như Bội đi trên đường hỏi câu: "Vậy những người khác thì sao? Cần nói cho bọn họ cửa đã mở hay không?"
"Không cần." Lê Đông Nguyên nói, "Nếu bọn họ tiếp tục điều tra, khẳng định sẽ phát hiện ra cửa ở trong trường học cũ, hơn nữa thế giới này lại không có thứ gì kỳ kỳ quái quái canh giữ cửa."
Lâm Thu Thạch nhớ tới lúc trước thời điểm bọn họ đi ra, tuy rằng cửa mỗi lần đều mở, nhưng cạnh cửa đều có quái vật canh giữ, cũng không biết những người đó có thể thuận lợi ra ngoài hay không. Nhưng lúc bọn họ đi ra cũng hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ những người khác như thế nào, có thể giữ được tính mạng của mình cũng là đã dùng hết toàn lực.
Lần này Nguyễn Nam Chúc không mở cửa, mà là đưa chìa khóa cho Lê Đông Nguyên.
Lê Đông Nguyên nói: "Cô đến đây đi, Như Bội."
Hạ Như Bội gật gật đầu, cầm lấy chìa khóa gấp không chờ nổi mở ra cửa sắt trước mắt.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt theo tiếng hé mở, lộ ra đường hầm tràn ngập ánh sáng ở đằng sau, mà cùng lúc đó, có một tờ giấy rơi xuống mặt đất, Hạ Như Bội nhanh chóng nhặt lên, sau đó vọt vào đường hầm.
Lê Đông Nguyên mỉm cười nói: "Manh Manh, hẹn gặp lại."
Nguyễn Nam Chúc vô cảm nhìn anh ta, căn bản không nói chuyện.
Lê Đông Nguyên cũng không giận, vẫn duy trì nụ cười liền đi vào trong cửa trước mặt, mà Nguyễn Nam Chúc lại vươn tay với Lâm Thu Thạch: "Đi thôi."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cầm tay Nguyễn Nam Chúc, hai người cùng nhau tiến vào bên trong đường hầm.
Ánh sáng ấm áp xua tan khí lạnh bên trong cánh cửa, trải qua đường hầm, Lâm Thu Thạch hoàn thành thay đổi giữa hai thế giới.
Hắn từ bên trong cánh cửa đáng sợ, về tới biệt thự vương đầy ánh mặt trời, bánh mỳ nướng cùng Hạt Dẻ chạy nhảy đùa giỡn ở trong phòng, cũng lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt hắn.
Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha, cầm cốc nước trước mặt lên uống một ngụm.
Trình Thiên Lí từ trên tầng đi xuống, thấy Lâm Thu Thạch nói: "Đã trở lại?"
"Ừ." Lâm Thu Thạch đáp.
"Thuận lợi không?" Trình Thiên Lí hỏi.
"Thuận lợi." Lâm Thu Thạch nói, "Nam Chúc ở trên tầng?"
Trình Thiên Lí gật gật đầu.
Ở bên trong cánh cửa qua vài ngày, ngoài cửa cũng chỉ là biến mất hơn mười phút mà thôi, Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lát, mới lên tầng tìm Nguyễn Nam Chúc.
Hắn gõ gõ cửa, phát hiện cửa không khóa, đẩy cái liền mở.
"Nam Chúc?" Sau khi đẩy cửa ra, Lâm Thu Thạch mới bước vào một bước, chân liền dừng lại, chỉ thấy Nguyễn Nam Chúc trong phòng vừa cởi sạch quần áo, một bộ váy đặt bên cạnh, đang ở trần thay đồ.
Biểu tình Lâm Thu Thạch nháy mắt có chút xấu hổ, xoay người muốn đi, Nguyễn Nam Chúc từ từ lên tiếng: "Đều là đàn ông, phản ứng lớn như vậy làm gì?"
Lâm Thu Thạch: "...... À!" Hắn lúc này mới bừng tỉnh, đúng vậy, Nguyễn Nam Chúc với hắn đều là đàn ông, này có cái gì phải ngượng ngùng. Nhưng tuy nhiên nói là như vậy, hắn lại vẫn có chút biệt nữu, chưa thể hoàn toàn thay đổi cảm giác giữa Chúc Manh trong cửa với Nguyễn Nam Chúc ngoài cửa, thấy bộ dáng này của Nguyễn Nam Chúc, liền không tự chủ được nhớ tới khuôn mặt Chúc Manh mang theo ý cười.
Nghĩ nghĩ như vậy, Lâm Thu Thạch đột nhiên đỏ mặt.
"Đẹp như vậy?" Nguyễn Nam Chúc mặc xong quần áo, xoay người thấy biểu tình của Lâm Thu Thạch, "Nhìn tới đỏ cả mặt."
Lâm Thu Thạch: "Không phải...... Tôi......" Trong lúc nhất thời hắn không biết nên giải thích như thế nào.
Nguyễn Nam Chúc: "Không phải? Vậy thì là khó coi?" Hắn đi đến trước mặt Lâm Thu Thạch, thân hình gần một mét chín cùng khí thế mạnh mẽ đều tạo ra cảm giác áp bách rất lớn.
Lâm Thu Thạch thậm chí muốn lui về sau, cuối cùng mạnh mẽ nhịn xuống: "Không phải ý này, chỉ là cảm thấy có chút chưa quen."
"À." Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt đáp, hỏi ra một vấn đề: "Vậy anh cảm thấy Chúc Manh hơn, hay là tôi hơn?"
Lâm Thu Thạch: "......" Hai người không phải là một sao? Đây là cái vấn đề quỷ gì vậy?
Nguyễn Nam Chúc: "Hử?"
Dục vọng cầu sinh nói cho Lâm Thu Thạch đáp án, hắn mạnh mẽ đè xuống lương tâm sắp nhảy ra ngoài của bản thân, cực kỳ bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên là Nguyễn ca."
Nguyễn Nam Chúc lúc này mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Lâm Thu Thạch nhìn hắn cười, nhẹ nhàng thở ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thu Thạch: Lần đầu tiên tôi thấy có người ăn giấm của chính mình......
Nguyễn Nam Chúc: Hừ, dù sao anh cũng không thể thích Chúc Manh.
Lâm Thu Thạch:............
Thật ra mỗi người đều có một mặt phức tạp, chỉ cần chưa từng làm ra việc gì đặc biệt cực đoan liền không thể dùng hai chữ tốt xấu ra để đơn giản kết luận, Lê Đông Nguyên chính là người như vậy đó, có lập trường của bản thân, sẽ làm nên chuyện nhưng cũng sẽ hố người khác, thích của hắn đối với Chúc Manh hiển nhiên cũng không phải chỉ là thích, còn có càng nhiều ích lợi cùng với thứ khác trộn lẫn bên trong.
Từ điểm này mà nói, Nguyễn Nam Chúc cùng Lê Đông Nguyên kỳ thật là có chỗ giống nhau.
Truyện convert hay :
Mau Xuyên Ký Chủ Nàng Lại Mềm Lại Ngọt Hạng Tinh