Có một số việc, tự mình nghĩ thì cũng không có gì lắm, nhưng nếu đi làm thật thì tuyệt đối không có khả năng. Lâm Thu Thạch cảm giác không đạt được kiến nghị gì từ chỗ Cố Long Minh, liền tắt máy tính trở về giường một lần nữa, tới hừng đông mới mơ mơ màng màng đi ngủ. Hắn vốn đang suy nghĩ ngày hôm sau phải ở chung với Nguyễn Nam Chúc như thế nào, kết quả chờ đến lúc hắn chào bình minh, Nguyễn Nam Chúc lại đã rời khỏi biệt thự.
"Nguyễn ca đi đâu vậy?" Lâm Thu Thạch lúc ăn bữa sáng không nhìn thấy hắn vẫn hơi kỳ lạ.
"Đêm qua bên Bạch Lộc xảy ra chút chuyện, nửa đêm liền đi rồi." Trình Nhất Tạ hiển nhiên là biết đã xảy ra chuyện gì mở miệng đáp.
"Bạch Lộc xảy ra chuyện?" Nhắc đến Bạch Lộc, Lâm Thu Thạch liền nhớ tới Lê Đông Nguyên, nói, "Có chuyện gì?"
"Nội loạn." Trình Nhất Tạ nói, "Hình như còn liên lụy đến mấy đại lão, sự tình khá là phiền toái."
Lâm Thu Thạch đáp lại, biết việc này không thể giúp được cái gì, liền tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Kỳ thật hiểu biết của hắn đối với Bạch Lộc, cũng chỉ dừng lại ở Lê Đông Nguyên, sau khi Lê Đông Nguyên chết, Lâm Thu Thạch liền không còn kiến thức gì về Bạch Lộc, kể cả có biết, cũng chỉ là qua miệng người khác.
Đại khái khoảng giữa trưa, Nguyễn Nam Chúc mới từ bên ngoài trở về.
Khi trở về còn mang theo bên cạnh một cô gái biểu tình lạnh nhạt, Lâm Thu Thạch nhớ rõ cô ta, lúc Lê Đông Nguyên nhảy lầu tự sát, cô gái này quỳ gối gào khóc bên cạnh anh ta, sở dĩ nhớ rõ, bởi vì cô ta là người khóc thương tâm nhất trong đám.
Cô ta đi theo Nguyễn Nam Chúc vào cửa, tự giới thiệu trước: "Chào mọi người, tôi tên Trang Như Kiểu."
Nguyễn Nam Chúc nói với Lâm Thu Thạch: "Cô ta là người quen."
Lâm Thu Thạch nhìn cô ta, nghĩ tới cánh cửa hắn qua với Lê Đông Nguyên, nói: "Cô ấy là...... Hạ Như Bội?" Hắn nhớ rõ lúc ấy bên cạnh Lê Đông Nguyên có mang theo một cô gái gầy yếu lại nhát gan, chỉ là không có cách nào liên hệ với cái người biểu tình lạnh nhạt trước mắt này.
Thay đổi trên người Trang Như Kiểu thật sự là quá lớn, lớn đến mức lúc Lâm Thu Thạch nói ra những lời này, trong giọng nói vẫn mang theo chần chừ.
"Ừ." Thần sắc của Nguyễn Nam Chúc mang theo một chút mỏi mệt, "Mọi người chuẩn bị cho cô ta chút đồ ăn, tôi muốn đi nghỉ ngơi một lát."
"Đi đi." Lư Diễm Tuyết nói, "Để chúng tôi tiếp đãi cô ta là được."
Nguyễn Nam Chúc lên lầu, để lại một mình Trang Như Kiểu lẳng lặng đứng trong phòng khách, Lư Diễm Tuyết nhiệt tình gọi cô ta ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị bữa sáng nóng hôi hổi cho cô ta.
Trang Như Kiểu yên lặng ăn, không nói một lời.
"Bạch Lộc xảy ra chuyện gì?" Trần Phi ở bên hỏi.
"Không phải chuyện lớn." Trang Như Kiểu trả lời, "Chơi chết mấy bọn phản đồ mà thôi." Trên người cô ta hoàn toàn bay biến cảm giác gầy yếu non nớt, biểu tình lãnh đạm lại hờ hững, "Chỉ là có người không phục tôi."
Trần Phi nói: "Việc này có liên quan đến Lê Đông Nguyên?"
Trang Như Kiểu cười cười, cũng không đáp lại.
Những người khác nhìn thấy cô ta không muốn bàn, liền cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao đến lúc cần, Nguyễn Nam Chúc sẽ nói cho bọn họ.
Nguyễn Nam Chúc một giấc ngủ tới chiều, sắp đến chạng vạng, mới mặc một bộ quần áo ở nhà, biếng nhác từ trên lầu xuống dưới.
Lâm Thu Thạch thấy hắn, hỏi hắn: "Đói không? Lư Diễm Tuyết để lại cơm trưa cho cậu, tôi hâm nóng cho cậu nhé."
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu,
Lâm Thu Thạch liền vào phòng bếp hâm cơm, khi ra ngoài trông thấy Nguyễn Nam Chúc đang nói chuyện phiếm với Trang Như Kiểu. Nói là nói chuyện phiếm, nhưng trên mặt hai người cũng không có biểu tình gì, càng như là một cuộc đàm phán nghiêm túc.
Lâm Thu Thạch nghe cẩn thận, mới phát hiện Nguyễn Nam Chúc thế mà lại đang nói về chuyện Trang Như Kiểu gia nhập Hắc Diệu Thạch, mà Trang Như Kiểu hình như đã đồng ý.
"Hợp tác vui vẻ." Nguyễn Nam Chúc duỗi tay.
"Hợp tác vui vẻ." Trang Như Kiểu bắt tay Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch đặt đồ ăn trước mặt Nguyễn Nam Chúc, thấy Trang Như Kiểu đeo ba lô lên lầu, có vẻ là về phòng của mình thì phải. Hắn có chút kinh ngạc: "Cô ấy...... Không phải là người của Bạch Lộc à?"
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay day day khóe mắt: "Lê Đông Nguyên chết không phải là tai nạn."
Lâm Thu Thạch sửng sốt.
Nguyễn Nam Chúc: "Anh ta bị người hại chết." Hắn dựa vào sô pha, lẳng lặng nói một sự thật làm người ngạc nhiên, "Trang Như Kiểu phát hiện chân tướng, hơn nữa, thay Lê Đông Nguyên báo thù."
Hắn chuyển ánh mắt qua Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc nhìn không thể hiểu được, đang muốn dò hỏi, lại nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu người nhảy lầu là tôi thì anh sẽ thế nào?"
Lâm Thu Thạch miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Đừng nói đùa như vậy." Hắn lại không biết là, vẻ mặt của hắn cứng đờ dọa người, nụ cười căn bản không cách nào che dấu nội tâm hoảng loạn của hắn. Giả thiết như vậy Lâm Thu Thạch chưa từng nghĩ tới, bị Nguyễn Nam Chúc nhắc nhở, liền cảm thấy khủng hoảng như thủy triều ập đến, làm cả người hắn ở chìm vào một loại trạng thái không thể thở nổi.
Có lẽ là phản ứng của Lâm Thu Thạch quá mức mãnh liệt, mày Nguyễn Nam Chúc hơi hơi nhíu, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ tới."
Lâm Thu Thạch: "Hả?!" Hắn còn muốn hỏi lại, Nguyễn Nam Chúc lại không nói, hắn đứng lên, vẫy vẫy tay với Lâm Thu Thạch, đi mất.
Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng hắn, trong lúc nhất thời lại có chút không rõ rốt cuộc hắn có ý gì, vì sao so với Nguyễn Nam Chúc dịu dàng hôm qua gần như là hai người khác nhau.
Chẳng lẽ là chuyện của Trang Như Kiểu với Lê Đông Nguyên, lại mang đến cho Nguyễn Nam Chúc thay đổi mãnh liệt?
Lâm Thu Thạch nhìn không thấu tâm tư Nguyễn Nam Chúc, cũng không đoán được đáp án, hắn chỉ cảm thấy không biết vì sao có chút buồn bã, thật giống như đã làm tốt rất nhiều sự chuẩn bị, đến khi đó lại phát hiện đối phương đã rút lui trước.
Trang Như Kiểu chính thức gia nhập Hắc Diệu Thạch, trở thành một thành viên trong bọn họ, sau đó còn từng vào cửa vài lần với Lư Diễm Tuyết.
Sau khi Lâm Thu Thạch nghỉ ngơi khoảng mấy cái cuối tuần, liền cũng đưa ra ý bản thân muốn vào cửa lần nữa.
"Cần tôi đi cùng không?" Lúc Nguyễn Nam Chúc nghe thấy yêu cầu của Lâm Thu Thạch hỏi một câu như vậy.
"Không cần." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi muốn tự mình rèn luyện một chút."
"Được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi tính thời gian, cửa thứ năm của Cố Long Minh kia cũng sắp mở, anh với hắn còn liên lạc không? Nếu còn thì chọn hắn đi."
Lâm Thu Thạch: "Có liên lạc."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, ý bảo sự tình cứ quyết định như vậy.
Lâm Thu Thạch nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Trong khoảng thời gian này sau khi Nguyễn Nam Chúc dần dần hồi phục, lại trở nên bận rộn, giống như khi Lâm Thu Thạch mới vừa gia nhập Hắc Diệu Thạch, cả ngày đều không nhìn thấy bóng dáng hắn trong biệt thự.
"Làm sao vậy, còn có việc?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Không có việc gì." Lâm Thu Thạch nói, "Ngủ ngon."
Hắn nói xong, xoay người rời đi, lại không biết Nguyễn Nam Chúc nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, trầm mặc nhìn hồi lâu.
Cửa thứ năm của Cố Long Minh, vào tháng sau thì mở, cậu ta vốn đang lo lắng bản thân có cần tìm thêm một người giúp đỡ khác hay không, lại không nghĩ rằng Lâm Thu Thạch chủ động đưa ra ý muốn qua cửa cùng mình.
"Anh tốt quá đi, Lâm Lâm yêu dấu của tôi." Cố Long Minh cảm thán nói, "Làm một nữ sinh cấp ba mười bảy tuổi yếu đuối, anh thật sự là ban cho tôi một sinh mạng thứ hai."
Lâm Thu Thạch: "Cầu xin cậu buông tha nữ sinh cấp ba."
Cố Long Minh nói: "Vậy đến lúc đó gặp nha."
"Đến lúc đó gặp." Lâm Thu Thạch nói.
Trong khoảng thời gian này bên trong Hắc Diệu Thạch náo nhiệt hơn không ít, bên này Trang Như Kiểu vừa gia nhập, bên kia Trác Phi Tuyền thế mà thông đồng cùng Trình Nhất Tạ, cũng bắt đầu chạy tới Hắc Diệu Thạch.
Mỗi ngày Lâm Thu Thạch xuống dưới, lại có thể thấy một đệ khống với một muội khống ngồi cãi nhau trong phòng khách, nội dung đề cập đến các loại lông gà vỏ tỏi, đa số thời gian đều là Trác Phi Tuyền nói vô nghĩa, Trình Nhất Tạ thỉnh thoảng đánh trả một hai câu, nhưng mỗi câu đều thâm thuý.
Cuối cùng hai người vẫn chưa cãi ra kết quả, đã chọc Trần Phi thích thanh tĩnh xù lông, liền nói thẳng với Trác Phi Tuyền nơi này tính phí theo giờ.
Ai biết Trác Phi Tuyền thứ này móc luôn từ trong túi ra mấy tờ nhân dân tệ, đập lên bàn nói: "Đặt trước hai vạn."
Trần Phi: "......" Cầu xin cậu đi đi.
Có đôi khi Trình Nhất Tạ bị làm ồn tới phiền, để Trình Thiên Lí đi giả làm bộ dáng của mình, dù sao Trác Phi Tuyền thứ này cũng không nhận ra được. Nhưng anh ta không nhận ra, bọn Lâm Thu Thạch lại nhận ra được, vì thế chỉ có thể vứt cho Trình Thiên Lí ánh mắt đồng tình, Trình Thiên Lí ôm Corgi mông phì nhà mình, lại không dám cãi mệnh lệnh của anh trai, uất ức tới sắp nhăn nhó thành cái bánh bao mới ra lò.
Trác Phi Tuyền còn đang thao thao bất tuyệt: "Sao cậu không nói, Trình Nhất Tạ, không còn gì để nói đúng không?"
"Tôi muốn đi ra ngoài mua chút đồ, muốn cùng không?" Lâm Thu Thạch không chịu được ánh mắt cầu cứu kia của Trình Thiên Lí, chỉ có thể mở miệng dò hỏi.
"Đi cùng đi cùng." Trình Thiên Lí nhanh chóng đứng lên.
"Này, tôi với cậu đang nói chuyện đấy, cậu muốn đi đâu hả!" Trác Phi Tuyền quát.
Trình Thiên Lí nói với hắn: "Người anh em, lần sau lại nói, lần sau lại nói, hôm nay bận, hôm nay bận." Nói xong ném Bánh Gối xuống liền lượn, một chút cũng không dám chậm trễ.
Lâm Thu Thạch lái xe mang theo Trình Thiên Lí tới siêu thị lớn gần nhất, thời điểm hai người dạo siêu thị, Trình Thiên Lí hỏi: "Lâm Lâm, gần đây anh với Nguyễn ca làm sao vậy?"
Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn hạn sử dụng hộp sữa chua trên tay: "Cái gì làm sao?"
"Làm sao hai người đều không nói." Trình Thiên Lí hỏi.
"Nói mà, không phải đều đang nói à." Lâm Thu Thạch nói, "Sao lại hỏi như vậy."
Trình Thiên Lí: "Không, cảm giác từ sau khi Trang Như Kiểu kia tới, không khí giữa hai người có hơi kỳ lạ." Cậu ta gãi gãi đầu, "Chẳng lẽ do em suy nghĩ nhiều?"
Lâm Thu Thạch nói: "Có sao......"
Trình Thiên Lí thấy vẻ mặt Lâm Thu Thạch mờ mịt, nói: "Có thể cũng là do em suy nghĩ nhiều? Ấy, em thích vị dâu tây...... Lấy thêm cho em một hộp......"
Lâm Thu Thạch không nói chuyện, lại đặt một hộp vị dâu tây vào trong xe hàng.
Thời điểm trở về, Trác Phi Tuyền đã đi rồi, Trình Thiên Lí nhẹ nhàng thở ra, nói Trình Nhất Tạ quả thực là uống lộn thuốc, không thì vì sao lại muốn giao du với cái người thích lảm nhảm như Trác Phi Tuyền, nói so với mình còn nhiều hơn quả thực khủng bố gần chết.
Lâm Thu Thạch lại nhớ tới cái gì, xem xét liếc cậu ta một cái: "Cửa thứ bảy của cậu có phải sắp mở hay không."
"Đúng vậy." Trình Thiên Lí nói, "Chắc là tháng sau đi."
"Chuẩn bị sẵn sàng?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Không có gì để chuẩn bị." Trình Thiên Lí có hơi mờ mịt, "Manh mối ở chỗ anh trai em, vẫn chưa có cho em xem nữa, anh ấy nói đi vào mới cho em xem......"
Lâm Thu Thạch: "Chỉ hai người các cậu đi vào?"
"Đúng vậy." Trình Thiên Lí nói, "Chỉ hai người bọn em......"
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo mình đã biết.
Nói tóm lại, trong khoảng thời gian này, sự tình phát sinh bên trong Hắc Diệu Thạch rất nhiều, lung tung rối loạn khiến người ta có chút đau đầu, Nguyễn Nam Chúc cũng đặc biệt bận, mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, thường xuyên tới mấy ngày cũng nhìn không thấy bóng.
Lâm Thu Thạch cũng không biết rốt cuộc hắn đang bận cái gì, muốn đi hỏi, lại cảm thấy quan hệ của hai người vẫn chưa tốt đến độ cái gì cũng có thể nói ra, còn có cái hôn kia...... Lâm Thu Thạch sờ sờ môi mình, không tự chủ được nhớ lại xúc cảm mềm mại kia, sau đó như là phản ứng được mình đang nghĩ cái gì, vành tai không khỏi giật giật, hiện ra một chút màu đỏ mất tự nhiên, sau đó lại có chút buồn bã......
Phim của Đàm Táo Táo cũng chiếu, tuy rằng biểu hiện của phòng bán vé bình thường, nhưng đánh giá trong nghề lại rất tốt, mục tiêu là
giải thưởng lớn tầm vóc quốc tế cuối năm nay.
Chỉ là Lâm Thu Thạch nhớ rõ cửa tiếp theo của Đàm Táo Táo hình như cũng là cuối năm.
Tháng tám, thời tiết hoàn toàn nóng lên.
Lâm Thu Thạch cầm manh mối cửa thứ năm từ chỗ Nguyễn Nam Chúc, bắt đầu chuẩn bị cho cửa thứ năm vào tháng tám của Cố Long Minh.
Manh mối lần này là một câu "Ăn miếng trả miếng ăn miếng trả miếng", loại manh mối không đầu không đuôi này thật ra là thuộc về cửa độ khó khăn khá lớn, nhưng Nguyễn Nam Chúc cũng đã không còn tờ giấy nào khác thích hợp, vì thế chọn vóc dáng cao bên trong đám chú lùn, chỉ có thể lấy ra một cái như vậy.
Lâm Thu Thạch cầm tờ giấy cảm giác bản thân đúng là không có gì để chuẩn bị, loại manh mối kiểu này chỉ sợ chỉ có sau khi đi vào mới có thể liên hệ với manh mối.
"Anh chắc chắn muốn đi một mình?" Thời điểm đưa manh mối cho Lâm Thu Thạch Nguyễn Nam Chúc lại hỏi một câu.
"Tôi đi một mình." Lâm Thu Thạch nói, "Chung quy phải học cách độc lập."
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch một hồi lâu, mới nói: "Cũng đúng."
"Cậu...... Gần đây có chuyện gì sao?" Lâm Thu Thạch châm chước mở miệng, "Tôi thấy cảm xúc của cậu hình như không tốt lắm."
"Không có việc gì." Nguyễn Nam Chúc nói, "Khá tốt."
Hắn trả lời quá nhanh quá đơn giản, hoàn toàn giống như là có lệ, Lâm Thu Thạch nói: "Cậu đang băn khoăn cái gì?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh cảm thấy Trang Như Kiểu thế nào?"
Lâm Thu Thạch bị hỏi không thể hiểu được: "Trang Như Kiểu...... Trang Như Kiểu làm sao vậy?"
Nguyễn Nam Chúc: "Anh thích bộ dáng hiện tại của cô ta không?"
Lâm Thu Thạch: "Không có gì không tốt đi, tuy rằng...... Trước kia cũng khá tốt." Trang Như Kiểu hiển nhiên là đã trưởng thành, không bao giờ còn là cô gái trốn ở phía sau bọn họ tìm kiếm sự bảo vệ, đương nhiên cái giá phải trả cho loại trưởng thành này rất bi thảm, cô ta mất đi người yêu nhất trong lòng, cũng là người duy nhất có thể dựa vào. Bị cuộc sống lột da róc xương rốt cuộc cô ta đã thay hình đổi dạng, sống thành bộ dáng mà người cô ta yêu chờ mong.
"Cho tôi thêm chút thời gian, để tôi ngẫm lại." Đây là một câu cuối cùng Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch không hiểu ra sao. Hắn vốn dĩ đã không quá lành nghề với việc đối nhân xử thế, đối mặt với biểu hiện phức tạp của Nguyễn Nam Chúc, càng là không thể nào lý giải.
Nhưng nếu Nguyễn Nam Chúc đã nói như vậy, vậy cho hắn một ít thời gian đi, Lâm Thu Thạch nghĩ, ai mà không có thời điểm nghĩ không ra chứ.
Gửi vòng tay cho Cố Long Minh trước, sau khi thống nhất ám hiệu ở bên trong, Lâm Thu Thạch liền bắt đầu chờ vào cửa.
Ngoài cửa sổ ve kêu không ngừng, mùa hè nóng bức lại đến lần nữa, Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha bật điều hòa ăn dưa hấu, Trình Thiên Lí bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật.
Thời gian vào cửa chính là hai ngày này, Lâm Thu Thạch tùy thời làm tốt chuẩn bị, trên lưng đeo ba lô, cũng thay bộ quần áo như đã định.
Đại khái khoảng ba giờ, Lâm Thu Thạch cảm thấy một loại biến hóa khó tả, cảm giác về loại biến hóa này hắn đã cực kỳ quen thuộc —— là cửa tới.
Trình Thiên Lí ngủ bên cạnh quả nhiên không thấy bóng dáng, Lâm Thu Thạch đi tới cửa, tùy tay đẩy ra một cánh, thấy cảnh sắc ngoài cửa, biến thành hành lang dài màu đen, phía trên hành lang dài, mười hai cánh cửa sắt rõ ràng trước mắt.
Lâm Thu Thạch bước lên hành lang dài, đi tới trước cửa thứ năm, duỗi tay kéo ra.
Hình ảnh xoay chuyển, cảnh tượng trước mắt xuất hiện biến hóa, Lâm Thu Thạch thấy mình đang đứng trên một con đường cái rộng mở, hắn nhìn quanh bốn phía, nhìn từ phong cách kiến trúc xung quanh, nơi này có vẻ là một khu nhà của trường học.
Lúc này sắc trời bắt đầu trở tối, Lâm Thu Thạch theo đường cái đi về phía trước, rất nhanh đã trông thấy một khu dạy học cao lớn, phía dưới khu dạy học, đã tụ tập tốp năm tốp ba, có người đang nói chuyện với nhau, có người thì đang quan sát hoàn cảnh.
Ánh mắt Lâm Thu Thạch quét một vòng trong đám người, rất nhanh đã tìm thấy người mình muốn tìm —— Cố Long Minh.
Thân trên Cố Long Minh là áo thun màu trắng in hình đầu hổ, phía dưới là quần jean đen, phần đầu gối lộ ra hai cái lỗ lớn, cũng không biết là cố ý mua loại này, hay là vừa mới rạch ra.
Lâm Thu Thạch đi đến phía sau cậu ta, duỗi tay đập nhẹ lên vai cậu ta.
Cố Long Minh xoay người, nói: "Ấy, xin chào."
"Dư Lâm Lâm." Lâm Thu Thạch duỗi tay.
Cố Long Minh nói: "Cố Long Minh."
Hai người họ đều cam chịu đối phương sử dụng tên giả, dù sao nhận việc trên mạng, có điều giữ lại với nhau cũng là chuyện bình thường.
"Đây là trường học?" Lâm Thu Thạch hỏi, "Có phát hiện gì mới không?"
"Không có." Cố Long Minh nói, "Cái gì cũng chưa phát hiện, chỉ phát hiện đây là một khu nhà đại học, là loại chiếm diện tích đất đặc biệt rộng."
"À." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Đây là cửa thứ năm của Cố Long Minh, độ khó không tính là quá cao, thời điểm tới cửa thứ sáu, độ khó mới bay vọt. Cho nên Lâm Thu Thạch còn tính là thả lỏng, không lo lắng quá mức.
Cửa này cũng có hai người mới, người mới lần này là một nam một nữ, biểu hiện còn tính là bình tĩnh, ít nhất không xuất hiện tình huống gào khóc. Tuy rằng từ sắc mặt, hẳn là cũng bị dọa quá sức, nhưng so với đại đa số người, biểu hiện đã xem như rất tốt.
"Lần đầu tiên khi tôi vào cửa thiếu chút nữa bị dọa khóc." Cố Long Minh thuận miệng nói lên những việc này, "Còn tưởng rằng mình là chộp đi tham gia Battle Royale cái gì chứ......"
"Đây chẳng lẽ tốt hơn Battle Royale?" Lâm Thu Thạch nói, "Ít nhất Battle Royale phải đối mặt với người."
"Ai nói?" Cố Long Minh nói, "Giết người thì sẽ có bóng ma tâm lý, giết quỷ thì không có, dù sao đều đã chết."
Lâm Thu Thạch ngẫm lại, cũng hình như là một cái đạo lý. Ít nhất trong cửa cấm ra tay trực tiếp với đồng đội, không thì Lâm Thu Thạch thật sự hoài nghi sẽ xuất hiện cảnh tượng lúc tập hợp đã có người móc dao xông vào đám người. Đương nhiên, nếu bạn đủ thông minh, lách đi quy tắc cũng có thể giết người, tiền đề là vận khí đủ tốt, người bị xử lý cũng đủ ngu.
Hai người họ đang nói chuyện với nhau, lại thấy có một giáo viên dáng dấp đàn ông từ bên ngoài đi vào, nam nhân kia đeo kính, nhỏ giọng nói: "Mọi người đến muộn như vậy, hôm nay cũng sắp tối rồi."
Mọi người không nói chuyện, đều yên tĩnh nhìn NPC này.
Nam nhân nói: "Đi thôi, dẫn mọi người tới nơi ở trước."
Hắn ta vừa đi, vừa giới thiệu đơn giản tình huống trong trường học. Ở thế giới này, nhân vật bọn Lâm Thu Thạch sắm vai là thám tử tư.
Gần đây trường học này gặp phải một sự kiện, học sinh đột nhiên liên tục tự sát. Phương pháp tự sát có rất nhiều, đại đa số đều cực kỳ máu me.
Mà trong đám học sinh bắt đầu tung tin vịt, nói những người này tự sát do chọc tới thứ dơ bẩn không nên dây vào, những tin vịt này cũng làm cho cả trường bao phủ trong một loại không khí rung chuyển bất an.
Giáo phương rơi vào đường cùng, đi tìm thám tử tư, hơn nữa thỉnh cầu bọn họ trong vòng nửa tháng, tìm ra chân tướng khiến học sinh tự sát, hơn nữa giải quyết triệt để chuyện này.
Xem ra thời gian hạn chế chính là nửa tháng, thời gian thật ra lại khá đầy đủ.
Giáo viên kia dẫn bọn họ tới ký túc xá, sau khi chia chìa khoá cho bọn họ liền xoay người rời đi.
Lâm Thu Thạch tự nhiên mà chọn ở cùng phòng với Cố Long Minh, vốn đang có người muốn ở chung với bọn họ, Cố Long Minh thứ này lại ngượng ngùng xoắn xít ôm cánh tay Lâm Thu Thạch, nói: "Ôi, không muốn đâu, người ta muốn thế giới hai người cơ."
Cứ như vậy khiến người nọ ghê tởm đi mất.
Lâm Thu Thạch tỏ vẻ bội phục đối với cậu ta, nghĩ thầm còn may thứ này không mặc váy nhỏ giống lần trước, không thì lực phá hoại còn lớn hơn nữa.
Ký túc xá chia làm hai tầng, tổng cộng mười bốn người, đa số đều là hai người một phòng, nhưng cũng có ba người một phòng. Phía trên năm phòng, phía dưới năm phòng, Lâm Thu Thạch chọn phòng ở tầng hai, sau khi dùng chìa khóa mở cửa, cảm giác hoàn cảnh bên trong còn tính là không tồi.
Cố Long Minh chạy đến trên giường nằm vật ra, nói: "Manh mối cửa này là cái gì thế?"
Lâm Thu Thạch nói: "Ăn miếng trả miếng ăn miếng trả miếng."
Cố Long Minh: "Chỉ một câu này?"
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Đoán là có liên quan gì đó đến báo thù."
Cố Long Minh: "Vậy cũng quá hơi đơn giản......"
"Chắc chắn còn có hàm nghĩa khác, nhưng hiện tại chưa biết, ngày mai điều tra xong rồi nói sau." Lâm Thu Thạch buông ba lô, rửa mặt đơn giản liền thay áo, chuẩn bị ngủ.
Cố Long Minh nói: "Nói...... Tình huống cô gái kia của anh thế nào rồi?"
Lâm Thu Thạch: "Cô nào?"
Cố Long Minh: "Vãi chưởng, anh còn có mấy cô nữa, đương nhiên là cái cô ngày đó anh nói với tôi ấy."
Lâm Thu Thạch nhìn trần nhà, nghĩ nghĩ: "Thái độ của cậu ấy hơi kỳ lạ, tôi không rõ cậu ấy suy nghĩ cái gì......"
Cố Long Minh: "Kỳ lạ?"
"Tôi cũng nói không rõ được, giống như là đang lo lắng cái gì." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi hỏi, nhưng cậu ấy không muốn nói gì cả."
Cố Long Minh: "Ồ...... Phái nữ ấy mà, dỗ dành nhiều vẫn tốt nhất, dù sao mọi người đều là người sắp chết, có băn khoăn cũng là chuyện bình thường." Cậu ta lẩm bẩm nói, "Nếu là tôi, tôi cũng không dám yêu đương với ai khác đâu."
Nếu bản thân đột nhiên chết đi, vậy người yêu của mình, phải đau lòng biết bao nhiêu đây.
Tác giả có lời muốn nói: Cơ thể không thoải mái mà vẫn phải dậy đúng 6:30 thật là khó khăn quá, đặc biệt là khi có một chú mèo lông xù xù dán bên cạnh bạn rầm rì, tôi thật là bội phục bản thân (mặt tang thương châm thuốc.
Có người nói Tây Tử là cái loại tác giả mỗi ngày khoe khoang có mèo ư? Đúng vậy, chính là cô ấy.
Truyện convert hay :
Siêu Cấp Con Rể