Tử Vong Kính Vạn Hoa

Phòng Hoạt Động


trước sau

Có ba sinh viên thì chạy mất một, hai người còn lại một người bị dọa cả người phát run mặt trắng như tờ giấy, một người thì lại mềm oặt ngã xuống đất một bộ tùy thời tuỳ khả năng sẽ ngất xỉu.

Rơi vào đường cùng, Cố Long Minh đành phải chuyển ánh mắt qua cái người vẫn còn miễn cưỡng có thể đứng kia. Người nọ bị Cố Long Minh nhìn chằm chằm như vậy, bị dọa tới mềm nhũn hai chân, thiếu chút nữa cũng ngã xuống như bạn mình, còn may Cố Long Minh kịp thời bắt được cánh tay cậu ta, để cậu ta không đến mức ngã oạch xuống đất.

"Cậu sợ cái gì." Cố Long Minh có chút bất đắc dĩ, nói, "Tôi cũng không ăn thịt cậu, ăn cậu rõ ràng là mấy thứ kia, cậu sợ tôi như vậy làm cái gì, nào, anh bạn nhỏ, bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết tên cậu là gì?"

"Tôi...... Tôi tên......" Học sinh kia bị Cố Long Minh chộp trong tay như bắt gà, quả thực khóc cũng khóc không ra, "Tôi tên Ngải Văn Thụy......"

"Ngải Văn Thụy đúng không?" Cố Long Minh nói, "Rốt cuộc ba cậu đang làm cái gì, có liên quan gì tới những người đã chết?"

Nhắc tới người đã chết, cả người Ngải Văn Thụy không còn chịu khống chế run run lên, mắt cậu ta căn bản không dám đối diện với Cố Long Minh, sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

"Sao cậu không nói lời nào." Cố Long Minh nói, "Hiện tại nếu cậu nói cho chúng tôi biết, còn có cơ hội sống sót, nếu cậu không nói gì cả, chúng tôi phải giúp cậu như thế nào?"

Ngải Văn Thụy bởi vì sợ hãi mà không ngừng thở dốc, sau khi nghe thấy Cố Long Minh nói, một lúc lâu mới hộc một câu từ trong cổ họng: "Pho tượng......"

"Cái gì?" Tinh thần Cố Long Minh rung lên.

"Pho tượng kỳ lạ trong phòng hoạt động câu lạc bộ kia." Ngải Văn Thụy nói, "...... Tất cả đều bởi vì nó......"

Cố Long Minh thấy cậu ta chịu nói, liền buông lỏng tay ra, để cậu ta tự đứng, hai tay Ngải Văn Thụy ôm ngực: "Mọi chuyện phải nói từ nửa năm trước, khi đó tôi tham gia câu lạc bộ điêu khắc......" Cậu ta đang nói những lời này, học sinh đang ngồi xổm trên mặt đất kia cũng từ từ đứng lên, chỉ là vẻ mặt của cậu ta cực kỳ kỳ quái, như là sau khi phải chịu đựng kích thích quá lớn, ngược lại trở nên chết lặng.

Lâm Thu Thạch chú ý tới tình huống của cậu ta, gọi cậu ta một tiếng: "Bạn học?"

"Tiểu Hòa?" Ngải Văn Thụy cũng trông thấy khác thường của bạn mình, "Tiểu Hòa...... Cậu làm sao vậy?"

Trong cổ họng học sinh được Ngải Văn Thụy gọi là Tiểu Hòa phát ra thanh âm hà hà, ánh mắt chuyển qua trần nhà trên đỉnh đầu mình, Lâm Thu Thạch có loại cảm giác không ổn, nhìn theo ánh mắt Tiểu Hòa, lại là nhìn thấy một đống thứ gì màu đỏ đang bám trên trần nhà, thứ kia nếu là khi trước Lâm Thu Thạch có lẽ sẽ không nhận ra rốt cuộc là cái gì, nhưng đã trải qua nhiều cửa như vậy, Lâm Thu Thạch lại rất dễ dàng nhận ra thân phận thứ này —— đây là một người đã bị lột da, tóc dài lơ lửng giữa không trung, bề ngoài màu đỏ nhìn qua như là đang mặc áo khoác, nhưng nhìn kỹ mới có thể phát hiện đây rõ ràng là vân da máu thịt.

"A a a!!!" Ngải Văn Thụy nhìn thấy thứ này liền phát ra tiếng kêu thê lương, xoay người liền muốn chạy ra ngoài phòng học, Cố Long Minh cảm giác sự tình không đúng, với một cái đã bắt được cậu ta, nhưng tuy rằng bắt được Ngải Văn Thụy, lại không thể bắt được Tiểu Hòa, Tiểu Hòa lảo đảo vọt tới cửa phòng học, nửa cơ thể vừa mới lọt qua cửa, Lâm Thu Thạch liền nghe thấy một tiếng tiếng vang rất lớn —— cửa phòng học bị khép lại thật mạnh.

Tiểu Hòa phát ra một tiếng hét thảm, cả người lại là bị cửa phòng học mạnh mẽ cắt thành hai nửa, một nửa ở bên ngoài, một nửa ở bên trong. Đáng sợ nhất là sau khi cậu ta bị cắt ngang eo vẫn còn chưa chết ngay, miệng vừa hộc ra máu tươi vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay vẫn còn quơ loạn trên mặt đất.

Ngải Văn Thụy thấy cảnh tượng như vậy, không chịu nổi kích thích, lập tức ngất xỉu, sắc mặt Cố Long Minh cũng khó coi, hiển nhiên là không nghĩ tới còn có cách chết ly kỳ như vậy.

Theo lý thuyết tuy rằng cửa phòng học làm bằng kim loại, nhưng cũng không sắc bén, kể cả cứ dập vào như vậy, cùng lắm cũng chỉ dập gãy hai cái xương sườn, nhưng thế giới sau cửa, đã thoát ly khỏi phạm vi nhận thức bình thường, cho nên tuy rằng không thể tưởng tượng, thì chung quy chuyện này vẫn đã xảy ra.

Mà lúc này khi Lâm Thu Thạch lại nhìn trần nhà, thứ kia đã biến mất.

Tiểu Hòa bị cửa dập thành hai nửa cứ như vậy tắt thở, khuôn mặt Cố Long Minh phát khổ nhìn thi thể ngoài cửa, nói: "Làm sao bây giờ? Báo cảnh sát à?"

Lâm Thu Thạch: "...... Nói cho giáo viên trước đi."

"Được rồi." Cố Long Minh nói...... Tuy rằng không quá thích hợp, nhưng hình như cũng chỉ có thể như vậy.

Hai người họ đi xung quanh phòng học, tùy tiện tìm một giáo viên nói với hắn ta khu dạy học lại xảy ra chuyện, giáo viên kia nghe xong cũng không kinh ngạc chút nào, thuận miệng nói: "Lại chết một người?"

"Vâng." Lâm Thu Thạch nói, "Phiền thầy báo cảnh sát đi."

"Được rồi." Giáo viên kia nói, "Các cậu tới khu ba ít thôi, nơi đó đã chết mấy người, mấy học sinh này làm sao lại cứ không tin tà như vậy chứ......"

Khu ba chính là khu dạy học của năm ba, đa số chương trình học của năm ba đều ở khu ba, cho nên thường xuyên phải đi qua bên đó.

Lâm Thu Thạch tùy tiện hàn huyên hai câu với giáo viên này, mới biết được ba học sinh năm ba đều chết trong toà nhà khu ba, nhưng trừ cái này ra, liền không có tin tức gì khác. Lâm Thu Thạch rời khỏi phòng học, nhìn thấy Cố Long Minh ngồi ở bên ngoài đỡ Ngải Văn Thụy.

"Vẫn chưa tỉnh?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Chưa tỉnh." Cố Long Minh nói, "Thằng nhóc này cũng thật là yếu ớt."

"Không phải yếu ớt, người bình thường thấy hình ảnh như vậy thì đều không chịu nổi đi." Lâm Thu Thạch nói, "Bọn họ nhắc tới phòng hoạt động đúng không...... Có thời gian thì tôi muốn đi xem."

"Được thôi, không thì tôi cõng cậu ta, hiện tại chúng ta qua đó luôn?" Cố Long Minh nói.

"Có nặng hay không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Không, thân thể nhỏ tí này của cậu ta, không thành vấn đề." Cố Long Minh vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của mình, sau đó nhấc Ngải Văn Thụy lên như nhấc bao tải, "Đi thôi."

"Ừ." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Hai người định tìm học sinh khác hỏi vị trí phòng hoạt động câu lạc bộ, thời điểm đang đi ra bên ngoài, Ngải Văn Thụy lại là tỉnh lại, cậu ta vừa mở mắt, cả người liền bắt đầu giãy giụa điên cuồng, miệng phát ra tiếng gào rú: "Cứu mạng, cứu mạng —— để tôi đi, để tôi đi ——"

Cố Long Minh nói: "Bạn học, cậu bình tĩnh một chút, nơi này không có thứ kia!"

"Không không không không!! Cô ta sẽ đi theo tôi, đều là chúng tôi sai, đều là chúng tôi sai, chúng tôi không nên làm như vậy, không nên làm như vậy......" Ngải Văn Thụy kêu khóc, cả người đều giống như phát cuồng.

"Có ý gì? Các cậu rốt cuộc làm cái gì?" Lâm Thu Thạch nhanh chóng hỏi.

Ngải Văn Thụy không chịu trả lời, tiếp tục giãy giụa không ngừng trong tay Cố Long Minh, muốn chạy thoát. Cuối cùng Cố Long Minh phát cáu, đập một phát vào lưng cậu ta, cả giận nói: "Cậu mẹ nó lại giãy có tin tôi chơi chết cậu ở chỗ này luôn hay không? Không cần phiền toái thứ kia động thủ!"

Ngải Văn Thụy bị đánh kêu thảm thiết, nhưng sau khi gào lên một tiếng như vậy, cuối cùng tinh thần lại tỉnh táo một chút, khóc sướt mướt nói: "Tôi chỉ là người tham dự, cái gì tôi cũng không biết."

"Người tham dự? Cậu tham dự cái gì?" Phản ứng đầu tiên của Lâm Thu Thạch là đây không phải lại là sự kiện bạo lực học đường hội đồng đấy chứ, mấy học sinh này có phải là bắt nạt một học sinh khác, mới xảy đến toàn bộ sự tình.

Ai biết, Ngải Văn Thụy lau mặt, run giọng nói: "Các anh...... Các anh từng nghe truyền thuyết trường học chưa?"

"Đó là gì?" Cố Long Minh một mồm giọng Đông Bắc, "Dì dẫy?"

"Chính là mỗi một trường học đều có loại truyền thuyết này." Ngải Văn Thụy nói, "Cái gì 3 giờ sáng đi tới phía dưới tượng hiệu trưởng thời gian sẽ ngừng, cầu thang phòng mỹ thuật vào rạng sáng 12 giờ có mười ba bậc......" Cậu ta nói xong những thứ này, lại khóc, "Tôi cũng không biết sự tình sẽ là như thế này, bọn họ rõ ràng chưa từng nói là sẽ như vậy."

"Các cậu làm cái gì? Các cậu tham dự truyền thuyết trường học gì?" Lâm Thu Thạch lại là đã hiểu ý Ngải Văn Thụy, đám học sinh này chỉ sợ là đã tham dự truyền thuyết trường học khủng bố gì đấy, chọc tới thứ không nên dây vào.

Biểu tình Ngải Văn Thụy héo rũ, sau một lúc lâu vẫn chưa nói chuyện, nhưng dưới sự thúc giục của Cố Long Minh, cậu ta vẫn là tiếp tục lầm bầm nói: "Ban đầu...... Chúng tôi chơi bút tiên."

Bút tiên, trên cơ bản xem như nổi tiếng trong các loại trò chơi thần quái, rất được hoan nghênh trong đám học sinh, bởi vì cách chơi đơn giản, đạo cụ cần có cũng tùy ý có thể thấy được.

Có thể nói hầu như trong mỗi một lớp, đều có mấy học sinh lớn gan từng chơi trò này.

"À, cái này tôi biết." Cố Long Minh nói, "Tiếp tục nói."

"Cái gì cũng không xảy ra." Ngải Văn Thụy tiếp tục nói, "Chúng tôi không nhìn thấy bất cứ cái gì cả, thứ gì cũng không hiện ra." Cậu ta nói, khóc lên, "Nếu chỉ kết thúc ở đây thì thật tốt, nếu chỉ kết thúc ở chỗ này thì thật tốt ——"

Xem ra đám học sinh này, không chỉ là chơi bút tiên.

"Tiếp theo thì?" Lâm Thu Thạch cảm giác sắp tới tin tức mấu chốt.

"Sau đó bọn họ nói, trong phòng hoạt động có một pho tượng, có năng lực đặc biệt." Ngải Văn Thụy nói, "Nếu nhiều người cầu nguyện với nó, nguyện vọng sẽ được thực hiện......"

Thời điểm bọn họ nói những lời này, ba người đã đứng ở bên ngoài khu dạy học.

Bên ngoài khu dạy học rất trống trải, không có trần nhà, cũng không có gì có thể cản trở bọn họ, một khi xuất hiện biến cố, có thể rời đi rất dễ dàng.

Nhưng ngay thời điểm Ngải Văn Thụy nói những việc này, Lâm Thu Thạch lại cảm thấy một loại cảm giác khó tả, hắn ngẩng đầu, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm cái chỗ khó tả kia.

Cố Long Minh thấy động tác của Lâm Thu Thạch, nói: "Làm sao vậy?"

Lâm Thu Thạch: "Hình như có chỗ nào không đúng......" Ánh mắt hắn dừng lại ở bên phải khu dạy học.

Đó là một phòng học được kéo rèm lên, đèn bên trong sáng, có một hình cắt gầy gầy, đứng ngược sáng. Đó là một hình cắt thuộc về nữ giới, tóc dài váy dài, cứ như vậy cách một tấm rèm mỏng, nhìn chăm chú vị trí của bọn họ.

Cố Long Minh cũng trông thấy nơi ánh mắt Lâm Thu Thạch dừng lại, theo lý thuyết hình cắt này cũng không khủng bố, nhưng cánh tay hắn lại nổi lên một tầng da gà, nói: "Đó là người?"

"Ừ......" Lâm Thu Thạch nói, "Tôi cảm thấy không ổn lắm, cậu cõng Ngải Văn Thụy lên trước đi, chúng ta tùy thời chuẩn bị đi."

Cố Long Minh gật gật đầu, duỗi tay liền tóm Ngải Văn Thụy vào trong ngực mình.

Ngải Văn Thụy là một thằng nhóc 1m78, ở trong tay Cố Long Minh lại như món đồ chơi, nếu là ngày thường chắc chắn cậu ta phải càu nhàu hai câu, nhưng hiện tại đến mạng cũng sắp không còn, ai còn có tâm tư quan tâm vấn đề tôn nghiêm.

Cho nên Ngải Văn Thụy cũng không phản bác, ngoan ngoãn cứ như vậy bị Cố Long Minh ném lên lưng.

Ngay một khắc Ngải Văn Thụy bị ném lên lưng Cố Long Minh, Lâm Thu Thạch nghe thấy một tiếng thuỷ tinh vỡ vụn giòn vang, hắn phản ứng cực nhanh, nói với Cố Long Minh: "Chạy!"

Cố Long Minh chạy như điên, vài giây ngắn ngủn đã lao đi hơn mười mét, Lâm Thu Thạch theo sát phía sau cậu ta. Hai người vừa rời khỏi vị trí đang đứng, liền nghe thấy tiếng thuỷ tinh rơi xuống đất, Lâm Thu Thạch quay đầu, thấy chỗ bọn họ vừa mới đứng phủ kín mảnh vỡ thuỷ tinh sắc nhọn, có thể nghĩ nếu hai người đi chậm một chút, có thể hiện tại đã đi gặp thượng đế.

"Vãi chưởng." Cố Long Minh mắng thô tục, "Mẹ nó ai vứt vậy?"

Lâm Thu Thạch không nói chuyện,
đứng từ xa nhìn mảnh vỡ thuỷ tinh đầy đất kia một lát, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng hắn chắc chắn mình đúng là trông thấy một vài dấu tay máu trên bề mặt thuỷ tinh, hắn nói: "Chúng ta cách khu dạy học xa một chút."

"Ừ," Cố Long Minh nói, "Chờ đã, Ngải Văn Thụy, sao cậu không nói gì?"

Lâm Thu Thạch thò lại gần vừa nhìn, phát hiện cậu ta lại bị dọa đã bất tỉnh, thằng nhóc này cũng rất đáng thương, trong vòng một ngày đã trải qua nhiều thứ như vậy, mấy lần lướt qua vai Tử Thần.

Cố Long Minh cùng Lâm Thu Thạch tìm một nơi cách xa khu dạy học, ngồi xuống liền lay tỉnh Ngải Văn Thụy.

Cảm xúc của Ngải Văn Thụy vốn dĩ đã hơi giảm bớt, kết quả sau khi bị kích thích như vậy lại có chút mất khống chế, vừa tỉnh lại bắt đầu một khóc, Cố Long Minh bị cậu ta khóc tới to cả đầu.

"Cậu đừng khóc nữa được không vậy, là một thằng đàn ông không thể kiên cường một chút à?" Cố Long Minh khuyên bảo.

"Hu hu hu hu." Ngải Văn Thụy nói, "Tôi muốn khóc hết nước trong đầu khi trước ra......"

Cố Long Minh không lời nào để nói.

Lâm Thu Thạch không biết vì sao hơi buồn cười, nhưng trường hợp này lại cười hiển nhiên là không có bao nhiêu thích hợp, cho nên hắn chỉ ho khan hai tiếng, kiềm chế ý cười của mình, nói: "Cậu đừng khóc, nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đã?"

Ngải Văn Thụy vẫn khóc, cuối cùng khóc tới Cố Long Minh phát phiền, nói không thì cậu từ từ khóc, chúng tôi đi trước, nếu ngày mai còn có cơ hội gặp thì nói tiếp.

Ngải Văn Thụy sợ bị bỏ lại một mình, duỗi tay bắt được cánh tay Cố Long Minh: "Cầu xin anh đừng đi."

Cố Long Minh: "Vậy đừng khóc!"

Ngải Văn Thụy gào khóc: "Nhưng mà tôi sợ ——"

Cố Long Minh: "Vãi chưởng, cậu sợ cái gì, cậu sợ thì không phải chết à? Ngoan, nói nhanh lên, nói ra không chừng còn có cơ hội sống sót, không nói thì một chút cơ hội cũng không có."

Thời điểm hai người bọn họ nói chuyện, gần đó thường thường có học sinh đi qua, thỉnh thoảng có người ném ánh mắt khác thường qua bên này, Lâm Thu Thạch rõ ràng nghe thấy có một cô gái đi ngang qua khinh thường phỉ nhổ, sau đó nói với bạn mình: "Lại là tra nam phũ người khác đi? Nhìn tiểu thụ kia khóc thảm bao nhiêu kìa......"

Lâm Thu Thạch lâm vào trầm mặc, nhìn Cố Long Minh một cái, lại nhìn Ngải Văn Thụy một cái, sau đó yên lặng di bước chân ra xa một chút, một bộ dáng tôi với bọn họ không quá quen thân.

Cố Long Minh vẫn đang dùng chút kiên nhẫn cuối cùng khuyên Ngải Văn Thụy, trời mới biết kiên nhẫn của cậu ta chưa từng tốt như vậy, nếu là ở hiện thực, cậu ta đã sớm xắn tay áo động thủ, đây bởi vì là ở trong cửa, sử dụng bạo lực cũng không hay, rốt cuộc lỡ đâu người ta vừa bị tẩn, sau đó liền chết ngay, biến thành quỷ rồi lúc gặp nhau xấu hổ bao nhiêu chứ.

"Đừng khóc mà, ngoan, Ngải Văn Thụy giỏi nhất luôn đó." Cố Long Minh nói, "Dũng cảm một chút, các anh đều ở bên cạnh bảo vệ cậu mà!" Cậu ta cũng sắp bị mình ghê tởm đến chết.

Cũng may Ngải Văn Thụy hình như còn thật sự ăn loại này, tiếng khóc dần dần nhỏ đi, nói: "Tôi có thể nói cho các anh, nhưng các anh phải bảo vệ tôi, tôi không muốn chết ——"

"Được được được, bảo vệ, tôi sẽ giắt cậu vào cạp quần, đi chỗ nào cũng mang cậu theo nhé." Cố Long Minh nói, "Tôi không phải cái loại đàn ông dùng xong thì không chịu trách nhiệm......"

Lâm Thu Thạch nghe thế, lại âm thầm dịch chân ra ngoài.

"Lúc ấy chúng tôi đã đi lạy cái pho tượng kia." Rốt cuộc Ngải Văn Thụy khóc xong rồi, nức nở nói, "Dựa theo chị khoá trên nói cho chúng tôi biết...... Lạy xong, chúng tôi còn cầu nguyện, lại không nghĩ rằng...... Sự tình thật sự trở thành sự thật."

"Các cậu ước nguyện cái gì?" Lâm Thu Thạch nghĩ tới những pho tượng bọn họ nhìn thấy ở thư viện, "Chẳng lẽ các cậu muốn đoạt giải?"

"Đó chỉ là chúng tôi đùa một chút mà thôi ——" Ngải Văn Thụy biện giải nói, "Lúc ấy nhiều người như vậy, ai sẽ nghĩ thứ đó là thật, chúng tôi thật sự cho rằng đây chỉ là một trò đùa." Cậu ta nói xong lời này, có vẻ là nghĩ tới cái gì biểu tình trở nên hơi dại ra, "Ai có thể nghĩ đến chứ, ai có thể nghĩ đến vì nguyện vọng này, chúng tôi phải trả giá nhiều thứ như vậy......"

Lâm Thu Thạch nói: "Hiện tại pho tượng kia đâu?"

"Vẫn trong phòng hoạt động." Ngải Văn Thụy mỏi mệt nói, "Sau khi xảy ra chuyện, chúng tôi trở về tìm pho tượng kia, ước nguyện một lần nữa, nhưng lại vô dụng, vẫn tiếp tục có người chết......" Khi cậu ta nói đến chữ chết này, không tự chủ được lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ bên cạnh khu dạy học, hiển nhiên là lòng vẫn còn ám ảnh đối với đống kính vỡ từ trên trời rơi xuống vừa rồi.

"Chúng ta đi xem đi." Lâm Thu Thạch nói, "Đi xem pho tượng trong phòng hoạt động."

"Bây giờ á?" Ngải Văn Thụy run run rẩy rẩy, "Nhưng mà tôi sợ...... Đường, đường cũng không đi nổi." Cậu ta chỉ chỉ hai chân nhũn ra của mình.

"Không có việc gì." Lâm Thu Thạch nói, "Đây không phải còn có cậu ấy cõng cậu à."

Cố Long Minh: "......" Cậu ta hơi ấm ức, "Nhưng chung quy tôi cũng không thể cõng cậu ta mãi đi."

Lâm Thu Thạch: "Cậu chịu khó một tí được không."

Cố Long Minh: "Lưng tôi là để lại cho bạn gái tương lai!"

Lâm Thu Thạch vô tình vạch trần sự thật tàn khốc nào đó: "Nhưng cậu ta vừa từ trên lưng cậu xuống."

Cố Long Minh: "......"

Ngải Văn Thụy hơi ngượng ngùng nhìn Cố Long Minh: "Ngại quá, tôi vẫn là thích con gái......"

Cố Long Minh nghiến răng nghiến lợi: "Trùng hợp quá, tôi con mẹ nó cũng thích con gái."

Thích con gái cũng vô dụng, dù sao nơi này không có nữ giới, chỉ có thể để thằng nhóc kia tạm chấp nhận chắp vá, thở dài một tiếng Cố Long Minh lại lần nữa cống hiến phần lưng rắn chắc của mình cho Ngải Văn Thụy, Ngải Văn Thụy ghé lên lưng cậu ta, chỉ đường cần tới.

Ba người đi tới phòng hoạt động.

Phòng hoạt động bên cạnh sân thể dục, theo Ngải Văn Thụy nói trước kia người đi lại rất nhiều, bởi vì câu lạc bộ điêu khắc là câu lạc bộ nổi nhất trong trường bọn họ, đoạt vô số giải, hơn nữa có địa vị rất cao trong trường, cho nên rất nhiều tân sinh viên đều tích cực tham dự, mức độ hoạt động rất cao.

Chỉ là sau khi học sinh trong trường xảy ra chuyện, nhiệt độ của câu lạc bộ nhanh chóng thuyên giảm, bởi vì tuy rằng nhà trường chưa nói, nhưng người bên trong câu lạc bộ lại đều rõ ràng, đã số người chết đều ở trong câu lạc bộ của bọn họ, hơn nữa tham dự buổi tối hoạt động ngày hôm đó.

"Bên trong hình như không có ai." Ngải Văn Thụy nói, "Chúng ta tìm giáo viên lấy chìa khóa phòng học trước......"

Lâm Thu Thạch nói: "Không cần lấy chìa khóa."

Ngải Văn Thụy: "Không lấy chìa khóa thì không vào được......" Kết quả cậu ta vừa nói xong, đã thấy Lâm Thu Thạch đứng ở cửa, móc ra từ trong túi một cái kẹp tóc màu đen, cúi đầu bắt đầu mở.

Vài phút sau, khoá cửa theo tiếng mở ra, Ngải Văn Thụy nhìn tới hai mắt trợn trừng, nói: "Thám tử các anh còn có kỹ thuật này á?"

Lâm Thu Thạch: "Ầy, sinh hoạt không quá bình ổn, cái gì cũng phải học một chút."

Ngải Văn Thụy: "......" Mở khóa cũng học hả? Sao cậu ta lại cảm thấy chỗ đó rất không đúng vậy.

Những dù gì thì cửa vẫn mở ra, ba người đẩy cửa vào, Ngải Văn Thụy thuận tay bật đèn bên cạnh lên, làm cho cả phòng hoạt động đều bao phủ trong ánh sáng.

Lâm Thu Thạch bắt đầu quan sát tình huống xung quanh, hắn vốn dĩ cho rằng phòng hoạt động hẳn là rất nhỏ, không nghĩ tới thật ra lại rất lớn, bên trong bày các kiểu đủ thể loại vật dụng dùng để điêu khắc, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra học sinh nơi đây rất mê việc này.

Vị trí chính giữa phòng hoạt động, đặt một cái bàn gỗ thật lớn, trên bàn gỗ bày rất nhiều giấy tờ, còn có mấy đầu người điêu khắc.

Ngải Văn Thụy tuy rằng đã lấy hết can đảm dẫn bọn họ tới nơi này, nhưng vẫn có chút sợ hãi, đứng ở cửa chần chừ hồi lâu: "Không thì các anh cứ vào đi thôi, tôi ở bên ngoài chờ các anh là được."

"Cùng nhau đi." Cố Long Minh xem xét liếc cậu ta một cái, "Không thì nếu cậu ở bên ngoài gặp phải cái chuyện gì, chúng tôi đều không giúp được."

"Bên ngoài không có đồ vật, hẳn là không gặp phải chuyện gì đâu." Ngải Văn Thụy nói.

"Sao lại không gặp phải, cậu không nhớ vừa rồi bạn cậu chết như thế nào?" Cố Long Minh tùy tay đập nhẹ vào cửa, ý bảo Ngải Văn Thụy đừng thả lỏng cảnh giác.

"Được rồi......" Ngải Văn Thụy cân nhắc xong, cuối cùng vẫn là nghe theo kiến nghị của Cố Long Minh, nếu không phải cậu ta cảm thấy hai người này rất đáng tin cậy giúp cậu ta tránh thoát vài lần bị giết, cũng sẽ không mang bọn họ tới đây.

Nếu bọn họ có thể giải quyết xong chuyện này đương nhiên là tốt nhất...... Dù sao thì mấy thứ kia, thật sự là khó lòng phòng bị.

Lâm Thu Thạch đi vào phòng hoạt động, ánh mắt quét một vòng ở trong phòng, nói: "Pho tượng kia đâu?"

"Bị chúng tôi khóa lại rồi." Ngải Văn Thụy nói, "Hình như là ở bên trong căn phòng kia." Cậu ta chỉ chỉ một cái phòng chứa vật dụng linh tinh.

Lâm Thu Thạch đi đến cửa phòng, dùng vài phút giải quyết khoá cửa, thuận tiện cảm thán ở trong lòng một chút kỹ năng này của Nguyễn Nam Chúc thật sự là quá thực dụng, không thì bọn họ lại có nhiều hơn bao nhiêu phiền toái.

Mở khóa phòng chứa đồ, quả nhiên Lâm Thu Thạch trông thấy một pho tượng bị phủ vải trắng: "Là cái này?"

"Phải......" Ngải Văn Thụy quan sát trong chốc lát, đang muốn gật đầu, lại cảm thấy có chỗ nào không quá đúng: "Không...... Hình như...... Không đúng lắm." Cậu ta nuốt một chút nước miếng, "Cái này, hình như lớn hơn một chút so với cái kia."

Lâm Thu Thạch: "......" Chẳng lẽ bức tượng, đã bị người khác đổi đi?

Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối sẽ đi ăn lẩu, nói chung là rất zui zẻ ~

Truyện convert hay : Cửu Tinh Bá Thể Quyết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện