Những ngày ngồi trong phòng tạm giam, tuy phải nuốt bao nhiêu cay đắng, hơn nữa từ một góc độ đặc thù của xã hội, tôi đã tự thân trải qua một thử thách mà trong cuộc sống bình thường khó lòng tưởng tượng nổi.
Ở một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài, mỗi một giám hiệu (số hiệu giam giữ) lại tự hình thành các "thể chế" xã hội nhỏ độc lập. Phạm nhân trong đề lao, theo thân phận không giống nhau cũng sẽ được sắp xếp theo địa vị cấp bậc khác nhau. Kẻ "đầu sỏ" chính là "hiệu trưởng", nắm trong tay không ít đặc quyền.
Nơi tôi bị giam là phòng A3 ở tầng 01, cả khu trại giam được phân ra thành A,B,C. A1 là số hiệu của phòng nữ, được ngăn cách với phòng A3 bởi phòng A2.
Phòng A3 thường được gọi là "Tiểu đề lao", bởi vì nó là nơi để giam giữ những phạm nhân ngắn hạn, còn về thành phần thì phức tạp vô kể, nào cờ bạc, mại dâm, đánh nhau, bán băng đĩa lậu...đủ cả, ngoài ra vẫn còn vài ba thành phần khác bị tàn tật câm điếc, đám này đều là những tay móc túi lõi mặt.
Tôi và A Hào cũng là gặp nhau trong cái phòng tạm giam A3 đó, sở dĩ cậu ấy bị "tóm" vào trong này là vì trong lúc tham dự hôn lễ của bạn, do uống quá chén, không nhận nổi đường về nhà và đã đến gõ cửa nhà một phụ nữ, chị ta sợ hãi không dám mở cửa, thấy vậy A Hào lại lấy tay đập bể cửa kính nhà người ta, trên tay bị chi chít những mảnh vỡ thủy tinh đâm dằm, sau đó có người qua đường trông thấy chuyện này bèn gọi điện cho 110, thế là cậu ta mới bị "chui" vào đây như thế. Sau khi sự tình xảy ra, nếu cảnh sát không bảo cho cậu ta biết hành vi mình đã làm, thì cậu ta hoàn toàn không hay nhớ những việc mình gây ra.
Có nhiều chuyện mà tôi không thể tưởng tượng nổi trước khi vào đây, đầu tiên là việc người quá đông. Cái phòng nhỏ tí mười mấy mét vuông mà giam những hơn bốn mươi con người, lúc ngủ thì cứ số hiệu này chồng lên số hiệu kia, tay nọ chân kia chồng chéo loạn xạ, cái sự "ngủ" thật chưa bao giờ vất vả khổ sở đến thế. Cả đêm lại còn phải lo đề phòng bất chợt một cái chân thối nào đó xộc thẳng vào mũi mình, cứ vài phút lại phải xoay người một lần, tranh thủ hít lấy mấy đợt không khí.
Sáng ra thức dậy còn kinh khủng hơn, trên bốn chục "kẻ khốn khổ" phải dùng chung một chiếc bàn chải đánh răng, trên cái bàn chải đó nào xanh đỏ tím vàng, màu sắc đến rực rỡ, khiến người ta buồn nôn chết mất.
Vẫn còn một chuyện không ngờ tới là, trong này không phải chỉ ăn có mỗi cơm rau đạm bạc, chỉ cần anh có tiền thì muốn ăn thứ gì có thứ đó. Bánh bao, chân giò chiên giòn, bánh kẹp thịt...đủ cả, thuốc lá thơm cũng Hồng Vân, Luân Triều mấy loại.
Nhưng giả dụ không có tiền, thì đúng là chỉ biết ngậm ngùi ăn uống đạm bạc cho xong bữa. Mà món canh rau cải này được nấu rất cẩu thả, rau được cắt dối