Nhờ ánh sáng chớp lòe trong khoảnh khắc, có thể thấy rõ màn mưa giăng phủ khắp trời, nhưng trên trời trăng sáng như tranh, muôn vàn sao đêm lấp lánh, một dải ngân hà uốn lượn như con rắn trên bầu trời, giữa không trung không gợn một chút mây đen.
Tia chớp điện như con rồng dữ, vừa thoáng đó mà nháy mắt đã biến mất tăm, tầng không lại trở về một mảng đen ngòm không sót lại chút tia sáng nào, tiếng sấm cũng dần chìm xuống rồi im hẳn, duy chỉ có cơn mưa vẫn nặng hạt rơi không ngớt.
Tôi với A Hào và Xú Ngư há miệng nhìn nhau, mặc cho thân xác đã bị mưa dầm ướt như chuột lột, tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, ai cũng không cất nổi thành lời.
Cuối cùng vẫn là A Hào mở miệng trước:
- Các cậu đã thấy chưa? Trên trời không có mây đen, vậy trận mưa này từ đâu rơi xuống nhỉ ?
Phải khó khăn lắm tôi mới khép được miệng vào, sờ quai hàm nói:
- Đúng là không có mây, sấm chớp là do dòng điện trên tầng mây tiếp xúc vào nhau mà tạo thành, chẳng lẽ vừa rồi là hiện tượng siêu tự nhiên sao?
Xú Ngư đờ người một hồi, rồi bật ra một câu:
- Ối, ông nội nó chứ!
Cứ cho là mời những nhà khoa học đoạt giải Nobel tới đây thì chưa chắc cũng đã giải thích nổi hiện tượng này. Chúng tôi không có chút đầu mối, đành phải thuận theo tự nhiên vậy thôi.
Cuối cùng chúng tôi quyết định, phải nhanh chóng xác định Lục Nhã Lan còn sống hay đã chết, sau đó lập tức rời khỏi đây, chẳng ai muốn ở lại cái chốn ma quỷ này dù chỉ một khắc.
Ba người chúng tôi đi lại chỗ phát hiện ra một cái chân người khác, A Hào hỏi Xú Ngư:
- Cậu phát hiện ra cánh tay đó ở chỗ nào vậy? Trên tay có đồng hồ, nhẫn, vòng hay trang sức gì không?
Xú Ngư lắc đầu:
- Mình phát hiện ra nó ở dưới một gốc cây, chỉ một cánh tay trắng trơn chứ không có bất kì thứ gì khác nữa.
Trong lúc nói chuyện thì đã tới bụi cỏ, Xú Ngư rọi đèn pin xem xét, dưới ánh đèn chỉ trông thấy một chân của nữ.
Tôi muốn đi lại nhìn cho rõ, thì Xú Ngư lại hét lên:
- Bên này cũng có, ối mẹ ơi! Toàn là chân người...
Sâu trong bụi cỏ là vô số chân tay người bị vứt lăn lóc ngang dọc chồng chéo, hầu hết đều đã biến thành xương khô, một số đang bắt đầu thối rữa, có cái thì đã chuyển sang màu xanh, còn có cái thì hình như vừa mới bị chặt cách đây vài ngày, vì nom màu da vẫn trắng nhợt. Quan sát bên ngoài thì đoán toàn bộ đều là của nữ giới.
Xú Ngư nói với A Hào:
- Cậu nói thật không sai chút nào, có điều nơi này không có sông ngòi. Tay chân của những cô gái này đều bị chặt ra để lấp hố à.
A Hào nói:
- Lấp hố cái gì? Đây là bụi cỏ dại thôi chứ làm gì có hố