Chúng tôi xúm vào phân tích cục diện trước mặt, cảm thấy tình hình khá nghiêm trọng.
Hiện giờ chỉ có ba lựa chọn, thứ nhất là phải lái xe chạy vào khu rừng rậm kia, nhưng không ai dám bảo đảm có thể tìm thấy đường ra hay không, hơn nữa không biết quái vật chân to ấy có phải đang mai phục trong đó không, vào rừng rồi thì sẽ không có gian phòng nào để trốn tránh, hệ số an toàn của chúng tôi cơ hồ chỉ về con số 0.
Lựa chọn thứ hai, cứ ở lại trong ngôi nhà đó để cầm chừng mạng sống, cách này xem ra an toàn hơn một chút. Nhưng sau hai giờ, nơi này như mất đi khái niệm thời gian, chúng tôi cũng không dám chắc có thể bình an vô sự chờ cho tới trời sáng được hay không?
Lựa chọn cuối cùng chính là, quay lại lật nền nhà phòng ngủ đó lên xem có thứ gì, biết đâu lại tìm ra chút manh mối nào đó, rồi tìm được lối thoát trong mớ bòng bong này. Nhưng dưới sàn nhà tiềm ẩn mối nguy hiểm gì đây? Rốt cuộc có đáng mạo hiểm một lần như vậy không?
Đằng Minh Nguyệt khổ sở van nài, rất muốn mọi người chọn cách thứ hai, ở lại trong ngôi nhà chờ trời sáng, còn nói từ lúc trông thấy quan tài bằng đồng thau thì luôn có cảm giác bất an.
Sau một hồi thương lượng giằng co, chúng tôi như kẻ cờ bạc đầu cơ đấu nhau đổ máu, cuối cùng vẫn chọn cơ hội thu được manh mối, thôi thì đành " xuống tay" một lần vậy.
Nói làm là làm, tôi vì chân đau, nên ngồi lại phòng khách với Đằng Minh Nguyệt, còn A Hào và Xú Ngư quyết đi vào trong lật tung sàn nhà lên.
Khi lựa chọn phương án này, thì tiền cược của chúng tôi cho ván bài này chính là mạng sống của tất cả chúng tôi.
Tôi ngồi lên chiếc ghế dài trong phòng khách xoa bóp cái chân đau vừa thâm vừa xưng phù, trong lúc vô ý đã liếc nhìn Đằng Minh Nguyệt một cái, phát hiện cô cũng đang đăm chiêu nhìn tôi, hai ánh mắt bắt gặp nhau, lại vội vàng ngoảnh sang nhìn chỗ khác.
Đầu óc tôi bỗng tái hiện lại cái cảnh tôi hô hấp nhân tạo cho Đằng Minh Nguyệt, giờ cảm thấy không còn phản cảm với cô như lúc mới gặp nữa, từ sâu thẳm nội tâm đang dần nảy nở một chút cảm giác thân thiết gần gũi.
Song trai chưa vợ gái chưa chồng lại ở chung một phòng thế này, không tránh khỏi có chút ngại ngùng, tôi rất muốn tìm chuyện lê la với cô ấy, nghĩ ngợi một hồi mới lên tiếng:
- Cái hình ảnh quan tài cô nhìn thấy đó, ngoài cảm giác sợ hãi ra, có phải vẫn còn cảm giác bi thương phải không?
Đằng Minh Nguyệt gật đầu nói:
- Phải, cảm tưởng như sâu thẳm nội tâm bị một cây kim đâm dằm, cảm giác bi thương như thủy triều trào dâng. Bây giờ nhớ lại, giống như một....một nỗi bi ai theo kiểu thấy mình đang dần chết đi mà không còn sức lực chống chọi nổi. Tôi cũng rất lấy làm lạ, không hiểu sao lại có cảm giác này, vừa nãy còn chán nản khóc lóc mà giờ lại...
Vừa rồi tôi cũng có cảm giác buồn