Trước khi hợp tác làm ăn với Xú Ngư và A Hào, tôi làm công cho một xí nghiệp tư nhân, giám đốc của công ty tên là Trương Đào, người Thanh Hà, Sơn Đông, dòng họ anh ta ai cũng làm nghề bán lòng bò, chỉ hơn tôi độ hai ba tuổi. Trước anh ta cùng với một vị đại ca đồng hương làm về bất động sản ở Hải Nam, sau này thị trường nhà đất ở Hải Nam bất ổn, vị đại ca ấy tới Myanma mở sòng bạc, còn Trương Đào dồn một món tiền đến Thượng Hải tìm con đường làm ăn.
Trương Đào thích xưng huynh gọi đệ với nhân viên trong công ty, không thích người khác gọi anh ta là giám đốc Trương, mà phải gọi là "Trương ca".
Thú thật là tôi không hề có chút cảm tình nào với con người này, chỉ luôn cảm thấy tác phong cũng như chiến lược kinh doanh của anh ta sặc mùi chủ nghĩa thực dụng và tư tưởng tiểu nông. Nói cách khác, tôi không cho rằng con người này có thể gây dựng được nghiệp lớn, lòng dạ thì hẹp hòi, lại không có tầm nhìn, thường xuyên bóp chẹt tiền lương của nhân viên.
Cũng không biết vì cớ gì mà Trương Đào lại rất xem trọng tôi, cũng chưa bao giờ ăn bớt tiền công của tôi, hơn nữa một số quyết sách quan trọng của công ty cũng đều thương lượng với tôi, tôi nghĩ chắc không phải do mình cũng mang họ Trương như anh ta đấy chứ?
Lòng tôi như tấm gương sáng, nghĩ bụng: " Anh ta nhất định có việc muốn nhờ vả đây, cái này gọi là mang lễ tới ắt có chuyện nhờ cậy. Loại người kẹt xỉn như anh ta không có lí nào mà tự dưng mời người ta ăn hải sản, chỉ là không biết anh ta muốn mình làm việc gì, cứ mặc kệ đi, ăn của anh ta trước rồi tính sau.
Trương Đào đánh xe đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng trên đường lớn Thế Kỷ khu Phố Đông.
Tôi cũng chẳng hỏi anh ta mời tôi đi ăn là vì việc gì, chỉ vùi đầu vào ăn uống no say.
Trương Đào rót cho tôi một chén rượu đầy rồi nói:
- Lão đệ, cậu chính là nhân tài của công ty chúng ta, lúc cậu mới đến anh đã phát hiện ra cậu là người rất có đầu óc, chuyện cần nói thì nhất định nói, còn lời nào không nên nói thì biết giữ mồm giữ miệng, cậu rất có tiền đồ đấy!
Miệng tôi đang phùng lên bởi miếng cá muối to tướng nên chỉ biết gật gừ vài tiếng, trộm nghĩ: "Anh tâng bốc tôi như vậy chẳng qua cũng là vì muốn tôi làm tay sai cho anh thôi, tôi là loại người nào chứ, sao có thể bị mấy câu nói xu nịnh của anh mà chịu phục tùng được".
Trương Đào cũng uống hết hai chén, vừa uống vừa kể ra một chuyện, tôi vừa nghe đã hiểu ngay tám chín phần. Thì ra được người giới thiệu, Trương Đào quen biết với một cô gái rất xinh đẹp tên là Vương Tuyết Phi, lần đầu tiên trông thấy cô gái này thì Trương Đào đã yêu cô ta chết mê chết mệt rồi, dồn hết tâm huyết theo đuổi hơn một năm, cuối cùng đối phương cũng gật đầu