Đệ thập chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
Một thời gian rất lâu không thấy Hoa Khuynh,
Ta tưởng rằng nàng cứ để ta ở đây như vậy, không đến gặp ta nữa.
Cánh cửa yên tĩnh đột nhiên bị người thô bạo đá văng ra, ngẩng mạnh đầu lên, ánh sáng chiếu rọi vào nhất thời làm mắt không mở ra được, một hồi lâu mới nhìn rõ người đang đứng ở trước cửa.
Một bộ cung phục màu tím đỏ, là dĩ nhân, không biết hắn lúc này đến gian phòng nhỏ nhỏ của ta đây làm gì, đành phải ngồi ở trên giường chờ hắn mở miệng.
Sau một hồi lâu mới truyền đến giọng nói đặc biệt chói tai kia của hắn, trong ngữ khí còn mang theo sự không kiên nhẫn: “Thế nào, mới nghỉ vài ngày liền quên sạch cấp bậc lễ nghĩa rồi?”
Ta cả kinh, ngọ nguậy đứng dậy hành lễ với hắn, vừa mới xuống giường liền một trận hoa mắt, trước mặt một mảnh đen thui, vịn lấy khung giường một hồi lâu mới bình thường lại, cúi người hướng về phía hắn: “Không biết dĩ nhân đến là vì?”
“Hừ…” Dĩ nhân liếc liếc quanh bốn phía một chút, lại đưa mắt nhìn cô đang đứng trước mặt, mới chậm rãi nói: “Nhan nô thân thể đã tốt rồi?”
Thân thể đã tốt rồi? Hẳn không phải là quan tâm đi.
Cung cung kính kính hướng về phía hắn cúi thấp đầu đáp: “Nô tì đã đỡ nhiều, đa tạ dĩ nhân quan tâm.”
Dĩ nhân thong thả bước đến trước bàn, chán ghét dùng tay áo quơ quơ cái ghế tựa, tựa như cái ghế kia có rất nhiều bụi bẩn, sau đó chỉnh lại vạt áo cho thật tốt, ngồi ngay ngắn bên trên.
“Thân thể nếu đã tốt hơn nhiều, vậy liền đi hầu hạ Mặc công tử đi.”
Mặc công tử?
Mờ mịt nhìn dĩ nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hi vọng hắn có thể nói cho ta biết hiện giờ đang là tình huống gì, “Ý dĩ nhân muốn nói là? Nhan nô hình như chưa từng nghe qua trong cung có Mặc công tử?”
Dĩ nhân nhìn trong ánh mắt kia của nàng lộ ra vẻ nghi hoặc, cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Bảo ngươi đi hầu hạ thì liền đi hầu hạ, không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy, ta chỉ là tới để truyền đạt ý chỉ của hoàng thượng, có vấn đề gì ngươi đi hỏi hoàng thượng là được.”
Đây không phải là nói lời vô nghĩa sao? Nếu có thể đi hỏi Hoa Khuynh thì cần gì phải khỏi ngươi chứ.
“Vâng, xin hỏi khi nào thì đi?”
“Dù sao ngươi hiện tại cũng tốt hơn nhiều rồi, thu thập một chút rồi theo ta đi đến cung điện của Mặc công tử.”
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhanh như vậy sao? Mình không có đường sống để lựa chọn sao?
“Vâng, xin dĩ nhân chờ một chút.” Dứt lời xoay người đi về phía tủ quần áo thu thập một chút cung phục là được rồi, lúc trước tới đây cái gì cũng không mang theo. Trống rỗng đến rồi lại trống rỗng đi.
Chính là, về sau rất khó gặp được tiểu nữ hài hồn nhiên kia nữa, nghĩ đến trong đầu liền xuất hiện đôi mắt mở thật lớn trên khuôn mặt nho nhỏ của A Lương, cánh mũi xinh xắn hồng vựng.
A Lương, Nhan tỉ tỉ bây giờ phải đi rồi.
Đem bao quần áo nho nhỏ kia đặt trên cổ tay, hướng về phía dĩ nhân vẫn còn ngồi ở trên ghế, cúi người: “Dĩ nhân, nô tì thu thập xong rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Dĩ nhân nhíu mày nhìn cô nói.
Trong lòng cười giễu một trận, mình tới đây bất quá mới chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi mà thôi, huống hồ cái gì cũng chưa từng mang tới, nào có đồ đạc gì phải thu thập đâu, nhưng vẫn phải cung kính trả lời hắn: “Vâng, nô tì không có đồ đạc gì phải thu thập.”
Dĩ nhân đứng dậy bước dài tới cửa, ta đành phải đi theo nhịp bước của hắn, chạy chậm theo sau, quay đầu lại ngắm nhìn căn phòng nho nhỏ dường như đã sắp sụp xuống kia, trong lòng vẫn là có chút luyến tiếc, luyến tiếc tiểu cô nương kia.
Chạy chậm đến chắn trước mặt dĩ nhân, hắn vội dừng bước, vẻ mặt tức giận nhìn ta nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Ta vội vàng dè dặt cúi đầu giải thích: “Dĩ nhân, có thể để ta đi nói lời từ biệt với A Lương được không?”
“Từ biệt? Cũng không phải là cho ngươi xuất cung, nói cái gì biệt, đi nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian.” Dĩ nhân nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy nộ hỏa, nữ nhân này bị làm sao vậy? Thời gian ở chung bất quá là mới hơn mười ngày còn muốn đi nói lời từ biệt, thật là buồn cười.
Ngay cả nói lời từ biệt cũng không thể nữa sao?
A Lương, Nhan tỉ tỉ phải đi rồi.
Không biết A Lương có nghĩ là ta lén lút bỏ đi hay không, nàng nhất định sẽ lo lắng chạy đi tìm mình.
Trên thế gian này, cư nhiên chỉ có tiểu nữ