“Hoàng thượng, sứ giả của Si Điền quốc hôm qua đến tìm hoàng thượng làm gì vậy?” Tử Mặc đỡ Hoa Khuynh nhẹ nhàng đi xuống cầu thang xoắn ốc, mặt sàn bằng gỗ nhẹ nhàng vang lên tiếng động, trông xa bốn phía mênh mông không một bóng hình.
Tử Mặc không biết nữ nhân trước mặt này suy nghĩ thế nào, Si Điền quốc kia là quốc gia đứng đầu trong số bốn cường quốc trên thế gian này, quốc chủ của nó từ trước đến nay không ai biết là nam hay nữ, nhưng trong truyền thuyết thì quốc chủ đó là một người xinh đẹp đến không thể phân biệt. Chính là một nhân vật thần bí như vậy vì sao lại phái sứ giả đến đây?
Hoa Khuynh không trả lời hắn, chỉ chuyên chú nhìn vào một phiến đất trời trước mặt, nơi này có hồi ức của nàng, nơi mà nữ nhân kia luyện võ. Lần nào cô cũng lén lút tới nơi này nhìn những thị vệ kia luyện võ, ghi tạc trong não hải, sau đó giữa đêm khuya liền từng chiêu từng thức bắt chước theo, không biết nơi này đã ngấm bao nhiêu máu và mồ hôi của cô.
Hoa Khuynh đều biết rõ, lần nào nàng cũng lợi dụng lúc mẹ nàng ngủ say để lén mang theo một chút bánh ngọt đến nơi này xem cô luyện võ, nhìn khuôn mặt kiên nghị của cô, và cánh tay gầy mảnh hình thành đối lập. Lần nào cô cũng tự làm mình bị thương, từng đạo vết sẹo đều khắc thật sâu trên người cô, nhưng cô chưa từng kêu qua một câu đau, chưa từng rơi qua một giọt nước mắt. Mỗi khi bị thương, cô đều chỉ nhìn lên bầu trời đêm mờ mịt trước mặt, sau đó sẽ lại tiếp tục kiên trì. Nàng không biết đã từng khuyên cô bao nhiêu lần không nên như vậy, nhưng cô chưa từng nghe theo nàng, cũng chỉ có một việc này là không nghe theo nàng.
Sau khi luyện võ xong cô đều sẽ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc và hôn lên vành tai nàng, nụ hôn tinh tế nhỏ vụn kia nhẹ nhàng như hư vô phiêu miểu. Đôi môi cô rất mát lạnh, Hoa Khuynh vẫn luôn biết, cho dù vào lúc tình dục nồng đượm, môi cô vẫn mát lạnh như thường ngày.
Vãn Ca, chúng ta rốt cuộc đã có thứ gì ngăn cách, là do ta thay đổi, không còn là nữ hài thiên chân khờ dại kia nữa, hay do sự ích kỷ của ngươi đã hủy hoại mối quan hệ giữa chúng ta?
“Hoàng thượng? Người đang suy nghĩ cái gì vậy?” Tử Mặc khẽ kéo vạt áo nàng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt nhập thần của nàng, nét bi thương nhàn nhạt kia liền dừng lại, ánh mắt vẫn nhìn về mảnh đất phía xa xa, sau đó nàng cúi đầu xuống.
“Ngươi vừa nói gì?” Hoa Khuynh chậm rãi ngẩng đầu lên, đem nét bi thương vừa rồi che giấu đi, nhìn nam nhân ôn văn nhã nhặn trước mặt mà nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười thanh thanh sảng sảng, nét yêu mị giả trang không thuộc về nàng, nàng lúc này vẫn là nữ hài thích cười kia, nữ hài đơn thuần ngây thơ kia.
Tử Mặc chăm chú nhìn nụ cười của nàng một hồi lâu, nụ cười như thế, kỳ thực nàng cười lên rất đẹp, không phải yêu mị động lòng người, mà là ấm áp rọi thẳng nhân tâm, khó trách nữ nhân kia lại yêu nàng sâu sắc như vậy.
Hoa Khuynh thấy nam nhân trước mặt đang nhìn nàng đến thất thần, mím môi cười khẽ: “Tử Mặc, ngươi vừa nãy có lời gì muốn nói với ta phải không?”
“A, đúng vậy, ngươi xem ta lại quên mất rồi.” Tử Mặc cười cười, thu hồi ánh mắt của mình, hơi cúi thấp đầu tiếp tục nói: “Hôm qua cái người sứ giả của Si Điền quốc kia đến tìm hoàng thượng làm gì vậy?”
Sứ giả của Si Điền quốc?
Hoa Khuynh lúc này mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong buổi triều sớm đột nhiên có sứ giả của Si Điền quốc đến yết kiến, nàng không thể cự tuyệt, quốc gia kia là quốc gia cường đại nhất trên thế gian này, nàng đành phải bảo thị vệ đưa hắn vào trong điện hội nghị.
Hắn vừa vào trong điện liền nói rõ ý đồ đến, quốc chủ của đất nước kia muốn một người, một nữ nhân, nghe sứ giả thản nhiên nói ra cái tên nọ, khiến nàng chấn kinh rất lâu. Không phải nàng đã chiếu cáo thiên hạ, nói rằng Vãn tướng quân kia đã chết trận trên sa trường rồi sao? Vì sao hắn lại biết?
Nhưng hắn cũng không nói lý do vì sao hắn biết, chỉ bảo nàng có thể đem nữ nhân kia cấp cho hắn, xem như là hòa bình giữa hai quốc gia, bọn họ cũng sẽ không nói ra tin tức cô vẫn còn sống, và hoàng vị của nàng đã đạt được như thế nào.
Nàng không biết sứ giả kia đi từ khi nào, nàng không biết mình còn có sự lựa chọn nào khác, còn có cái gì có thể giữ chân cô.
Cho nên hôm nay nàng muốn đi chào tạm biệt nữ nhân kia, nữ nhân khiến nàng không biết là hận hay yêu, lại nhìn một chút nơi mà trước kia nàng và cô cùng chung sống. Những hình ảnh ấy vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng, vẫn luôn chưa từng biến mất, bộ dáng dịu dàng của cô, bộ dáng quật cường khi cô vì nàng mà cùng người khác tranh chấp, thần tình thanh lãnh, thần