"Ngươi đang nghĩ gì mà ngây người ra thế?" Ly Ngu bưng chén chè trên tay cau
mày, không biết nữ nhân bên cạnh nghĩ ngợi việc gì.
"A..." Ta hoảng hồn, không biết chính mình đang suy nghĩ gì.
"Ta hỏi ngươi đang nghĩ gì?" Ly Ngu mất kiên nhẫn lặp lại, "Cầm chén, ta muốn
đứng lên."
"A..." Ta cuống quít tiếp lấy chén chè trong tay nàng "Không ngủ tiếp sao?
Trông ngươi rất mệt a."
"Không sao." Ly Ngu đăm đăm nhìn cô hồi lâu rồi chậm rãi đứng dậy, đôi mắt
trong veo lộ rõ vẻ mỏi mệt, "Vãn Ca, qua đây giúp ta mặc y phục đi a."
"Ân, chờ chút." Ta ra cửa cung điện đưa cái chén không cho thị vệ, rồi quay
người vào trong giúp nàng mặc đồ, thấy cung điện to bị để trống nhiều như vậy,
ta không kìm được liền hỏi: "Sao không bố trí ít đồ, để cung điện lãng phí vậy
thật là tiếc."
"Vãn Ca không cảm thấy lắp đầy đồ đạc thì càng lộ ra rằng mình rất cô đơn
sao?" Ly Ngu đứng đó, tự mình khoác áo ngoài lên người.
Cô đơn?
"Ly Vương nói rất đúng, cung điện này lắp đầy đồ vật chỉ càng làm lộ rõ sự cô
đơn mà thôi, chẳng qua Vãn Ca có một câu không biết nên nói ra hay không."
Ta mỉm cười đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng buộc miếng đai lưng cho nàng,
đeo miếng hắc ngọc bội lên hông trái của nàng.
Ly Ngu cúi xuống nhìn đôi tay trắng nõn bên hông, cười nói: "Vãn Ca có gì cứ
nói, đâu cần phải hỏi ta."
"Ly Vương, ta chỉ muốn ngươi biết, nếu ngươi thật sự yêu một người thì hãy đốxử tốt và quý trọng nàng, cho dù không có được nàng cũng nên chúc phúc cho
nàng." Ta ngẩng lên nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, không biết nàng có tức
giận hay không, nhưng ta nhất định phải nói ra, ta không muốn kết cục như câu
nói của nàng, phải giết chết nữ nhân kia để người nàng yêu không bao giờ lìa
xa. Ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ly Ngu không trả lời, chỉ xoay người ra cửa, "Vãn Ca, ta và ngươi khác nhau
quá nhiều, ta mãi mãi không thể nào bao dung được, ngươi có hiểu không?"
Ta không hiểu, ta đứng trong cung điện nhìn bóng nàng theo lối cửa dần khuất
đi, làm sao ta hiểu được cách yêu của ngươi đây, ta thì chỉ cần người ấy được
hạnh phúc, bản thân mình đau khổ cũng chẳng sao, nàng hạnh phúc thì ta cũng
chẳng trông mong gì hơn.
Mọi chuyện đều yên bình trôi qua, lẳng lặng sống an ổn tại nơi này suốt hai
tháng, Ly Ngu và ta hằng ngày cùng tản bộ, cùng đánh cờ, cùng ngủ chung, có lẽ
đây là khoảng thời gian thanh thản nhất đời ta, nhưng sau này sẽ ra sao?
"Vãn Ca..." Ly Ngu cười từ con đường nhỏ bên cạnh chậm rãi đi đến.
Ta ngồi trong đình, tay nâng tách trà, nhưng trong tách không phải lá trà, ta
không thích những thứ đắng chát, hệt như lòng ta, chỉ muốn quên đi chuyện xưa,
trà hoa cúc mát lạnh thấm cả thâm tâm, hương thơm thật thanh nhã.
"Có chuyện gì khiến Ly Vương vui vẻ vậy, uống một tách không?" Ta cười nhìn
vẻ mặt xán lạn của nữ nhân đang tiến vào, đưa ấm trà ra hỏi.
"Ta rất thích trà." Ly Ngu cười ngồi xuống, sau đó nói với A Lương đang đứng
đằng sau: "Pha cho ta một ấm trà, nhớ dùng loại trà thơm."
"Vâng." A Lương nhẹ nhàng nói, "Nhan tỷ tỷ có muốn điểm thêm nước ấm
không?"
"Không cần, ngươi đi pha trà cho Ly Vương đi a." Ta cười xoay lại nói với A
Lương, "Pha xong ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút."
"Ân, tiểu nữ biết rồi." A Lương khẽ gật đầu.
"Ly Vương tìm Vãn Ca để nói chuyện gì thế?" A Lương đi rồi ta cầm chén trà
khẽ cười nói, Ly Ngu đã đi mấy ngày không về.
"Vãn Ca muốn nghe chuyện gì?" Ly Ngu không trả lời câu hỏi của cô, chống tay
lên bàn đá nhướn mày cười.
"Vậy phải xem Ly Vương muốn nói gì đã." Ta cư nhiên nhấm nháp tách trà hoa
cúc trên tay.
"Hoa Khuynh mấy ngày nữa sẽ đến đây." Ly Ngu bắt