"Vãn Ca...." Hoa Khuynh bước chậm rãi đến bên cạnh cô, không rõ vì sao, nhìn
thấy cô rúc vào trong lòng người kia, tim chợt quặn thắt lại, rất đau, rất đau.
Ta từ trong lòng Ly Ngu nhìn nữ nhân cao quý xinh đẹp kia, cười gượng, ta biết
ta không thể bình tâm nhìn người mình yêu ở ngay trước mắt mà lại chẳng thể có
được, nỗi thống khổ này, không ai có thể hiểu.
"Hoàng Thượng, đã lâu không gặp." Ta cúi chào Hoa Khuynh, cười nhẹ một cái
rồi từ từ ngẩng lên nhìn người mình mong nhớ ngày đêm, Hoa Khuynh, tại sao
lúc ta muốn quên đi thì ngươi lại xuất hiện trước mặt ta?
"Ân, thời gian qua vẫn khỏe chứ?" Hoa Khuynh không biết sao mình lại hỏi
những lời này, vừa trông thấy cô và Ly Ngu dựa vào nhau chẳng phải đã hiểu
sao? Thời gian qua cô sống rất tốt, ít ra cũng hơn khoảng thời gian ở bên cạnh
mình, không có mình hành hạ, cô không phải đau khổ, Vãn Ca, chí ít, ngươi bây
giờ đang rất vui vẻ.
"Nhờ ân phúc của Hoàng Thượng, ta sống vô cùng tốt." Ta cười nhìn nàng,
không rõ ánh mắt ấy chất chứa điều gì, đau khổ, hay áy náy, Hoa Khuynh, tâm
tư của ngươi, ta ngày càng không hiểu.
"Không nên nói chuyện ở đây, gió lớn, Vãn Ca, người ngươi đang yếu, vào nội
điện rồi nói sau." Ly Ngu mỉm cười quàng qua vai cô, lại nói với Hoa Khuynh:
"Từ xa mới đến, vào rồi nói chuyện tiếp a."
Hoa Khuynh đứng giữa đường rộng thênh thang, sững sờ trước ánh mắt của cô,
lạnh nhạt như chưa từng gặp, rốt cuộc đã quyết định quên ta rồi sao? Vãn Ca, ta
thành thật xin lỗi, chẳng qua ta không thể khống chế bản thân, có những chuyện
một khi đã xảy ra rồi, muốn sửa cũng không thể.
Ly Ngu ôm ta từ từ quay lại đi về cung điện, không biết lúc này Hoa Khuynh ở
đằng sau trông như thế nào, chỉ là, ta không muốn còn bất cứ quan hệ gì với
ngươi, Hoa Khuynh, ta không chịu nổi sự dày vò của ngươi nữa rồi, ta chẳng
phải thần tiên, vẫn chỉ là một người trần mắt thịt, Hoa Khuynh, ta không hoàn
toàn lãnh huyết, chẳng thể mãi vô tình.
"Hoàng Thượng lần này sang Si Điền quốc có chuyện gì sao?" Ta không kìm
được quay qua nói chuyện với nàng, vừa quay qua đã thấy gương mặt nàng
thoáng buồn, Hoa Khuynh, cớ sao lại như vậy.
Hoa Khuynh ngẩng đầu cười, nụ cười nhẹ nhàng, khóe môi khẽ cong lên,
"Muốn bái kiến người đứng đầu Si Điền quốc, gặp mặt Ly Vương trong truyền
thuyết."
"Hoàng Thượng quả thật rảnh rỗi nhàn hạ a." Ta cựa mình ra khỏi cánh tay của
Ly Vương, quay lại nhìn nàng chằm chằm: "Hoàng Thượng người ở trên ngai
vàng lại cứ mạo hiểm xuất cung sang nước khác, dân chúng phải làm sao đây,
chẳng may quân thù đánh vào hay giữa đường đi có thích khách thì sao? Hoàng
Thượng cũng phải cân nhắc trước chứ."
Nhìn Hoa Khuynh lẳng lặng, ta thật không hiểu, sao ngươi không quý trọng lấy
giang sơn ta đã dốc tận lực để chiếm đoạt? Thời buổi loạn lạc, lại một thân một
mình xuất cung, đến cường quốc này, nàng ngốc nghếch thật hay chỉ giả vờ, hay
còn lý do nào khác.
"Trẫm đã nghĩ đến những điều ngươi nói, nhưng đây là chuyện của Trẫm,
không cần ngươi nhọc sức quan tâm." Sắc mặt không vui, Hoa Khuynh lạnh lùng
đáp trả, nàng thật sự không muốn nói như vậy, chẳng qua không tự chủ mà thốt
ra, rõ ràng chỉ muốn gặp cô thôi, nhưng sao không thể nói cho cô biết mục đích
thật sự?
"Vâng, ta hiển nhiên không hoài nghi lời nói của Hoàng Thượng, chỉ là...
Hoàng Thượng, nếu như người xảy ra chuyện gì, kẻ phải hứng chịu là toàn thể
bá tánh, không phải chuyện riêng của Hoàng Thượng." Ta đến gần Hoa Khuynh
mới thấy rõ sắc mặt nàng hôm nay không tốt, tái nhợt hẳn đi, biết rằng đường
xa mệt nhọc, ta không muốn chất vấn nàng thêm, dù sao nàng cũng là Hoàng
Thượng.
"Vãn Ca, chuyện Trẫm, Trẫm tự biết, không cần ngươi phải nói, Trẫm mệt rồi,
phiền ngươi để Ly Vương dẫn Trẫm đi nghỉ ngơi, mai hẵng nói tiếp." Hoa
Khuynh không muốn đôi co thêm với cô, đành phải ngẩng lên nhìn con đường
bên cạnh nói nhẹ.
"Ân, nhi thần biết rồi, để nhi thần dẫn người đi nghỉ ngơi, Ly Vương đã bố trí
chỗ nghỉ trong cung điện cho Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng ra đi lần
này chỉ dẫn theo một số thị vệ để tùy thân thôi sao?" Ta không nhìn vào mắt
nàng nữa, trông ra phía sau nàng thấy có rất ít người, rất ít, chỉ là vài Cẩm y vệ
trong nội cung, nhưng cũng không phải những người võ công cao cường nhất.
"Ân, Trẫm cải trang để xuất cung, chỉ muốn chào hỏi Ly Vương một tiếng,
ngươi không cần phải lo lắng, Trẫm vẫn bình an vô sự." Hoa Khuynh nhẹ nhàng
nhìn Ly Vương nói, lòng bối rối, Vãn Ca đã bắt đầu cuộc sống mới, nàng tự hỏi
không biết vị trí của mình trong tim cô lớn đến nhường nào, dù chính nàng đã
đan tâm dày vò cô, nhưng nàng vẫn muốn được gặp cô, có vậy nàng mới không
cảm thấy cô đơn, vắng vẻ và lạnh lẽo, bởi cứ hễ dạo qua gian phòng cô là nàng
ngồi lại cả ngày, chỉ vì muốn cảm thụ khí tức của cô, rõ ràng trong lòng rất hận
cô, nhưng vẫn không thể thật sự ghét bỏ cô.
Ta kinh ngạc sau câu nói của nàng, chào hỏi Ly Vương một tiếng, Ly Ngu
chẳng hề nói qua chuyện này với ta, ta tiến đến hỏi: "Ly Vương, đây là ý gì?"
Có lẽ nàng đã