Đệ lục chương
Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
Sa mạn nhẹ nhàng bị gió thổi bay, gian phòng một mảnh mông lung.
Đầu choáng váng đến kịch liệt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Hoa Khuynh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt, một tay chống cằm, không biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi song cửa sổ kia, bên ngoài cửa sổ vẫn là một phiến hoa diên vĩ.
Thân thể đã bị ngâm trong nước rét lạnh lâu như vậy, đặc biệt là chỗ cổ tay cho dù đã băng bó một lần lại một lần vẫn luôn chảy ra tơ máu, thân thể cũng không kiểm soát nổi hơi hơi run lên, nghĩ muốn tìm một chỗ để dựa vào một chút, nhìn quanh bốn phía chỉ có chỗ góc phía sau là có thể dựa vào, khó khăn di chuyển từng bước đến gần nơi đó.
Mới vừa bước ra được một bước, phía sau liền truyền đến thanh âm lạnh lùng: “Vãn Ca, ta thực sự hận ngươi!”
Hận ta?
Nơi trái tim phảng phất như bị nghìn vạn cây kim châm vào, đau đến mức bắt đầu đổ máu, muốn mở miệng, lại phát hiện nơi cổ họng đau đớn như bị lửa đốt, trong mắt chua xót kịch liệt.
Không biết mình muốn nói gì để trả lời nàng, liền không mở miệng nữa, kéo thân mình nặng nề bước hướng về phía góc, chậm rãi tựa vào nơi đó, cổ họng ngứa ngứa, muốn ho khan, cố gắng hết mức bình trụ lại tâm thần không để mình ho ra.
Hoa Khuynh liếc mắt nhìn người trong góc, mi gian nhíu lại thật sâu, thấy cô nhìn về phía nàng, vẫn là nhàn nhạt hướng về phía nàng mỉm cười, lãnh đạm như chưa từng có chuyện cũ đã qua kia, luôn luôn đem bi thương của chính mình giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, che giấu tốt như vậy, ngay cả nàng cũng đã bị lừa, tưởng rằng cô chưa từng bi thương.
Đột nhiên thân mình của người trong góc phòng cong gập lại, giống như cánh cung buộc chặt, kịch liệt ho khan, máu tươi xúc mục kinh tâm (nhìn thấy ghê người) từ trong môi của cô phun trào ra, nhuộm đầy xiêm y trước ngực, trên người cô tách thành từng đóa từng đóa hoa tiên diễm.
Trong thoáng chốc dường như lại nhìn thấy được nữ tử tóc đen phi dương phong hoa tuyệt đại kia, nữ tử kia lúc nào cũng đem nàng ôm vào trong lòng, nhìn nàng xán lạn như hoa đào, hiện giờ lại bị mình biến thành như vậy, trong lòng chợt hiện lên một tia đau thống.
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, cho dù mở lớn miệng để hít lấy không khí, nhưng trong mũi vẫn không cảm thấy bất luận một hơi khí nào tiến vào trong cơ thể, trong phổi bị đè ép đến nỗi bắt đầu nổi lên từng trận đau đớn. Ta nghĩ lần này là thực sự kết thúc rồi, thế nhưng, vẫn là muốn tái nhìn nàng một cái. Đầu rũ xuống lại gian nan ngẩng lên, thân hình đứng thẳng phía trên kia rất mảnh khảnh, từ phía dưới nhìn lên, không thấy rõ vẻ mặt của nàng lúc này, chỉ có thể nhìn thấy nàng toàn thân đế bào hoa lệ kia, cùng cổ tay trắng muốt như ngọc lộ ra dưới sa tụ (tay áo sa mỏng).
Khóe miệng hơi hơi cong lên, ý thức bắt đầu từ từ tiêu thất, Hoa Khuynh trước mặt trở nên mơ hồ, ta muốn ôm lấy nàng, nhưng tay lại làm thế nào cũng không thể duỗi lên, muốn nói với nàng một câu, câu kia ta đã từng ở bên tai nàng nỉ non hàng ngày. Miệng mở ra, lại mới biết không có âm thanh nào phát ra, nhưng ta biết, Hoa Khuynh nhìn hiểu được môi ta, nghe hiểu được lời ta muốn nói.
“Ta vẫn luôn yêu người!”
Trong ý thức mơ hồ, dường như nhìn thấy Hoa Khuynh ôm ta, thân thể ôn nhu, cùng mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra trên người nàng, sợi tóc đỏ hồng khuynh lạc trên mặt ta, quấn quanh tóc của ta.
Thân ảnh nhàn nhạt kia tiêu thất không nhìn thấy nữa.
Trong bóng tối nặng nề chỉ còn lại một mình ta ở nơi nào đó lần tìm, lần tìm nghĩ muốn ôm lấy ngươi.
Cát vàng bay múa, ta nhìn thấy huyết nhục tung tóe thành từng mảnh nhỏ, mùi tanh đặc tỏa ra, chất lỏng sền sệt khiến người ta muốn ói bắn tung tóe trên hoa y, nhuộm đầy toàn thân, nhìn những thi thể này chồng chất ở bên người, nhìn thấy một người lại một người chết ở dưới kiếm của ta, tiên huyết hắc sắc chảy ra từ bên môi, trong ánh mặt kia là một mạt căm phẫn.
Ta đã nghĩ sinh mệnh mỏng manh như vậy, mỏng manh đến nỗi không thể chịu nổi một kích.
Thế nhưng ta nghĩ chính mình lại bất đồng, sinh mệnh của ta thực sự rất ngoan cường.
Khi tỉnh lại thấy mình vẫn ở trong gian phòng nho nhỏ kia, trên giường vẫn là sa trướng một mạt thanh sắc nọ. Chống người ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, không có bất kì một ai, vết thương trên tay đã được băng bó lại một lần nữa.
Nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hoa Khuynh, vì sao còn muốn cứu ta.
Vì sao chứ?
Ngươi hận ta như vậy, lại không cho ta