Lê Tịch Tuyết đầu truyền đến cơn đau đớn từng dòng kí ức vừa xa lạ vừa khó hiểu hiện về trong tâm trí.
Lê Tịch Tuyết mở dần ánh mắt, ngồi bật dậy, ánh sáng bên ngoài làm cô nheo lại, khung cảnh trước mặt làm cô hóa đá.
Mọi thứ xa lạ, đồ vật trong phòng tất cả gần như đều bằng ghỗ.
Đầu truyền đến cơn đau đớn Lê Tịch Tuyết đưa tay sờ lên đầu thấy trên trán đang quấn quanh đầu một tấm vải.
Mùi thuốc thảo dược để cầm máu đưa thẳng xuống mũi khiến cô có chút dịu nhẹ trong lòng.
Cũng không hiểu sao từ bé rồi mỗi lần ngửi thấy mùi thảo dược hoặc mùi cây độc dược tâm trạng cô lại nhẹ đi rất nhiều.
Thoáng nhớ lại vừa rồi rõ ràng là cô cùng tiến sĩ được nhà nước mời đi tới nhà máy lớn nhất thành phố đang sản xuất thuốc trừ sâu mới mở để kiểm tra.
Tiến sĩ và cô đã kiểm tra hết các quy trình trong nhà máy mọi thứ đều ổn.
Vốn định chuẩn bị đi kiểm tra nguồn nước và nơi sử lí những hóa chất bỏ thì Tiến sĩ lại được giám đốc công ty mời đi uống trà nghỉ ngơi một lát.
Sau khi từ phòng giám đốc quay lại cô thấy sắc mặt của tiến sĩ trở nên trắng bạch.
Sau đó tiến sĩ nói sức khỏe không tốt phải trở về, nên cô đành một mình ở lại kiểm tra nốt phần còn lại.
Lê Tịch Tuyết trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều chỉ muốn làm nhanh rồi trở về, nào ngờ cô vừa chuẩn bị đi tới nơi ống xả phế thải liền bị một vật đánh mạnh vào sau gáy làm tâm trí mơ hồ.
Sau đó bị người khác dùng dây chói chặt chân tay, miệng cũng bị dán miếng băng keo lớn.
Sau đó cả thân thể bị ném xuống cái hồ chứa đầy chất thải nguy hiểm.
Mở mắt ra dậy thì đã ở đây rồi...
Lê Tịch Tuyết suy luận mọi thứ lại thì tay đưa lên che chặt miệng lại để tránh đi sự sợ hãi.
Cô..
Là cô xuyên không rồi...!
Bên ngoài vừa có tiếng khóc và mấy tiếng nói của nhiều người, cùng rất nhiều tiếng bước chân đang đi nhanh tới hướng phòng của Lê Tịch Tuyết.
Lê Tịch Tuyết hiện tại không biết làm sao đối mặt tạm thời vẫn nên nhắm mắt lại đã xem tình hình thế nào.
Bên ngoài cửa Lê Tịch Nghị cũng là phụ thân của Lê Tịch Tuyết mặt lo lắng đi nhanh tới hướng giường nói:
- Thái y..
thái y người mau xem tiểu nữ nhi nha ta có vấn đề gì.
Vị thái y tay khoác theo hộp thuốc đi tới bên giường gấp rút đưa tay kiểm tra mạch.
Thấy mạch đập đều đều chỉ là hơi suy yếu liền thở nhẹ một hơi nói với Lê Tịch Nghị:
- Thừa tướng tam tiểu thư đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa rồi.
Chỉ cần bồi bổ thêm và dùng thêm chút dược liệu nữa là sẽ tốt.
Nói song thái y lại ngập ngừng nói tiếp:
- Độc từ khi bé trong người tiểu thư cũng được giải hết rồi đúng là một kì tích.
Lê Tịch Nghị vui mừng cảm tạ thái y, rồi sai quản gia tiễn thái y trở về.
Sau khi thái y rời đi Lê Tịch Nghị đi tới bên giường nhìn đứa con có khuôn mặt y hệt với mẫu thân của nó liền thở dài.
Trước đây vì sinh đứa bé này ra mà khiến nàng ấy mất luôn mạng, sau rồi đứa bé không có mẫu thân bên cạnh càng ngày càng trở nên ngây dại, ương ngạch.
Ông dù đã cố gắng hết sức thiên vị nhưng đúng là số trời bắt nó chịu khổ mà.
Thái hậu lại đem hôn sự của nó cho tứ hoàng tử.
Ai mà không biết tứ hoàng tử...!
Lúc này Lưu phu nhân đi lên tay cầm chiếc khăn tay giả như đang rất xúc động nói với Lê Tịch Nghị:
- Lão gia thật là mừng quá, như vậy sau này Tịch Tuyết không còn sợ ủy khuất khi gả tới tứ vương phủ rồi.
Đứng bên cạnh đó Lê Tịch Lan Hoa tay nắm chặt trong mắt có tia sợ hãi, trong lòng thầm trách Lê Tịch Tuyết sao không chết luôn đi.Nhưng dù sao ả ta là ả điên chắc nói nàng hại ả chắc cũng không có ai tin.
Lê Tịch Lan Hoa nhìn Lê Tịch Tuyết trên giường ánh mắt chứa đầy chán ghét, trước đây phụ thân lần nào cũng thiên vị ả hết.
Sau đó Lê Tịch Lan Hoa lại nở nụ cười đắc ý, trong lòng thầm nói: Không sao dù sao ả cũng sắp phải gả vào tứ vương phủ rồi.
Sắp phải gả cho người được mệnh danh là ác ma, máu lạnh còn giết người không ghê tay rồi.
Mặt hắn còn bị hủy dung nữa, sớm muộn gì ả cũng bị phế thôi.
Lê Tịch Nam bước từ ngoài vào bước chân dảo bước tới trước mặt Lê Tịch Nghị cung kính nói:
- Phụ thân..
Tam muội sức khỏe thế nào rồi? Vậy việc ngày mai...
Lê Tịch Nghị gật đầu nhìn Lê Tịch Nam nói:
- Không còn vấn đề gì nghiêm trọng.
Ngay mai cứ vậy mà tiến hành, dù sao Tịch Tuyết mai tới hay không cũng không sao.
Lê Tịch Nam gật đầu rồi nhìn lướt qua tiểu nữ tử trên giường rồi bước nhanh ra ngoài.
Lê Tịch Nghị cũng quay bước rồi phân phó với Tiểu Mễ nha hoàn của Tịch Tuyết mấy câu rồi rời đi.
Sau khi Lê thừa tướng rời Lưu phu nhân phu nhân đi tới bên giường nhìn khuôn mắt trắng bệch của Lê Tịch Tuyết môi liền nhếch lên miệng nói nhỏ:
- Hừ sao ngươi không chết quách đi cho rồi.
Lúc này Lê Tịch Lan Hoa bước lên bên cạnh mẫu thân vừa cười vừa nói:
- Mẫu thân ả ta như vậy cũng tốt, ả mà chết rồi chả phải con sẽ phải thay ả gả cho tên ác ma bị hủy dung kia hay sao.
Lưu Thái Hòa nhìn đứa con gái thông minh của mình liền cười gật đầu rồi kéo tay Lê Tịch Lan Hoa ra ngoài.
- Đúng, đúng con nói đúng.
Đi thôi mẫu thân đưa con đi mua thêm mấy bộ y phục ngày mai con phải thật xinh đẹp mới được.
Nhìn Lưu phu nhân vào nhị tiểu thư rời đi Tiểu Mễ lúc ấy mới khóc lớn chạy tới bên giường lay lay cánh tay Lê Tịch Tuyết mà nói trong nghẹn ngào:
- Hu hu...Tiểu thư người sao lại khổ như vậy..hu hu...!Người muốn rời đi cũng đừng để Tiểu Mễ một mình ở lại chứ..hu hu..
Lê Tịch Tuyết trong đầu lại hiện lên những dòng hình ảnh, những lần đứng ra che chắn trước mặt nàng của nha hoàn này.
Thật khiến người ta cảm động mà.
Lê Tịch Tuyết mở mắt nhìn cánh tay bị lay tới đau nhức mà nói nhỏ:
- Ta còn chưa có chết, em khóc như vậy là chù ta chết nhanh hay sao?
Tiểu Mễ bị lời nói của tiểu thư làm cho hóa đá, trước đây tiểu thư chưa từng nói được một cây dài