Từ đó tình thân giữa Lê Tịch Tuyết và phụ thân cũng tốt lên rất nhiều.
Thi thoảng Lê Tịch Tuyết cũng sẽ điều chế một chút trà thảo dược để làm quà cho Lê Tịch Nghị uống.
Lê Tịch Nghị cũng đối sử rất tốt với Lê Tịch Tuyết những thứ nàng muốn đều nhất định mua cho nàng.
Người ta gọi đó là một loại sủng ái đối với nữ nhi tử của mình.
Như thường ngày Lê Tịch Tuyết tỉnh dậy và dùng bữa sáng sau đó sẽ đến dược phòng đọc sách.
Vì mấy ngày nay đã đọc và xem rất nhiều thảo dược rồi nên Lê Tịch Tuyết quyết định hôm nay sẽ ra ngoài xem xét tình hình bên ngoài phủ thế nào.
Tiểu Mễ thấy tiểu thư muốn ra ngoài mặt liền thay đổi giọng nói cũng có chút ấp úng:
- Tiểu thư..
hay là...!hay là chúng ta thôi đừng ra ngoài đi...Người muốn mua gì thì em ra ngoài mua về cho người.
Lê Tịch Tuyết thấy Tiểu Mễ thay đổi sắc mặt trong lòng liền nghi ngờ hỏi:
- Tiểu Mễ..
em còn có chuyện gì dấu ta hay sao?
Tiểu Mễ lắc đầu mấy cái, thật ra Tiểu Mễ không dấu chuyện gì cả mà là bên ngoài đang có rất nhiều tin đồn không hay về tiểu thư sợ ra ngoài rồi tiểu thư nghe thấy sẽ không vui.
Lê Tịch Tuyết đứng dậy đi về hướng Tiểu Mễ nói lớn:
- Tiểu Mễ.
Uổng công bấy lâu ta coi em như muội muội vậy mà có chuyện em lại dấu ta không nói.
Tiểu Mễ vội vàng quỳ xuống cúi mặt nói gấp:
- Tiểu thư em không dám, em không dấu người chuyện gì cả.
Chỉ là lão gia trước đây căn rặn có việc gì cũng không cần cho tiểu thư ra ngoài.
Lão gia sợ người gặp phải người xấu sẽ nguy hiểm.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ đỡ Tiểu Mễ đứng dậy ân cần nói:
- Tiểu Mễ ta bây giờ đã thay đổi rồi, cũng không còn nổi điên như trước nữa.
Đương nhiên phụ thân sẽ không cấm túc ta ra ngoài.
Thấy Tiểu Mễ không dám nói gì Lê Tịch Tuyết liền kéo tay Tiểu Mễ ra hướng cửa vừa đi vừa nói:
- Cũng sắp đến giờ phụ thân thượng triều trở về rồi.
Ta cùng em tới hỏi phụ thân ta một chút rồi ra ngoài là được.
Tiểu Mễ chỉ đành đi theo phía sau Lê Tịch Tuyết tới hướng thư phòng của lão gia.
Đi tới sân chính Lê Tịch Tuyết đã gặp quản gia, ông cũng cung kính hành lễ với Lê Tịch Tuyết:
- Tham kiến tam tiểu thư.
Lê Tịch Tuyết gật đầu vui vẻ nói:
- Quản gia đứng lên đi, phụ thân của ta trở về chưa?
Quản gia mấy ngày nay thấy tình cảm của lão gia và tam tiểu thư rất tốt.
Trong lòng cũng thầm mừng thay cho vị phu nhân đã mất kia.
Quản gia cung kính nói:
- Thưa tiểu thư Lão gia vừa mới trở về hiện đang ở thư phòng cùng với đại thiếu gia bàn công việc.
Lê Tịch Tuyết liền gật đầu rồi đi về hướng thư phòng.
Phía sau quản gia định ngăn lại thì cũng không kịp nên cũng đành để tam tiểu thư đi.
Còn mình thì tiếp tục đi làm việc.
Đi tới của thư phòng Lê Tịch Tuyết cũng lễ nghĩa là phận nữ nhi không được tự tiện vào thư phòng của phụ thân, nàng liền đứng ngoài gõ vào cửa mấy cái.
- Cộc..
cộc..
cộc..
Bên trong tiếng nói của Lê Tịch Nam vọng ra:
- Ai đó.
Lê Tịch Tuyết từ khi xuyên không về đây cũng nhận ra Lê Tịch Nam không có ác ý với mình, trước đây thi thoảng cũng sẽ giúp nàng để không bị Lê Tịch Lan Hoa bắt nạt.
Nên nàng cũng có chút hảo cảm với hắn, Lê Tịch Tuyết nhẹ giọng nói:
- Là muội Tịch Tuyết.
Lê Tịch Nghị giọng nói có chút vui vẻ nói:
- Vào đi.
Lê Tịch Tuyết mở của bước vào thấy phụ thân ngồi trên ghế tay vẫn cầm cuốn sổ xem qua xem lại, còn Lê Tịch Nam thì đứng nghiêm nghị bên cạnh.
Nàng nhẹ bước tới rồi khom người hành lễ:
- Tịch Tuyết tham kiến phụ thân, tham kiến đại ca.
Thấy Lê Tịch Tuyết bước vào phòng Lê Tịch Nghị đặt cuốn sổ xuống bàn rồi nhìn về phía Lê Tịch Tuyết ánh mắt không dấu được sự buồn bã, cùng khó sử việc ông lo lắng cuối cùng cũng sảy ra:
- Được rồi đứng lên đi, Tịch Tuyết con ngồi đi tiện đây phụ thân cũng có chuyện muốn nói với con.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ gật đầu,rồi tự nhiên như thường ngồi xuống bàn trước mặt rót chén trà đưa lên miệng uống một ngụm song rồi nói:
- Phụ thân hôm nay người không ủ trà hay sao? Trà nhạt quá.
Lê Tịch Nghị đứng lên đi về phía bàn ngồi xuống, Lê Tịch Nam cũng đi về phía bàn.
Lúc này quản gia bưng tới một khay có một bình trà cùng một đ ĩa bánh quế hoa đặt lên bàn rồi cung kính nói:
- Lão gia trà đã ủ song.
Lê Tịch Nghị gật đầu rồi ra hiệu cho quản gia lui ra ngoài.
Rồi quay sang nói với Lê Tịch Nam:
- Tịch Nam con cũng ngồi xuống dùng trà đi.
Lê Tịch Nam giọng trầm trầm gật đầu nói:
- Vâng thưa phụ thân.
Lê Tịch Tuyết thấy sắc mặt hai người này hôm nay có chút hơi lạ.
Nàng cầm bình trà lên nhẹ ngửi rồi gật đầu thỏa mãn sau đó rót ba chén mời mỗi người một chén.
- Phụ thân, đại ca mời dùng trà.
Hôm nay trà có vẻ ngon và ngấm hơn mọi khi rồi.
Lê Tịch Nghị nhìn nụ cười hồn nhiên của Lê Tịch Tuyết liền thở dài nói:
- Tịch Tuyết hôm nay ta thượng triều thái tử liền xin hoàng thượng xóa bỏ hôn phối giữa con và tứ vương gia.
Lê Tịch Tuyết nghe vậy tự nhiên tay đang cầm miếng bánh quế hoa liền khựng lại, nàng nhìn phụ thân rồi hỏi:
- Vậy hoàng thượng có đồng ý không ạ?
Lê Tịch Nghị thở dài lắc đầu, giọng nói lại thấy chút bất lực:
- Hoàng thượng đương nhiên không đồng ý, vì hôn phối này là của thái hậu tác thành.
Việc này hoàng thượng cũng không thể nhúng tay vào.
Lê Tịch Tuyết không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm cầm miếng bánh tiếp tục ăn.
Lê Tịch Nghị giọng nói mang phần khó hiểu cùng thắc mắc:
- Nhưng ta lại không hiểu sao tứ vương gia lại xin hoàng thượng được cử hành hôn lễ với con sớm hơn dự tính.
Mà hoàng thượng lại nói tùy thuộc và tứ vương gia quyết định.
Nhưng lời tiếp theo của phụ thân lại khiến nàng suýt chút nữa thì nghẹn.
Miếng bánh cứ ở ngay cổ họng khiến Lê Tịch Tuyết muốn ho mà lại không ho được.
Lê Tịch Nam thấy Lê Tịch Tuyết nghẹn bánh liền đưa chén trà cho nàng uống rồi nhẹ nói:
- Tịch Tuyết muội ăn từ từ thôi, nào uống miếng trà đi.
Lê Tịch Tuyết nhận chén trà của Lê Tịch Nam uống thẳng một ngụm xuống.
Sau khi đã xuôi xuôi nàng liền thắc mắc hỏi phụ thân:
- Phụ thân lần trước con có nghe thái tử nói là người và tứ vương gia đã bàn kế hoạch để xin thái hậu hủy hôn ước giữa con và tứ vương gia rồi mà.
Lê Tịch Nghị cũng thở dài ngao ngán ông khẽ nói:
- Ta..
ta thật sự cũng không hiểu tứ vương gia đang suy nghĩ gì.
Ngài ấy thay đổi kế hoạc cũng đâu có báo gì cho ta.
Lúc này quản gia bên ngoài giọng nói gấp gáp gọi vào trong phòng:
- Lão gia...!Lão gia...!Có chuyện rồi...!Tứ vương gia tới...
Lê Tịch Nghị và Lê Tịch Nam cũng sớm đoán ra là chuyện gì liền bình tĩnh đứng lên nói với Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết đi thôi tứ vương gia tới rồi.
Lê Tịch Tuyết khó hiểu nhìn phụ thân và đại ca.
Lê Tịch Nghị đứng thẳng dậy bước ra phía cửa.
Lê Tịch Nam cũng đứng lên nói vài câu với Lê Tịch Tuyết rồi đi theo Lê Tịch Nghị:
- Tam muội đi thôi, ta cảm thấy tứ vương gia hình như đặc biệt rất quan tâm tới muội.
Thấy bóng lưng hai người rời đi Lê Tịch Tuyết cũng đành lê bước theo phía sau.
Sau khi ra tới cửa Lê Tịch Tuyết đã thấy ánh mắt đầy nước của Tiểu Mễ, nàng nói to lên hỏi:
- Lại có chuyện gì vậy Tiểu Mễ, lần này ta đâu có bị thương đâu mà em cứ khóc lóc thế.
Tiểu Mễ thấy tiểu thư tức giận liền òa khóc nghẹn ngào nói:
- Hu hu..
tiểu thư của ta ơi..
Người sắp phải gả cho một ác ma rồi..
hu hu..
Sao tiểu thư lại khổ như vậy...
Lê Tịch Tuyết thấy mà nhức luôn đầu nàng biết nha đầu này quan tâm tới mình nhưng cứ như này nàng cũng rất đau đầu.
Lê Tịch Tuyết liền quát lên với Tiểu Mễ:
- Ngừng...!Em ngừng ngay lại cho ta..
Chỉ là gả đi thôi mà..
chứ ta đâu có đi chết đâu mà em khóc với lóc...
Tiểu Mễ thấy tiểu thư thật sự tức giận liền im bặt