Lê Tịch Tuyết ánh mắt vẫn nhìn trên mái ngói của bức tường đối diện.
Rồi thấy tiếng Lê Tịch Nam đi xa dần rồi không còn bóng dáng nữa nàng liền ho nhẹ rồi nói:
- Tứ vương gia ngài có vẻ rất thích trèo lên mái tường của biệt viện tiểu nữ.
Vũ Mặc Hàn từ trong bóng tối dùng khinh công đáp nhẹ xuống cạnh bàn đá, nhìn thái độ ung dung cũng không thèm hành lễ của Lê Tịch Tuyết cũng không tức giận mà chỉ nhàn nhạt nói:
- Không ngờ Tam tiểu thư Lê phủ che dấu cũng thật tốt.
Bao nhiêu năm điên dại chỉ trong một ngày đã trở thành người điềm tĩnh không chút e rè lại còn thông minh như vậy.
Lê Tịch Tuyết nhìn nam nhân trước mặt khí thế này quá ác liệt rồi.
Nhìn hắn một thân cao khoảng hơn mét tám đi, cơ thể cân đối đầy hoàn mĩ, ánh mắt sắc bén, sống mũi cao vút, đôi môi khi3u gợi.
Nhìn xuống yết hầu của hắn thật là quá ư là nam tính khiến nàng thật sự muốn chạm vào mà vuốt v3.
Chỉ tiếc trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ, che đi nửa bên khuôn mặt khiến hắn càng trở nên tà mị.
Lê Tịch Tuyết nhìn còn có chút thất thần.
Trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn nếu bỏ chiếc mặt nạ che đi nửa mặt kia đi thì khuôn mặt nam nhân này phải đẹp khinh địa lòng người hay không.
Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp nói thì Tiểu Mễ từ đằng xa cánh cửa đã gấp gáp chạy vội tới quỳ xuống ngay chỗ cách xa tứ vương gia hơn 3 thước dập đầu mà lo sợ nói:
- Tham kiến tứ vương gia...!xin vương gia tha mạng cho tiểu thư...
Lê Tịch Tuyết thấy Tứ vương gia nãy giờ hình như có vẻ không có ác ý liền nhảy xuống khỏi xích đu vừa đi tới bên bàn vừa nói với nhẹ Tiểu Mễ:
- Tiểu Mễ em lui xuống ủ bình trà mang tới đ ĩa bánh điểm tâm tới đây.
Vương gia hiếm khi tới thăm không thể không mời trà.
Tiểu Mễ ngước mắt nhìn tiểu thư nhà mình thản nhiên như vậy lại chộm nhìn về phía tứ vương gia thấy đúng là tứ vương gia từ nãy không hề tức giận với tiểu thư đành gật đầu rồi lui dần đi.
Lê Tịch Tuyết đi tới bàn ngồi xuống ghế, mắt nhìn cây đàn cổ của Mẫu thân trên bàn tay cũng chạm nhẹ từng dây đàn rồi chậm chậm nói:
- Vương gia chắc hẳn không phải tự nhiên hôm nay lại đi lạc tới biệt viện của tiểu nữ chứ? Có việc gì xin mời vương gia cứ nói.
Vũ Mặc Hàn thấy ánh mắt Lê Tịch Tuyết từ đầu đã tự ý đánh giá một lượt khuôn mặt mình, nàng ấy lại không chút nào sợ hãi mặc dù buổi sáng nay hắn đã suýt chút nữa bóp ch3t nàng.
Nhìn nàng chỉ điềm nhiên hỏi hắn trong lòng lại thấy nữ tử này có chút thú vị.
Hắn cũng tự nhiên ngồi xuống bàn ngay gần cạnh với Lê Tịch Tuyết nhìn vết hẳn đỏ bàn tay của hắn trên cổ nàng Vũ Mặc Hàn không tự chủ đưa lấy ra lọ thuốc trong tay áo mở ra dùng tay ôn nhu thoa nhẹ từng chút lên vết đỏ trên cổ nàng.
Lê Tịch Tuyết thoáng thất thần gần quá, nhìn hắn ôn nhu quá, từng hành động của Vũ Mặc Hàn đều nhẹ nhàng, ôn nhu đối diện hắn nàng gần như nghe được cả mạch đập lẫn hơi thở trên người hắn.
Lê Tịch Tuyết bất giác mặt cũng trở nên đỏ ửng, mùi thảo dược vừa hắc vừa dịu nhẹ khiến tim của Lê Tịch Tuyết không kiềm chế được mà đập loạn mấy nhịp.
Thấy tư thế có chút ám muội Lê Tịch Tuyết vội vàng đứng dậy lùi xa ra mấy bước, giọng nói có phần e ngại:
- Vương gia vết thương của tiểu nữ không có gì đáng ngại.
Vương gia không cần phải bận tâm.
Vũ Mặc Hàn vừa rồi cũng nhận ra bản thân có phần hành động hơi quá phận, nhìn bàn tay trống trơn trong lòng thoáng qua tia mất mát.
Mỗi lần ở cạnh Lê Tịch Tuyết ngửi mùi hương của hoa tử linh lan trên người nàng khiến hắn thấy tinh thần rất bình yên, thoải mái.
Vũ Mặc Hàn từ trước vốn đã lạnh lùng huyết sát thấy nàng đứng càng xa, trong lòng hiện tia không vui.Trong đầu hiện lên câu hỏi có phải nàng cũng chán ghét hắn hay không? giọng hắn lạnh lùng vang lên:
- Ngươi sợ bổn vương?
Lê Tịch Tuyết khựng lại sợ, nàng đương nhiên sợ hắn ai mà không nói hắn ác độc, tàn nhẫn.
Ai mà không nói hắn lạnh lùng còn rất hay nổi giận.
Đặc biệt là sáng nay chỉ thêm chút nữa nàng còn bị hắn bóp ch3t nàng không sợ hắn mới là lạ đấy.
Nhưng Lê Tịch Tuyết khẽ cười gượng gạo nói:
- Tiểu nữ đương nhiên sợ, ngài cao cao tại thượng.
Ngài chỉ dưới một người mà trên hẳn vạn người, tiểu nữ không những sợ mà còn rất kính nể ngài.
Vũ Mặc Hàn nghe những lời của Lê Tịch Tuyết không tức giận, cũng không vui vẻ bản thân tự nhiên lại nhớ bản thân phải trịu bao nhiêu kinh ghét, phải trịu bao nhiêu sự xa lánh.
Vũ Mặc Hàn lại tự mình xua đi những suy nghĩ trong đầu.
Hắn đứng dậy nhìn thẳng Lê Tịch Tuyết ánh mắt chứa đấy sự lạnh lùng hỏi nàng:
- Ngươi biết Trùng Mao độc trong người bổn vương?
Lê Tịch Tuyết ngây thơ vừa đáp lại vừa muốn quay mặt muốn đi vào trong phòng, nhìn sắc mặt cùng với hàn băng tỏa ra của tên tứ vương gia này sợ là hắn sắp nổi giận rồi.Tránh trước vẫn là tốt hơn nhỡ như lại như lúc sáng hắn dùng một tay cũng dễ dàng bóp ch3t nàng:
- Không biết.
Vũ Mặc Hàn thấy nàng có ý định rời đi liền đứng bật dậy nắm chặt lấy cánh tay nàng kéo lại.
Vì lực quá mạnh khiến Lê Tịch Tuyết quay lại mà ngã sầm vào ngực mình.
Tay hắn theo phản xạ đặt lên bả vai Lê Tịch Tuyết rồi ôm nàng đỡ lại tránh để nàng bị ngã.
Vũ Mặc Hàn bỗng thất thần trong mấy giây mùi tử linh lan vẫn quanh quẩn bên chóp mũi.
Tinh thần của hắn cũng trở nên thả lỏng, không hiểu sao mỗi lần bên cạnh nữ nhân này ngửi mùi tử linh lan này hắn đều cảm thấy rất thân thuộc.
Vũ Mặc Hàn trong lòng hiện chút muốn chiếm hữu, bàn tay bất giác nắm chặt bả vai Lê Tịch Tuyết không muốn nàng rời đi.
Miệng bất giác nói với nàng:
- Đừng đi...!Một chút thôi...
Lê Tịch Tuyết mới đầu khi thấy Vũ Mặc Hàn bất giác nắm lấy cánh tay thì sợ hãi, không khí cũng có cảm giác lạnh hơn, còn đang quay bước rời đi thì bị kéo lại nên nàng cũng theo phản xạ mà quay người ngã trực tiếp vào cái ôm của hắn.
Cảm nhận hơi lạnh của thân thể hắn mùi trùng mao độc trên mũi khiến nàng rất tò mò.
Lê Tịch Tuyết lại nghe những lời nói từ miệng của tứ vương thì nàng bỗng khựng lại, bản thân cảm nhận được sự đơn độc, cô lưu trên con người này.
Lê Tịch Tuyết yên lặng một chút rồi ngập ngừng mà tò mò hỏi:
- Vương gia...!Trùng độc trong người của ngươi là từ khi nào đã tái phát nhiều lần?
Vũ Mặc Hàn đẩy nhẹ Lê Tịch Tuyết ra trước mặt hai tay nắm hai bên vai rồi nhìn thẳng mặt nàng mà nói:
- Ngươi biết cách giải?
Lê Tịch Tuyết lắc đầu:
- Không biết.
Vũ Mặc Hàn mắt hơi có tia thất vọng thoáng qua rồi hỏi:
- Vậy tại sao ngươi biết bổn vương trúng Trùng độc?
Lê Tịch Tuyết cũng thản nhiên đáp:
- Là ta...!Ngửi thấy thôi...
Vũ Mặc Hàn buông nhẹ tay ra khỏi vai Lê Tịch Tuyết rồi