Vũ Mặc Hàn bước chân gấp gáp đi về phía hoa viên trong từ hi cung.Vừa ròi trên đường tới đây có nghe người của ngũ đệ nói nha hoàn của Tịch Tuyết chết rồi.
Mà nàng ấy lại nặng tình cảm như vậy còn khóc rất nhiều.
Sức khỏe thì mới ổn hơn một chút cứ như vậy thì nàng ấy chịu sao nổi.
Vũ Mặc Hàn đu càng nhanh muốn tới xem thái hậu lại muốn giở trò gì, lần này nhất định càng nhanh phải rời đi.
Bước vào lương đình thấy thái hậu đang ung dung thưởng trà liền nhẹ khom người hành lễ:
- Mặc Hàn tham kiếm hoàng tổ mẫu.
Thái Hậu đặt li trà lên bàn rồi nhẹ cười vẫy tay về phía của Vũ Mặc Hàn nói:
- Mặc Hàn lại đây ngồi với ai gia, lâu rồi không về hoàng cung lại đây ngồi thưởng trà với ai gia.
Vũ Mặc Hàn không cười chỉ lẳng lặng đi tới ngồi xuống bên cạnh thái hậu, giọng nói mang phần đanh thép:
- Hoàng tổ mẫu có gì cứ nói thẳng, nhi thần sức khỏe còn chưa tốt cần được nghỉ ngơi.
Thấy sắc mặt không mấy vui vẻ của Vũ Mặc Hàn thái hậu cười hiền từ đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh của Vũ Mặc Hàn rồi nói:
- Cái đứa trẻ này con có cần lạnh nhạt với tổ mẫu của mình vậy không??
Thái Hậu ánh mắt man mát buồn, giọng trầm trầm nói tiếp:
- Ai gia biết sự việc năm đó là lỗi của ai gia nhưng mà còn cũng phải hiểu cho ai gia.
Năm đó nếu không phải bất đắc dĩ ai gia cũng sẽ không hạ trùng mao độc lên người con cùng với Mộc Thanh Chiêu.
Con biết đấy nếu ai gia không hạ trùng mao độc thì sẽ không khắc chế được hàn độc cực mạnh trên người con…
Vũ Mặc Hàn nhớ lại năm đó đúng là để cứu tính mạng mình thái hậu mới hạ trùng độc, khuôn mặt hắn cũng có phần giãn hơn một chút.
Thái Hậu cười nhẹ nói tiếp:
- Vậy nên giờ ta mới trở về đây để giúp con.
Vũ Mặc Hàn nhìn về phía thái hậu rồi lạnh nhạt nói:
- Ý của người là…
Thái Hậu gật gật đầu nói:
- Trước đây ai gia đã sai vì không tính toán nhiều mà ban hôn cho con và nữ nhi của Lê Tịch Nghị.
Bây giờ mới nhận ra đó là một sai lầm lớn.
Thanh Chiêu hôm qua đã trở về kinh thành rồi.
Ta ngày mai trong lúc thượng triều sẽ hủy hôn cho con và sẽ để Thanh Chiêu làm vương phi của con.
Chỉ có…
Lời thái hậu còn chưa nói hết đã bị Vũ Mặc Hàn rút tay lại khuôn mặt giận giữ đứng lên nói lớn:
- Không được… Nhi thần một lời đã quyết vương phi duy nhất chỉ có Lê Tịch Tuyết.
Thái Hậu mặt không biến sắc, ánh mắt sắc bén lạnh giọng nói:
- Mặc Hàn… Ngồi xuống … Từ khi nào mà con lại trở nên như vậy? Con nên nhớ ai mới là người cứu được con? Ai mới là người giải được độc trong người con.
Chỉ duy nhất có Thánh nữ… người mang dòng máu thuần khiết và cao lãnh.
Vũ Mặc Hàn cũng không sợ hãi mà hắn nhìn thẳng vào mắt Thái Hậu nói:
- Thái Hậu người cũng nên nhớ khi giải độc thì hai người phải thật tâm thật tình mới có tác dụng.
Hơn nữa nếu giải trùng mao độc mà không khắc chế Hàn độc người nghĩ xem… Mạng này đủ lớn thế không?
Thái Hậu như nắm rõ mọi truyện liền bật cười nói:
- Thanh Chiêu đã nói với ai gia rồi… Trong bí thuật cổ nó đã tìm ra phương phát đẩy hết hàn độc trong người con rồi.
Vũ Mặc Hàn lòng lạnh như băng tâm của hắn chỉ dành cho Lê Tịch Tuyết dù có mười cái thánh nữ hắn cũng không để vào mắt.
Cổ họng dâng trào khí huyết, trùng mao độc hung hăng gặm nhấm trong huyết mạch.
Vũ Mặc Hàn nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhìn bốn phía.
Rõ dàng nữ nhân kia càng đến gần Trùng mao độc càng điên điên cuồng cuồng cắn phá cơ thể hắn.
Mục Thanh Chiêu một thân hồng phấn thướt tha đi về hướng lương đình.
Ánh mắt không che đi được sự vui mừng khi thấy thân ảnh của Vũ Mặc Hàn.
Bước tới vương đình Mục Thanh Chiêu nhẹ nhàng cung kính hành lễ với thái hậu và Vũ Mặc Hàn:
- Tiểu nữ tham kiếm thái hoàng thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an.
Sau khi thái hậu cười cười phẩy tay miễn lễ song Mục Thanh Chiêu mặt hơi ủng đỏ quay lại phía Vũ Mặc Hàn cúi đầu nói:
- Thanh Chiêu tham kiếm tứ vương gia.
Vũ Mặc Hàn hung hăng muốn rời đi cơn đau khi dày séo tâm can hắn, nhưng bàn tay của thái hậu vừa rồi nắm chặt tay hắn khiến hắn không thể nào rời đi được.
Thấy sắc mặt Vũ Mặc Hàn không tốt Mục Thanh Chiêu cười nhẹ đưa tay lên chạm vào một bên má của tứ vương gia rồi nói:
- Vương gia người khó chịu lắm sao? Người thấy chỗ nào không thoải mái sao?
Vũ Mặc Hàn vì không phòng bị nên bị bàn tay mềm ấm của Mục Thanh Chiêu chạm tới mặt.
Ngay sau đó phản ứng lại liền hất mạnh tay của Mục Thanh Chiêu ra tức giận nói:
- Cút…
Mục Thanh Chiêu không lấy làm tức giận mà chỉ cười nhẹ, giọng nói như ủy khuất nhưng lại chứa đấy toan tính:
- Hàn ca ca vừa rồi khó chịu lắm sao? Mẫu thân ta nói chỉ cần da thịt của hai người trúng trùng mao độc ma sát vậy thì cơ thể sẽ bớt khó chịu hơn.
Vũ Mặc Hàn bấy giờ cũng mới để ý đúng là khi Mục Thanh Chiêu tới gần vơ thể hắn như muốn nổ tung.
Nhưng vừa rồi nữ nhân này chạm vào hắn liền thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Nhưng chán ghét vẫn là chán ghét, bản thân hắn chán ghét những nữ nhân mưu mô như vậy.
Thái Hậu liền bắt lấy cơ hội nói với Vũ Mặc Hàn:
- Mặc Hàn con thấy ý ta thế nào?
Vũ Mặc Hàn lạnh lùng gằn từng chữ:
- Thái hậu … Lời con đã quyết một câu cũng không thay đổi.
Thái Hậu biết Vũ Mặc Hàn bây giờ không còn là Vũ Mặc Hàn ngày xưa nữa liền hắn giọng nói:
- Được … Vậy con cũng chờ ngày lượm xác của Lê Tịch Tuyết đi… Con nên nhớ xung quanh con kẻ thù không ít … Hơn nữa… Ai gia cũng sẽ không bỏ qua chuyện con vì ai mà coi thường mạng sống đâu.
Vũ Mặc Hàn biết thái hậu là đang đe dọa mình, hắn xưa nay ra chiến trường