Rời khỏi đường lớn, Lê Tịch Tuyết bước nhanh theo hướng tới tứ vương phủ, trong đầu lại ong ong những lời của người bên đường “Tứ vương gia cùng trắc vương phi thân mật lắm, ta nghe nói họ còn ăn cùng bàn, ta còn thấy họ ngồi cùng xe ngựa đi tới hoàng cung”.
Lê Tịch Tuyết đưa tay ray nhẹ hai bên thái dương, nàng là đang lo lắng cái gì? ngài ấy cũng chưa từng nói là thích mình cũng chưa từng nói là yêu mình.
Chỉ có nàng là động tâm với tứ vương gia, cũng chỉ có nàng là suy nghĩ nhiều rồi.
Dù sao Lê Tịch Tuyết cũng muốn một lần xác nhận Mục Thanh Chiêu kia có đúng thật như lời đồn là chung một chỗ với tứ vương gia hay không.
Bước tới cửa tứ vương phủ Lê Tịch Tuyết cùng Tiểu Liên bị hai gia đinh canh cửa chặn lại.
Lê Tịch Tuyết cười buồn trước đây nàng tới ai cũng mang khuôn mặt nửa phần cung kính nửa phần e dè.
Bước vào hay đi ra cũng chưa một người cấm cản.
Lê Tịch Tuyết tâm lại có chút muốn quay đi vì nàng cũng sợ, sợ bản thân khi biết người mình để tâm nhất lại cùng người khác thân mật.
Tâm lại rằng co đau đớn… Dù biết ở thời đại này năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường.
Nhưng là nàng… nàng là người ở thế giời hiện đại, thế giới bình đẳng … Một chút nàng cũng không muốn phải ngày đêm tranh dành người đàn ông với những người nữ nhân khác.
Lê Tịch Tuyết khẽ cười nhẹ nhìn hai người gác cổng rồi nói:
- Hai vị tiểu ca xin vào báo lại quản gia là Tịch Tuyết tới lấy y phục hôm trước rồi sẽ rời đi ngay.
Hai ra đinh nhìn nhau, họ cũng rất quý trọng tam tiểu thư Lê phủ, họ nhớ mấy ngày trước tam tiểu thư ở trong vương phủ khiến vương gia cũng vui vẻ, không khí trong phủ cũng vì vậy mà nhẹ nhàng đi nhiều.
Nhưng kể từ ngày hôm qua Thánh nữ dọn vào biệt viện phía tây tới giờ.
Vương phủ lúc nào cũng ngập tràn trong khí lạnh, vương gia lúc nào cũng tỏa ra hàn băng.
Một trong hai ra đinh cũng cúi người rồi nhẹ giọng nói:
- Tam tiểu thư mời về cho, vương gia đã căn rặn ai cũng không được phép vào phủ làm phiền tới trắc vương phi nghỉ ngơi.
Chúng thuộc hạ chỉ là làm theo mệnh lệnh.
Lê Tịch Tuyết cười buồn khi nghe hai người họ nói, là sợ nàng làm phiền tới trắc vương phi nghỉ ngơi.
Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp quay mặt rời đi thì quản gia Phó Ngư đã bước nhanh ra rồi cung kính nói với nàng:
- Lê tiểu thư mời vào trong lương đình ngồi đợi chút, tiểu nô sai người tới lấy y phục ngay cho tiểu thư.
Phó Ngư vừa rứt câu thì bên trong phủ có tiếng vọng ra:
- Ai đó?
Theo tiếng nói đó là một vị ma ma trung tuổi bước gia, vài nếp nhăn trên mặt cũng vẫn lộ rõ dù mặt đã được đánh lên một lớp phấn che.
Ánh mắt nghiêm nghị, môi không nở một nụ cười, khuôn mặt cũng không dấu được sự sắc xảo và rữ rằn.
Phó Ngư thoáng qua tia khó sử Hồ ma ma sao lại xuất hiện lúc này không biết, sắp tới giờ dùng thiện phòng rồi, nếu ma ma cố ý giữ Lê tiểu thư ở lại vậy thì vương gia sẽ không kiềm chế được.
Lê Tịch Tuyết nhìn ma ma đang tiến ra phía nàng lại thấy có chút quen quen mắt.
Nô tỳ đi theo phía sau không thấy Lê Tịch Tuyết kính lễ với ma ma liền hắng giọng quát lớn:
- Là ai ngoài đó, sao thấy Hồ ma ma lại không hành lễ.
Phó Ngư ho nhẹ rồi nhẹ giọng nói với Lê Tịch Tuyết:
- Lê tiểu thư, đây là hồ ma ma bên cạnh thái hậu.
Hôm qua được thái hậu phái tới cùng lúc với Trắc vương phi để dậy quy củ cho Trắc vương phi trước khi cử hành hôn lễ.
Lê Tịch Tuyết khẽ gật đầu với Phó Ngư, thì ra là người ma ma luôn sát cạnh thái hậu hôm trước nàng đã gặp qua ở Từ Hi Cung.
Không thấy Lê Tịch Tuyết tỏ ý cung kính, Nha hoàn kia lần nữa lớn giọng nói:
- Vị tiểu thư này là tiểu thư nhà ai? sao không hành lễ với Hồ ma ma.
Lê Tịch Tuyết lạnh lùng nhìn nha hoàn kia rồi lại nhìn Hồ ma ma nói:
- Quy củ ở đâu? Tại sao hồ ma ma chưa lên tiếng mà một tên nô tỳ như ngươi lại dám lên tiếng.
Hơn nữa đám người biết rõ ta vẫn là tứ vương phi tại sao gặp ta lại không hành lễ.
Hồ ma ma khuôn mặt từ hống hách liền đổi sang tức giận sau đó lại cố nén mà dịu dọng nói:
- Thì ra là tam tiểu thư lê phủ sao? Lão nô nhận không ra, thất lễ rồi, thất lễ rồi.
Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nói:
- Hồ ma ma đây là có ý gì? Thân là ma ma bên cạnh thái hậu hẳn hiểu rõ ta và tứ vương gia vẫn còn hôn phối.
Mà hôn ước đó người ban cho chính là thái hậu đúng không?
Hồ ma ma cứng họng, từ khi theo hầu hạ thái hậu tới nay chưa lần nào có ai dám nói với bà bằng giọng như vậy.
Bao nhiêu tức giận đè nén vào trong lòng, Hồ ma ma liền cung kính cúi đầu nói:
- Là lão nô lẩm cẩm, lão nô bái kiến tứ vương phi.
Lê Tịch Tuyết cũng không vội phẩy tay miễn lễ cho Hồ ma ma mà liền lạnh giọng nói:
- Phó Ngư ngươi nói xem trong tứ vương phủ không làm đúng theo quy đủ, mồm miệng xúc phạm vương phi lãnh phạt thế nào đây?
Phó Ngư mắt thoáng qua tia thán phục, tính khí này của vương phi quả thật quá giống với vương gia nhà mình rồi.
Phó Ngư ho lớn rồi lạnh lùng nói:
- Thưa vương phi, tội trên là tội khi quân phạm thượng, nhẹ thì đưa tới nhà lao đánh hai mươi đại bản rồi nhốt lại vào đại lao chờ ngày hành sử.
Nặng thì rút lưỡi rồi sung vào quân kĩ.
Cả hồ ma ma và nha hoàn kia đều tái mặt, không ngờ Lê tam tiểu thư lại lanh mồm như thế.
Hơn nữa đây là rựa vào tứ vương phủ mà theo quy củ của vương phủ, khiến hồ ma ma biết mình ở vị trí nào khi tới đây.
Biết lần này mình thất thế Hồ ma ma liền nghiêm mặt quát:
- Người đâu còn không mau kéo nha hoàn này xuống dưới.
Lê Tịch Tuyết biết đây là người của thái hậu dù có kéo xuống nhất định cũng sẽ không bị sử phạt liền nói lớn về phía Phó Ngư như hỏi lại như để răn đe:
- Quản gia quy củ trong tứ vương phủ hẳn là người biết rõ nhất, hà cớ gì lại để Hồ ma ma mới tới vương phủ phải bận lòng mà tự mình trách phạt một nha hoàn.
Phó Ngư hiểu ý liền cung kính cúi đầu đáp:
- Vâng thưa vương phi, tiểu nô lập tức đưa nha hoàn kia tới đại lao nhận hành hình.
Phó Ngư nói rồi thấy Lê Tịch Tuyết gật đầu liền nhìn hai tên gia đinh kia