Còn chưa ra tới xe ngựa Lê Tịch Tuyết đã phải đưa tay che mũi rồi ho lên giữ dội, mùi phấn hoa quá nồng đậm.
Từ bên trong sân cửa phủ nàng đã thấy thấp thoáng hai thân ảnh hai người Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa đứng bên cạnh với bộ xiêm y hồng phấn đầy bắt mắt đang cười nói vui vẻ.
Phía sau là hai cỗ xe ngựa được hai ra đinh nắm chặt giây cương đang chờ, không thấy thân ảnh của phụ thân Lê Tịch Nghị và đại thiếu gia Lê Tịch Nam ở đó.
Nàng không khỏi nhíu mày hẳn là hai người họ vẫn đang dùng bữa bên trong chính sảnh.
Lê Tịch Tuyết khựng lại một bước vốn không muốn bị ngạt chết vì mùi phấn hoa bên đó, nàng liền quay lưng bước vào trong phía lương đình.
Thì bên phía ngoài Lưu Thái Hòa thấy bpsmg dáng của Lê Tịch Tuyết đang quay vào trong liền hắng giọng nói lớn vọng về phía nàng:
- Đứng lại..
Còn không mau ra ngoài đợi lão gia, ngươi định để mọi người còn phải đợi ngươi thêm nữa sao? Đúng là không biết lễ nghĩa tôn ti gì mà.Hơn nữa không phải bao lần trước đều không tham gia sao? Lần này tham gia phải chăng là có mục đích cả rồi.
Lê Tịch Tuyết cố nén cơn khó chịu bên mũi, nàng quay lại bước chậm tới hướng xe ngựa bên ngoài.
Khuôn mặt lạnh nhạt không chút hứng thú và để bụng lời nói của Lưu phu nhân.
Dù sao ra ngoài cổng rồi vào bên trong xe ngựa ngồi đợi sẽ dễ chịu hơn ngồi ngoài lương đình lộng gió.
Bước ra ngoài còn cách hai mẹ con của Lưu phu nhân hai thước, đập vào mắt nàng là thân ảnh Lê Tịch Lan Hoa một thân hồng phấn diêm dúa, nàng cũng phải có chút công nhận nàng ta có khuôn mặt thanh tú dáng người uyển chuyển.
Chỉ có mỗi cái tính nết chanh chua là không ưa nổi thôi, lại nhìn lên khuôn mặt cũng bị nàng ta chán lên một lớp phấn dày không thương tiếc.
Trên đầu, bên tai dưới cổ là bộ trang sức óng ánh, bắt mắt.
Lê Tịch Tuyết lạnh lùng nhìn qua một vòng mà không quên trâm chọc:
- Tỷ tỷ là định đi diễn tuồng ở đâu.
Lê Tịch Lan Hoa tức giận trừng mắt nhìn về phía Lê Tịch Tuyết mà quát lên:
- Ngươi..
ngươi...
Lê Tịch Tuyết đưa tay lên mũi bịp chặt lại rồi quay về phía mặt Lê Tịch Lan Hoa nói:
- Tỷ tỷ à.
Dù tỷ chát lên mặt nhiều phấn hoa thế, vậy mà ta vẫn ngửi thấy mùi tanh tưởi của mụn mủ là sao vậy?
Lê Tịch Lan Hoa tức quá hóa giận đưa tay lên định đánh về phía Lê Tịch Tuyết lại bị tiếng hắng giọng phía sau của Lê Tịch Nghị làm cho dừng lại.
Lưu Thái Hòa, Lê Tịch Lan Hoa và Lê Tịch Tuyết thấy thân ảnh của Lê Tịch Nghị và Lê Tịch Nam bước ra liền cúi người đồng thanh nói:
- Lão gia..
( Phụ thân).
Lê Tịch Tuyết tay đưa lên miệng ho lớn mấy tiếng nặng nề khàn đục.
Lê Tịch Nghị nhàn nhạt gật đầu, nghe tiếng ho khan lớn của Lê Tịch Tuyết liền đi về phía nàng nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?
Lê Tịch Tuyết lắc đầu, giọng nói nho nhỏ khàn khàn:
- Con không sao, chỉ là đêm qua nhiễm chút phong hàn thôi.
Lê Tịch Nam từ khi bước phía ngoài cổng, ánh mắt nhìn Lê Tịch Tuyết đầy kinh ngạc vì bộ xiêm y mà hắn đưa tới, muội ấy mặc lên thật vừa vặn, lại thật quá thuận mắt, vừa đơn giản lại vừa dịu dàng.
Không cần quá cầu kì chỉ đơn giản vậy mà lại cuốn hút khiến người ta không thể rời mắt.
Sao trước đây hắn chưa từng thấy qua phong thái ung dung như vậy của muội ấy nhỉ.
Nhìn lại phía Lê Tịch Lan Hoa và mẫu thân đang đứng không khỏi lắc đầu.
Hắn cũng đã nhiều lần góp ý với nhị muội nên ăn vận đơn giản một chút rồi mà nhị muội nhất quyết không nghe.
Đâu nhất thiết phải diêm dúa mới đẹp, mới cuốn hút.
Nhiều khi đến hắn là đại ca mà nhìn thấy nhị muội như vậy còn cảm thấy sợ hãi và đôi chút chán ghét.
Quay lại phía phụ thân và Lê Tịch Tuyết đang đứng Lê Tịch Nam thấy sắc mặt không tốt của nàng hắn cũng nhẹ đi tới quan tâm hỏi:
- Nếu thấy trong người không thoải mái thì tam muội cứ ở lại phủ nghỉ ngơi đi, lát nữa phụ thân lên bẩm báo với hoàng thượng một tiếng như mọi lần là được.
Lê Tịch Tuyết khẽ lắc đầu nhu thuận, nàng nhìn về phía Lê Tịch Nam hóa ra mùi thảo dược quý mà Lê Tịch Lan Hoa đang dùng giống mới mùi thảo dược trên người hắn ta.
Nhưng rồi nàng cũng không quá bận tâm nữa, vì cũng đúng thôi họ là huynh muội ruột cùng một mẫu thân sinh ra mà.
Lê Tịch Tuyết nhàn nhạt nói:
- Muội không sao.
Lát nữa thời tiết ấm hơn sẽ tốt hơn thôi.
Lê thừa tướng đứng cạnh cũng chỉ thở nhẹ một hơi ông biết lần này nha đầu này không tham dự cũng không được, vì thái hậu hôm trước đã truyền Lý ma ma tới còn chỉ đích danh tất cả nam thanh nữ tú đều phải tham gia yến tiệc lần này.
Trước đây nha đầu này không hiểu chuyện thì thôi không nói nhưng bây giờ thì khác rồi.
Hơn nữa có thể ngày hôm nay thái hậu sẽ ra quyết định hủy hôn ước của nó với tứ vương gia.
Nghĩ rồi Lê thừa tướng chỉ nhẹ gật đầu rồi nói:
- Được rồi vậy chúng ta đi thôi kẻo trễ giờ, Lan Hoa và Tịch Tuyết ngồi một xe ngựa đi.
Lê Tịch Tuyết nghe vậy liền nhíu mày nắm lấy tay áo phụ thân, nàng lại đưa 1 tay lên che miệng mà ho lớn mấy tiếng sau đó nói:
- Phụ thân, con ngồi chung xe với người được không? Mùi phấn hoa nồng đậm quá, mũi con ngửi không được.
Thấy Lê Tịch Tuyết nói song thì ho lên giữ dội Lê thừa tướng cũng chỉ đành gật đầu lại nhìn về phía Lê Tịch Nam.
Còn chưa để phụ thân kịp nói Lê Tịch Nam đã hiểu ý gật đầu cung kính nói với Lê Tịch Nghị:
- Vậy con ngồi xe ngựa phía sau với nhị muội muội, còn chuyện kia để sau khi hồi phủ sẽ bàn lại với phụ thân sau.
Lê Tịch Nam cười nhẹ nói với Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết muội cũng lên xe ngựa trước đi tránh cảm lạnh.
Lê Tịch Tuyết nhẹ gật đầu quay đi bước theo phía sau của phụ thân lên xe ngựa.
Còn lại ba người, Lưu phu nhân liền đi tới bên cạnh Lê