Lê Tịch Tuyết lần nữa rơi vào giấc ngủ, trong giấc mơ nàng thấy trước mặt là một căn phòng ghỗ mộc sang trọng.
Mùi đàn hương lẫn mùi thảo dược thật dễ chịu.
Nhìn mọi phía cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc.
Lê Tịch Tuyết nhìn xung quanh bốn phía đều không thấy cửa ra.
Trên tường một bức họa cuốn hút ánh mắt nàng.
Trong tranh một nam nhân quay lưng đứng dưới gốc tử đằng hoa tím nở rộ.
Nhìn bóng lưng vừa cô tịch vừa đau lòng, trong tâm nàng bỗng dưng lại đau đớn đến vậy.
Bên tai lại truyền đến tiếng khóc nức nở của Tiểu Mễ:
- Hu..
hu..
hu..
hu..
tiểu thư...!Tiểu thư sao người mệnh lại khổ như vậy?
Lê Tịch Tuyết dần dần mở mắt, nhìn ánh nắng chiếu rọi vào trong phòng in hằn trên từ khúc ghỗ trên nóc nhà, đoán trừng cũng qua buổi trưa của ngày hôm sau rồi.
Nàng nhìn Tiểu Mễ quỳ dưới giường đang khóc nức nở liền thấy đau đầu.
Nha đầu này hình như rất thích khóc, ba lần nàng tỉnh dậy là ba lần thấy nha hoàn này ngồi bên cạnh khóc lóc.
Lê Tịch Tuyết chậm chậm ngồi dậy nắm lấy cánh tay Tiểu Mễ nói:
- Tiểu Mễ ta vẫn còn chưa chết sao lần nào e cũng khóc tới thương tâm như vậy.
Tiểu Mễ thấy tiểu thư nhà mình tỉnh dậy liền vui mừng lau nước mắt đứng dậy nắm lấy vai Lê Tịch Tuyết nói:
- Tiểu thư..
Tiểu thư người tỉnh rồi người làm em lo lắng quá...!Em cứ tưởng...
Tiểu Mễ nhớ lại lời của lão gia căn rặn là không được nhắc tới chuyện hàn độc trong người tiểu thư khiến tiểu thư lo lắng liền im bặt miệng.
Lê Tịch Tuyết phát hiện nha đầu này có chuyện dấu nàng.
Vừa định tra hỏi thì bụng truyền đến tiếng kêu:
- Ọc..
ọc...
Lê Tịch Tuyết nhìn Tiểu Mễ cười ngượng quả thật mấy hôm nay nàng ăn uống rất không đúng giờ giấc, còn bị bỏ đói từ hôm qua tới giờ.
Tiểu Mễ thấy vậy liền đứng lên nói:
- Tiểu thư em đã chuẩn bị cháo rồi, người ăn chút cháo đi đã.
Lê Tịch Tuyết lắc đầu ăn cháo không thỏa mãn được cơn đói của nàng bây giờ.
- Ta muốn ăn cơm, em tới phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn nhanh cho ta được rồi.
Lời vừa nói song thì bên ngoài bốn năm nha hoàn bê khay thức ăn vào phòng đặt lên bàn rồi lui xuống.
Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng Lê Tịch Tuyết liền đi giày lại rồi đi tới hướng bàn nhìn bàm đồ ăn.
Ngoài cửa Lê Tịch Nghị bước vào, môi vẫn nở nụ cười nhìn Lê Tịch Tuyết ôn nhu nói:
- Tịch Tuyết con tỉnh dậy rồi sao? Nào phụ thân sai người làm vài món con thích ăn đi cho nóng.
Lê Tịch Tuyết nhận thấy ánh mắt thật lòng quan tâm của phụ thân liền cười tươi gật đầu với Lê Tịch Nghị, trước khi ăn cũng không quên mời ông ngồi ăn cùng:
- Phụ thân người cũng ngồi xuống ăn chung với con đi.
Dù sao cũng sắp tới bữa trưa rồi.
Lê Tịch Nghị lầm đầu tiên thấy đứa con gái yêu quý của ông thật lòng cười với ông bằng nụ cười rạng dỡ không chút nào thấy sự ngây ngô như trước.
Lê Tịch Nghị vô cùng xúc động cố gắng dấu cảm xúc lòng vẫn không quên nói với người mẫu thân đã chết của Lê Tịch Tuyết.
" Linh nhi nàng thấy không nha đầu của chúng ta rất giống nàng thông minh và xinh đẹp ".
Lê Tịch Nghị cười nhẹ rồi ngồi xuống bên đối diện với Lê Tịch Tuyết.
Gắp cho nàng một miếng sườn dán mà trước đây nàng rất thích ăn, miệng cũng ôn nhu nói:
- Tịch Tuyết con ăn miếng sườn đi, sau này ăn uống nghỉ ngơi tốt một chút.
Có việc gì phụ thân đều làm chủ cho con.
Lê Tịch Tuyết cười gật đầu rồi nhận miếng sườn rồi ăn, đúng là bụng nàng đói meo rồi.
Nàng cũng không quên nói với lãi phụ thân trước mặt:
- Phụ thân người cũng ăn chút đi.
Lê Tịch Nghị gật đầu gắp mấy miếng rau lên bát rồi ăn.
Sau đó lại gắp thức ăn cho Lê Tịch Tuyết, cứ nàng ăn hết một bát lại gắp thêm một bát.
Lê Tịch Tuyết sau một hồi được Lê Tịch Nghị gắp thức ăn hết bát này đến bát khác thì no nê lau miệng nói:
- Phụ thân con ăn thật sự no quá rồi..
Lê Tịch Nghị cũng là lần đầu tiên ngồi ăn một bữa ngon lành với Lê Tịch Tuyết.
Ông nhìn mấy đ ĩa trên bàn sạch sẽ lại thấy nàng ăn ngon lành liền quan tâm hỏi:
- Tịch Tuyết con thấy no chưa? Hay phụ thân sai người làm thêm chút đồ ăn nữa cho con.
Lê Tịch Tuyết nhìn sáu bảy đ ĩa đồ ăn trên bàn đ ĩa nào đ ĩa nấy đều sạch sẽ liền lắc đầu.Nàng cũng phải nể phục với sức ăn của mình hiện tại.
Lê Tịch Tuyết cũng tốt bụng rót một chén trà cho Lê Tịch Nghị:
- Con ăn đủ rồi, Phụ thân mời người dùng trà.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên nàng ngồi ăn với phụ thân một cách lịch sự và lành lặn như vậy, trong kí ức của thân chủ hình như mỗi bữa ăn đều không hề thấy phút nào yên bình.
Mỗi lần ăn cơm đều chỉ có Tiểu Mễ trong phòng giúp nàng ăn uống.
Lê Tịch Tuyết nhìn về phía Tiểu Mễ trong lòng lại nể phục và thương Tiểu Mễ trước đây toàn là Tiểu Mễ chịu đựng bên cạnh nàng.
Lê Tịch Tuyết nhớ lại tối qua không thấy Tiểu Mễ liền hỏi:
- Tiểu Mễ tối qua em đi đâu? Ta tìm em gọi em cả buổi mà không thấy.
Tiểu Mễ nhìn Lão gia rồi quỳ xuống nói:
- Tiểu thư hôm qua em vốn định vào phòng bếp lấy cơm cho người nào ngờ bị ai đó đánh phía sau làm em ngất đi.
Sau khi tỉnh dậy e đã bị nhốt ở nhà chứa củi rồi.
May mắn có Tiểu Hi vào lấy củi biết nên thả em ra.
Lê Tịch Tuyết vốn định sau khi khỏe lại sẽ dần dần sẽ trả lại Lê Tịch Lan Hoa mọi thứ mà thân chủ đã phải chịu suốt thời gian qua.
Cũng sẽ tự tìm hiểu lại chân tướng việc mẫu thân nàng trúng độc.
Cũng không ngờ Lê Tịch Lan Hoa lại độc ác tới vậy, vậy thì nàng cũng nhất định sẽ không mềm yếu nữa.
Lê Tịch Tuyết tay cầm chén trà đưa lên miệng chậm dãi uống, mắt buồn bã lại nhìn về phía Lê Tịch Nghị nói:
- Phụ thân con từ trước đến nay chỉ có một nha hoàn thiếp thân cũng là thân cận nhất.
Chỉ mong người làm chủ cho con.
Lê Tịch Nghị uống một ngụm trà gật đầu nói với Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết con là đứa bé hiểu chuyện chắc con cũng hiểu cho hoàn cảnh của phụ thân chứ? Ta cũng đã trừng phạt nha hoàn của Lan Hoa rồi.
Sau này nhất định nó sẽ không gây khó dễ cho con nữa.
Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài tiếng của lý quản gia gấp gáp vọng vào sau đó là cả người ông chạy nhanh vào phòng nói:
- Lão gia..
Lão gia....
Lê Tịch Nghị trừng mắt nhìn Lý quản gia nói:
- Có chuyện gì? Gấp gáp như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Lý quản gia quỳ dưới đất vội nói:
- Lão gia bên sân chính hai đoàn người một bên của Thái tử một bên của tứ vương gia mang tới mấy rương thảo rược quý nói tới tặng cho Tam tiểu thư dưỡng bệnh.
Lê Tịch Nghị đặt mạnh chén trà xuống bàn rồi đứng dậy nhìn Lê Tịch Tuyết thăm dò,rõ dàng mấy hôm trước một người còn có ánh mắt chán ghét khi gặp nữ nhi này của ông, một người khác thì đi tới đi lui cùng ông bàn chuyện hủy bỏ hôn ước với nó nay lại mang quà tới là sao.
Lê Tịch Tuyết cũng không hiểu hai người kia họ đang nghĩ gì, dù sao nàng cũng muốn tìm hiểu thêm một chút thảo dược