Đoạn Ký Hành đợi Giang Nham Tịch đi làm về cũng như ngủ bù xong, hắn mới nói với bà chuyện mình muốn ở lại đây mấy ngày.
Hắn giống như từ khi sinh ra đã có rất nhiều bộ mặt khác nhau, ít nhất là khi hắn đưa ra lời thỉnh cầu, Giang Nham Tịch có thể nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt thiếu niên quật cường này, đôi môi mím chặt, giống như đang giãy giụa trước khó khăn, vô cùng vô tội.
Bà cũng giống như những trưởng bối khác, luôn luôn nghĩ đứa trẻ nào có thành tích tốt thì chắc chắn tính tình cũng tốt, bà cảm thấy Đoạn Ký Hành là một đứa trẻ ngoan.
Sau khi biết hắn bị cha mình đánh thì càng cảm thấy thương tiếc, không khỏi cảm thán một câu.
Bà mới nghe Đoạn Ký Hành nói một chút đã lập tức đồng ý, thậm chí còn đem tình huống của hắn nói cho Lý Quảng, bà muốn giúp Đoạn Ký Hành.
Cho dù Đoạn Ký Hành nói sau khi trưởng thành sẽ thoát khỏi gia đình đó thì bà vẫn không thể yên tâm được.
Ở nhà không tiện nên bà cùng Lý Quảng hẹn gặp nhau ở tiệm cà phê.
Lý Quảng kích động đứng ngồi không yên, đây chính là biểu hiện của lão nam nhân độc thân ba mươi sáu tuổi lần đầu tiên "hẹn hò" với nữ thần trong mộng, ngay cả nói cũng trở nên lắp bắp, quên hết sạch những lời mình đã chuẩn bị từ trước.
Cơ hồ không nghe lọt tình huống của Đoạn Ký Hành cũng như không đưa ra được phương pháp giải quyết nào.
Bởi vì Đoạn Ký Hành ở lại nên hắn trở thành người bạn gần gũi của Giang Nguyên, một chút cũng không tách ra, ban ngày thì là bạn bè chơi đùa cùng nhau, ban đêm thì là bạn tình.
Hai người thường hay làm gì đó khi Giang Nham Tịch và Tiểu Bánh không có mặt.
Tiểu Bánh thông minh hơn Đoạn Ký Hành nghĩ nhiều, nó vẫn luôn đề phòng Đoạn Ký Hành.
Cụ thể là khi Đoạn Ký Hành ngủ dậy, vừa kéo cửa ra liền nhìn thấy nó dùng hai chân vất vả kéo khăn mặt tha đi, biểu tình chăm chú, nhẫn nhục giống như một người cố gắng gánh vác chuyện gia đình.
Nó tha khăn mặt vào thùng rác rồi làm mặt lãnh khốc liếc Đoạn Ký Hành một cái xong chạy một mạch ra khỏi phòng lay tỉnh Giang Nguyên đang ngủ say.
Nếu cậu vẫn tiếp tục ngủ, nó sẽ duỗi lưỡi ra liếm đến khi cậu tỉnh thì thôi.
Đoạn Ký Hành vô cùng ghét loại hành động này, mỗi lần như vậy hắn đều lôi cổ nó ném ra ngoài.
Chuyện này xảy ra rất nhiều lần, cuối cùng hắn chỉ có thể bất lực mặc kệ nó.
Giống như lời của Giang Nham Tịch, Tiểu Bánh làm bạn bên cạnh Giang Nguyên một thời gian rất dài.
Giang Nguyên đi đâu cũng mang nó theo, cậu sợ phương tiện giao thông công cộng nên thường thường dắt theo chó nhỏ đi bộ.
Đoạn Ký Hành cảm thấy cảnh tượng này luôn xảy ra, bất kể là sáng sớm hay hoàng hôn.
Nhưng bây giờ, Đoạn Ký Hành chính là người bạn mới của cậu, "bạn trai".
Bọn họ cùng nhau đi, cùng nhau cười, cùng nhau chời đùa.
Đoạn Ký Hành cùng cậu chơi trốn tìm, thậm chí còn đặt ra quy tắc, hắn tìm thấy cậu ở đâu sẽ hôn cậu ở đấy.
Cho nên dù là đằng sau rèm cửa hay tủ quần áo nhỏ hẹp, đằng sau những cánh cửa phòng đều có thể nhìn thấy cảnh hai cậu trai cuồng si hôn nhau.
Lần này, Đoạn Ký Hành tìm thấy cậu trốn trong tủ quần áo, buồn cười hỏi: "Sao lại trốn ở đây?"
Giang Nguyên ôm đầu gối trốn sau đống quần áo, cậu giống như một đứa trẻ mới học nói khó khăn tổ chức ngôn ngữ, lúc nói chuyện luôn vô cùng nghiêm túc, tay chân khua lên, vừa có nề nếp vừa lanh lợi, ngốc nghếch, mắt cười cong cong, "Em thích ở nơi này ăn miệng anh...!Cùng ăn lẩu."
Đoạn Ký Hành lại thật sự chui vào tủ quần áo, hai tay cẩn thận nâng má Giang Nguyên lên, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, rồi mới làm sâu nụ hôn.
Hai tay nóng bỏng dò vào trong quần áo Giang Nguyên, vuốt ve da thịt mềm mại của cậu, khắp nơi châm lửa, giống như một cái bàn ủi.
Tủ quần áo phong bế, tối tăm cùng chật chội khiến lòng người trở nên nóng nảy.
Váy lụa trắng của Giang Nham Tịch treo trong tủ phất qua gương mặt đỏ ửng động tình của Giang Nguyên, cậu bị hôn tới cả người run rẩy, cơ thể nóng lên, quần áo thấm đầy mồ hôi dính sát vào cơ thể.
Đoạn Ký Hành hôn luôn rất cuồng bạo, hút môi Giang