Gã tỏ ra cao cao tại thượng, nói năng hùng hồn khiến Giang Nguyên không chịu được, hai mắt hướng sang hai bên, hàm dưới run cầm cập.
Cậu đứng trên sân khấu mà cả người cuộn lại thành một đoàn, khán giả phía dưới đều chìm trong bóng tối, xung quanh chỉ còn lại ánh đèn xa hoa trên đầu.
Tất cả đều giống như đánh thật mạnh vào cậu.
Nước mắt lăn dài trên mặt, hàm răng va vào nhau, hai tay che đầu, từ cổ họng phát ra thanh âm nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ..."
Lúc ấy, chuyện này tạo ra động tĩnh khá lớn, thậm chí còn có mấy nhà phê bình trong nước lên tiếng chỉ trích gã giám khảo kia cực đoan.
Mà cũng sau lần đó, Giang Nguyên như bị đẩy xuống vực thẳm sâu vạn trượng, cậu không còn dám đứng trên sân khấu nữa, không còn dám đi thi đấu nữa, ngay cả đàn trước mặt người khác cũng khiến cậu sợ hãi.
Đúng lúc đó thầy dạy dương cầm của cậu, Lý Phủ Vân, trúng gió phải vào viện.
Điều này càng làm cậu suy sụp, cậu đã phong bế bản thân mình một thời gian dài, không dám ra ngoài cũng như không dám đánh đàn.
Giang Nham Tịch hỏi cậu có muốn đi gặp thầy Lý hay không?
Thế nên cậu mới dắt theo Tiểu Bánh tới bệnh viện nhưng lại bị bảo vệ giữ lại không cho mang động vật vào nhưng cậu lại rất cố chấp, vừa không chịu để nó lại, vừa muốn đi vào.
Cậu ở sảnh bệnh viện khóc tới gần như tắc thở, rất nhiều người vây xung quanh xem náo nhiệt.
Dù làm gì cậu cũng không chịu để Tiểu Bánh ở lại.
May mắn có một người tốt bụng tới khuyên cậu.
Sự việc xảy ra hơn nửa tháng nhưng Lý Phủ Vân vẫn vô cùng tức giận, "Loại nghệ thuật cực đoan đó, ta nhổ vào, chỉ có những người dốt nát mới đố kị thiên phú của người khác." Không chỉ bất mãn với giám khảo kia mà ông còn hận không thể dạy dỗ lại Giang Nguyên.
"Con vẫn còn khóc đúng không.
Vô dụng như vậy, bị người khác mắng mấy câu con đã muốn khóc?" (Mình sẽ để thầy Lý Phủ Vân xưng "ta" nhé tại cảm giác nó hợp hơn.
Nếu có bạn nào có xưng hô hay hơn thì chỉ mình nha.)
Mũi Giang Nguyên khóc tới đỏ lên, vai sụp xuống, "Xin lỗi thầy."
Lý Phủ Vân nghiêm mặt dạy bảo cậu, "Lại khóc cái gì?"
Nước mắt của nam hài rất nhanh đã chảy xuống, nấc lên, từ trong cổ họng phát ra tiếng mơ hồ, "Thầy ngã bệnh..."
Lý Phủ Vân vốn đã quyết tâm sẽ mắng cậu một trận nhưng hiện tại không thể nhẫn tâm được nữa, "Tới đây, đứa trẻ chưa trưởng thành thích suốt ngày thích khóc, dựa vào vai của thầy."
Cậu nghe lời tựa vào vai thầy, xương cốt khô cằn cộm lên khiến da mặt cậu đau nhức.
Trước đây cậu hay nghe thầy nói là xương cốt già cỗi, hiện tại mới phát hiện là thật vậy, tâm cậu lại càng thêm đau khổ.
Lão nhân lại bắt đầu mắng, khí thế hùng hổ không hề giống một người mới bị trúng gió, "Cái tên mắt chó nước ngoài kia bắt nạt một đứa trẻ thì có tài năng gì? Chúng ta mới chính là thiên tài.
Khi còn chưa biết chữ, ta đã bắt đầu đọc nhạc phổ.
Ta luyện đàn còn sớm hơn biết nói.
Nỗ lực luyện tập hàng ngày của ta là công cốc?"
*Lão nhân: người già (Tại tui thấy để lão nhân hay hơn nên tui sẽ để nguyên như vậy nhé)
Nước mắt Giang Nguyên càng ngày càng chảy nhiều, môi mím chặt hung hăng gật đầu.
Bả vai Lý Phủ Vân cũng đã sớm ướt nhẹp.
"Đứng lên!"
Giang Nguyên khóc vô cùng thương tâm, bị quát một câu, khó hiểu đứng lên.
"Đứng thẳng!"
Nước mắt Giang Nguyên vươn đầy trên mặt, khóe mắt ẩm ướt hồng hồng, căng vai ưỡn ngực, hai tay dán chặt vào người, tạo thành một dáng đứng quân đội.
ngôn tình ngược
"Con là học trò của ai?"
Giang Nguyên có chút mê man, nhỏ giọng nói: "Lý Phủ Vân..."
"Nói lớn lên."
Giang Nguyên nỗ lực kéo căng cổ họng, "Lý Phủ Vân!"
"Con có sợ hay không?"
"...Không sợ."
"Có sợ hay không?"
"Không sợ!"
"Tốt lắm, chúng ta bắt đầu luyện tập, lần sau đánh bại cái tên quỷ Tây Dương