Sáu giờ sáng hôm sau, Đoạn Ký Hành thức dậy, hoặc là nói hắn căn bản không ngủ, hắn dùng cả một đêm để làm loại chuyện kia.
(Thẩm du đó)
Hắn luôn luôn nhắc nhở mình không nên quá vội vàng, nên bình thường một chút, nên bình tĩnh một chút, nhưng "món lẩu" kia thật sự quá mê hoặc, đến nỗi hắn vừa mới qua bảy giờ đã xuất hiện ở trước cửa nhà Giang Nguyên, thậm chí Lâm Phóng đến nhà bắt người hắn cũng mặc kệ.
"Ký Hành đến." Giang Nham Tịch vừa mở cửa nhìn thấy hắn thì có chút ngạc nhiên, vừa cười vừa để hắn tiến vào, "Cháu ăn sáng chưa? Nguyên Nguyên tối hôm qua phát sốt, bây giờ còn chưa dậy đâu."
Đoạn Ký Hành không kịp trả lời câu hỏi của bà, lực chú ý hoàn toàn bị chuyện Giang Nguyên sốt thu hút, "Nguyên Nguyên phát sốt?"
"Đúng vậy, đột nhiên tối qua sốt rất cao, làm dì rất lo, may sao đến nửa đêm thì bắt đầu giảm sôt, đã uống thuốc, cháu đừng lo lắng."
Thấy Đoạn Ký Hành không tập trung nói chuyện với mình nên Giang Nham Tịch cười cười đi vào bếp, cầm bánh cùng sữa ra, để lên bàn cười hỏi hắn, "Cháu muốn đợi Nguyên Nguyên dậy sao? Nếu vậy thì vừa ăn sáng vừa nói chuyện với dì đợi Nguyên Nguyên dậy được không?"
Hắn nhìn vào cái bánh trong đĩa, thuận thế ngồi xuống, "Được."
Giang Nham Tịch đem hai cái bánh trứng bỏ vào bát cho tiểu kim mao, lập tức tiểu kim mao phi tới như một cơn gió, nửa đường thấy Đoạn Ký Hành vội vàng "phanh xe", đề phòng mười phần kẹp đuôi nhe răng tỏ ra hung ác.
"Ăn cơm nào Tiểu Bánh." Kim mao nhìn nhìn bát của mình một chút rồi lại nhìn nhìn Đoạn Ký Hành một chút, cuối cùng vẫy đuôi một cái, quay mông về phía Đoạn Ký Hành bắt đầu ăn.
Đoạn Ký Hành hoàn toàn không hề có chút cảm giác bị khinh thường nào, hắn nhìn tiểu kim mao, bỏ ra một giây suy nghĩ, gọi Tiểu Bánh chắc không phải là do thích ăn bánh trứng chứ.
"Ký Hành mau nếm thử xem "
Đoạn Ký Hành ăn thử một miếng, hắn từ trước đến giờ đều không quan tâm đến đồ ăn, đôi khi trả lời là ngon cũng chỉ vì đó là do Giang Nguyên nói ngon, hắn ăn một miếng bánh mềm mềm nhuyễn nhuyễn khiến người ta cảm thấy thèm nhỏ dãi, "Ăn thật ngon."
Giang Nham Tịch ngồi đối diện hắn, bà hôm nay mặc một cái áo sơ mi trắng, mở ra cúc áo đầu tiên, cần cổ rất đẹp.
Bà ôn nhu cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng côc nước, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Như cháu đã biết, Nguyên Nguyên không có cha, nó là do một tay dì nuôi lớn."
Giang Nham Tịch khi còn trẻ gặp phải người không tốt, khi mang thai Giang Nguyên bà mới mười chín tuổi, khi còn trẻ bị tình ái che mắt, tạm nghỉ học gạt người nhà một lòng muốn vì nam nhân kia sinh ra hài tử, cuối cùng khi hài tử được bảy tháng thì phát hiện đối phương đã có gia đình.
Khi đó bà thậm chí còn nghĩ tới việc tự tử, hài tử đã lớn rồi nên không thể cưỡng chế phá thai, bà cũng không nhớ rõ khi đó mình một mình ngơ ngác làm những gì, "Dì là một sinh viên ngành y, biết rất rõ trong thời gian mang thai không được uống thuốc...!Nó là bị dì làm hại, là dì hại nó cả đời."
Bà vừa mới nói được vài câu, trong lời nói đã có chút nghẹn ngào, bà cầm thật chặt cốc, "Dì cảm thấy rất may mắn vì nó không hoàn toàn bị thiểu năng khuyết thiếu, bằng không dì sẽ mang theo tội lỗi này đến khi chết."
Giang Nguyên từ nhỏ đã có thiên phú về âm nhạc, nghe đâu đây là một loại phát triển của não bộ, do đại não khống chế.
Hoàn toàn là một thiên tài trong âm nhạc, cho dù chưa được học bài bản thì vẫn có thể phân biệt được âm cao âm thấp, nhịp điệu, thậm chí còn bao quát cả việc chuyển điệu, chuyển âm cũng có thể làm được.
Bà thở phào ra một hơi, miễn cưỡng cười một cái, "Những người trời sinh trí lực khuyết thiếu, thường thường ngũ quan không được hài hòa.
Mà Nguyên Nguyên lại không phải như vậy, nó có một khuôn mặt hài hòa, rất nghe lời, cũng rất biết điều, bên ngoài nhìn so với hài tử khác thì trầm tĩnh hơn."
"Nó đến bốn tuổi vẫn còn chưa biết nói, dì phải nói chuyện với nhà trẻ rất lâu họ mới chịu cho nó đến học, giống như những đứa trẻ bình thường học tập.
Dì nghĩ rằng nếu cho nó mặc quần áo sạch sẽ, đẹp một chút, những đứa trẻ khác sẽ không bắt nạt nó.
Nhưng ngày đó khi dì lén đến nhìn nó cách một lớp thủy tinh..."
Đoạn Ký Hành đặt thìa xuống, chuyên chú nghe bà kể chuyện.
"Nó cùng những đứa trẻ khác chơi trò chơi gia đình, bọn chúng dùng một chiếc lọ giả là lý trà rồi cho cát vào, nói là trà, làm nó uống.
Nó thật sự uống, những hài tử kia cười gọi nó kẻ ngốc, nó đứng chính giữa hoàn toàn không hiểu gì, vẫn luôn cầm cái lọ trong tay cười hì hì."
"Dì hiện tại vẫn nhớ, những đứa trẻ đó vừa cười vừa vỗ tay gọi nó là kẻ ngu si..." Một người mẹ có gắng ẩn nhẫn bi thương nói tiếp, "Dì chạy tới ôm nó, một bên khóc một bên lau sạch miệng cho nó, đó là lần đầu tiên dì để nó tự mình đi tìm bạn, kết quả lại thành như vậy.
Dì không thể mắng những đứa trẻ kia, thế giới này chính là như vậy, dì không thể yêu cầu tất cả mọi người tốt với nó, ác ý của hài tử trước nay đều không che giấu."
"Dì không biết nên làm gì? Dì luôn cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm, dì không muốn để nó đi gặp