Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 17: Phong vũ tương chí.
-----oo0oo-----
Chương 5: Danh tướng đối lũy (1).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Thanh âm thê thảm hồi đãng quanh hai đầu sông, trong nhất thời, mười mấy vạn bộ đội đang tụ tập ở hai bờ Lãng thương giang đều yên lặng như tượng, mọi người đều lắng tai nghe, tạm quên mất Lưu Phong Sương đang truy đuổi phía sau.
Một thanh âm lắc cắc vang khẽ, tiếng kêu thảm liền ngưng, ai nấy như trút được gánh nặng thở phào một hơi, liền đó, hai bờ bạo phát tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô như sấm: "Tuyệt vời, Thống lĩnh đại nhân!"
Có tấm gương trước mắt, không còn kẻ nào dám làm loạn giành đường, trật tự qua sông lại được vãn hồi, dưới sự chỉ huy của Thủ bị đội, cứ bốn sĩ binh dàn một hàng qua sông, tốc độ tăng lên rất nhiều.
Cầu nổi cũng kết rất chắc, Âu Dương Kính có hành động kì lạ, đem mấy chục xe ngựa xỏ thành chuỗi rồi đẩy xuống sông, do mấy sĩ binh đứng trên cầu kéo qua đầu bờ bên kia.
Xe ngựa đều do bản gỗ đóng thành, xuống nước liền nổi lên, các sĩ binh có thể đạp lên xe ngựa nổi dưới sông mà chạy bộ qua sông.
Cứ thế tạo được hai cây cầu nổi, hai bờ sông hoan hô rầm rĩ, các sĩ binh kích động hô lớn liên tục: "Tú Xuyên thống lĩnh vạn tuế! Tú Xuyên thống lĩnh vạn tuế!"
Đầu cầu bên này dựng lên một Chỉ huy bộ lâm thời, trong dòng người đang ồn ào vui mừng, Tử Xuyên Tú ngồi trên một gốc cây dùng làm ghế, trải bản đồ ra xem.
Quan sát địa hình đồ, lòng gã vạn phần nôn nóng.
Đan nạp độ khẩu và cầu lớn là đường phải qua nếu muốn từ tây bắc đến Đế đô, cả Lãng thương giang chỉ có đoạn sông này là hẹp nhất, nước chảy chậm rãi. Qua khỏi độ khẩu này, kị binh lập tức giậm vó lên bình nguyên, mặc sức tiến thẳng về Đế đô.
Đây là chỗ yếu hại khiến địch nhân bằng mọi giá cũng phải đoạt lấy, một trận địa trọng yếu thế này, Tử Xuyên Tú lại chỉ có thể dựa vào một vạn ki binh để thủ.
Đối diện quân Lưu Phong Sương cường hãn, gã cảm giác giống như đang mặc áo mỏng mà phải đối diện với gió rét cắt xương.
Có người tiến đến, Tử Xuyên Tú ngẩng đầu, Đức Long kì bổn của Tam thập nhị sư đang đứng trước mặt gã.
Lão quân quan mang theo tâm trạng bất an nói với Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, muốn thủ được nơi này, ít nhất phải có hai bộ binh sư. Tác chiến ở bờ sông chật hẹp thế này, kị binh chẳng mấy tác dụng, chỉ có thể chuyển thành Thủ bị đội chờ phản kích.
Địch nhân có thể tới bất kỳ lúc nào, thời gian chúng ta không còn nhiều, cần phải lập tức xây dựng công sự".
Lão quân quan kinh nghiệm phong phú có kết luận giống hệt Tử Xuyên Tú. Nhìn gương mặt đen thui gầy rộc của Đức Long, Tử Xuyên Tú tỏ vẻ đành chịu.
Rất nhiều chuyện không phải dùng ý chí là có thể thay đổi, Tử Xuyên Tú dĩ nhiên minh bạch, hiện tại an toàn nhất là phá cầu để tránh cây cầu rời vào tay Lưu Phong Sương, nhưng lại không thể làm vì mấy vạn bộ đội triệt thoái đang trông ngóng cây cầu này cứu mạng!
"Có hai chuyện cần phải làm gấp, thứ nhất, lập tức triển khai phòng tuyến dọc bờ sông, nhưng binh lực chúng ta không đủ. Thứ hai, tập kết bại quân lại, tổ chức bọn họ thành các chi bộ đội để tham gia trận chiến, nhưng khả năng là làm không kịp".
Tử Xuyên Tú nhìn rất nhiều bại quân trên người không một vết thương nói: "Bọn họ khả năng là chưa giao thủ với quân Lưu Phong Sương thì đã quay đầu bỏ chạy rồi!"
Đức Long liên tiếp gật đầu, vị quan chỉ huy kinh nghiệm này đều hiểu, muốn gom các lão binh đã qua thực chiến thất bại thì dễ hơn nhiều so với gom các sĩ binh còn chưa giao thủ với địch nhân đã tự thua.
Các lão binh là mặt đối mặt với địch nhân, đã nếm trải máu và tử vong, còn đám tân binh không chịu nổi áp lực tâm lí, trong lòng bọn họ đã tồn tại ám ảnh thất bại, sợ bóng sợ gió.
"Báo cáo!"
Chúng nhân cùng nhìn ra ngoài Chỉ huy bộ, một Hồng y kì bổn trung niên đang đứng ở đó.
Dáng người y trung bình, mái tóc đã lốm đốm bạc, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người không quen, vị Hồng y kì bổn đó tỏ vẻ hơi bất an.
Y bước vào trướng bồng chỉ huy, nhìn quanh