Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 17: Phong vũ tương chí
.-----oo0oo-----
Chương 7: Hi vọng chi quang (4).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tử Xuyên Tú vốn mồm miệng lanh lẹ, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Lưu Phong Sương, gã lại đột nhiên trở nên vụng về ngốc nghếch. Cuối cùng, gã nói thẳng trọng tâm luôn: "A Vũ, ta muốn nói muội bãi binh nghị hòa".
Lưu Phong Sương khẽ nhướng mày: "Tử Xuyên gia hiện đang chiếm thượng phong, vì sao phải cầu hòa?"
"Chúng tôi chiếm thượng phong? Chủ công đang là muội mà!"
Lưu Phong Sương mỉm cười: "Tam ca, đều là người trong nhà, hà tất nói lời sáo rỗng chứ? Như huynh đã thấy, chúng tôi vừa bại trận, phía huynh đã giành quyền chủ động rồi".
Tử Xuyên Tú không phủ nhận cũng không thừa nhận: "Nếu đúng là như thế, A Vũ muội tính làm thế nào?"
Lưu Phong Sương cười rất tươi: "Không biện pháp, đã đến mức này, cũng chỉ đành liều mạng đánh tiếp".
Nàng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất tự tin, chẳng chút ái ngại vì vừa thua trận. Tử Xuyên Tú nghi hoặc nhìn nàng: đây là tướng quân vừa bại trận sao? Tự tin của nàng là đến từ đâu?
Một cổ hàn lưu lan từ dưới chân Tử Xuyên Tú lên đến đầu: nàng dừng ở nơi này, thật có phải là bị bức hay không? Lưu vực Lãng thương giang rất dài, binh lực Lưu Phong Sương lại đông, nàng chẳng lẽ không biết làm cách khác, chẳng hạn như sai lính dò theo dòng sông tìm chỗ vượt sông? Dùng sức công phá Đế đô thành tường đồng vách sắt, chi bằng ung dung ngồi ở đây chờ địch nhân tự đến. Khoảng bình nguyên bên sông rất thích hợp cho kị binh tung hoành. Giao chiến ở bình nguyên, mười vạn bộ binh cũng không cản nổi công phá của ba vạn thiết kị, liệu đây có phải là chủ ý của nàng hay không?
Gã đang trầm tư thì nghe Lưu Phong Sương hỏi: "Nghe nói, chiến dịch lần này đánh bại muội là do Tây nam thống lĩnh Tử Xuyên Tú chỉ huy? Tam ca, huynh chắc rất rõ người này?"
Tử Xuyên Tú vuốt vuốt mũi, cười khổ đáp: "Ta và gã rất thân quen".
"Gã là người thế nào?"
Tử Xuyên Tú ăn nói ba hoa: "Tử Xuyên Tú sao? Gã cao cũng cỡ ta, đẹp trai cũng như ta, bất quá tên gia hỏa đó đúng là một kẻ xấu xa ti bỉ, gã không gặp ta, mỗi lần thấy ta đều chui vào trong kính đứng đối diện ta". Câu cuối cùng gã cố ý nói hàm hồ thật nhỏ để Lưu Phong Sương nghe không rõ. Gã cố ý nói: "A Vũ, tên Tử Xuyên Tú đó, mọi người đều kêu gã là ốc sên, chẳng qua nhờ vận khí tốt dụ dỗ được Tử Xuyên Trữ nên mới lên chức nhanh như thế. Mọi người đều nói, gã là tệ nhất trong Tử Xuyên tam kiệt, chỉ có tên cho đủ số mà thôi".
Lưu Phong Sương lắc đầu: "Kẻ thiện chiến tức có hành xử khác người. Mười năm trước, người khiến phụ hoàng muội thất bại là Tử Xuyên Tú. Mười một năm sau, người đánh bại muội ở Lãng thương giang cũng là Tử Xuyên Tú. Một lần thì còn nói là vận khí, nhưng xảo hợp lại thêm lần nữa, vậy khó mà nói đó là vận khí tốt.
Phong cách dụng binh của gã rất độc đáo, giỏi lợi dụng các yếu tố bên ngoài, nắm chắc thời cơ không ai bằng. Đây là một nam nhân thâm bất khả trắc, vô luận bị bức vào khốn cảnh thế nào, gã đều có biện pháp phản bại thành thắng. Theo lời đồn, người này tuy ti bỉ tham lam vô sỉ, nhưng xác thật là một danh tướng xuất sắc nhất".
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, gã chẳng phân biệt được Lưu Phong Sương rốt cuộc là khen hay chửi gã.
"Chúng ta quay lại chính đề thôi: Tử Xuyên gia hi vọng kí hiệp nghị hữu hảo bất xâm phạm giữa hai bên, các hứa hẹn cống nạp của Lưu Phong Sâm đều bãi bỏ, Lưu Phong và Tử Xuyên đời đời là hữu hảo lân bang, ý muội thế nào?"
Lưu Phong Sương bình tĩnh đáp: "Thỉnh cấp uội một lí do đình chiến. Chớ có nói là vì hòa bình thế giới gì gì đó! Tử Xuyên gia kiêu hoành ba trăm năm, nếu cứ đợi bị người khác đánh đến sát cửa thì Tử Xuyên Tham Tinh tiên sinh mới đột nhiên nhớ tới bản thân có lòng yêu hòa bình thắm thiết, vậy cũng quá đáng cười rồi.
Tướng sĩ quân tôi thân gánh sỉ nhục quốc gia, trải qua gian khổ từ Đa luân hồ đánh đến Lãng thương giang, nhiều lần đánh bại quân đội quý quốc. Hiện tại, tổng trưởng điện hạ của quý quốc đột nhiên nói không muốn đánh nữa, còn nhân danh "Hòa bình" ân tứ cho chúng