Chương 5: Xích Kỳ Thập Tự
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Mờ sáng, Lam thành chìm trong sương mù mùa hạ.Một tràng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh sáng sớm của Lam thành, ở cổng thành mở rộng, một đội kỵ mã như gió cuốn trùng nhập vào Lam thành, áo choàng đỏ tươi tung bay trong gió, tiêu chí Phong diệp màu vàng rực nổi bật lấp lánh trong ánh ban mai.
“Chiến tranh, chiến tranh! Ma tộc đã xâm nhập tây bắc rồi!”.Mọi người trên đường liền ùa lại muốn kéo tín sứ hỏi han, nhưng ngựa phi quá nhanh, ào qua chúng nhân khiến chúng nhân hốt hoảng dạt tránh, chỉ đành tức tối nhìn theo.Tin tức nhanh như gió truyền đi khắp thành, dẫn đến không khí dao động bất an trong thành thị.
“Ngày ba tháng bảy, đệ tam quân và đệ tứ quân ma tộc kích bại bộ đội Tử Xuyên gia do Minh Huy soái lĩnh, hùng hổ vượt Lãng thương giang, sáng sớm hôm sau chiếm lĩnh tây bắc trọng trấn Tạp đạt lạp. Ba ngày sau, bọn chúng lại hạ thủ phủ Tân dương hành tỉnh. Hai lộ đại quân, phân tiến hợp kích, thế công vừa nhanh vừa mạnh, dọc đường tiêu diệt toàn bộ dân quân địa phương và thủ bị bộ đội kháng cự, đốt phá cướp bóc. Trước mắt, tây bắc bộ đội của Tử Xuyên gia đã lui về Gia nam đại doanh, thủ Diệp kiệt thành bên Đa luân hồ, Minh Huy tính nhờ công sự biên phòng thường ngày dùng đối phó chúng ta để kháng cự ma tộc. Hiện nay, Á Ca Mễ đang ráo riết vây công Gia nam đại doanh, còn Diệp Nhĩ Mã chia quân cướp bóc bốn phía, chà đạp tây bắc lãnh địa của Tử Xuyên gia”.
Các tướng lĩnh đến nghe báo cáo có Lưu Phong Sương, Tiền doanh chỉ huy sứ Mông na thiếu tướng của Thập tự quân, Tư lệnh thủy sư hạm đội Vưu Kim trung tướng, Quân trưởng quốc phòng nhị thập bát quân Tiêu Nguyên trung tướng, Sư trưởng đệ nhất sư Thập tự quân Phí Gia thiếu tướng, Anh Mộc Lan thiếu tướng.
Nghe quan binh báo cáo một hơi, các tướng quân đều thần tình ngưng trọng. Ai cũng không ngờ được, tây bắc bộ đội của Tử Xuyên gia từng đối kháng mười năm trời với Lưu Phong Sương lại dễ dàng thất bại như thế.
Ma tộc tiến quân tây bắc vô cùng thần tốc, hắc ảnh đáng sợ chưa từng có đã bức cận bản thân họ, sự cường đại của bọn chúng vượt xa tưởng tượng của bọn họ, uy hiếp đến tổ quốc bọn họ.Lúc này mọi người mới cảm giác được, Tử Xuyên gia độc lực kháng cự ma tộc mấy trăm năm, vì nhân loại mà hy sinh rất lớn!
Quân trưởng Tiêu Nguyên hỏi: “Chẳng lẽ Đán nhã không cấp tăng viện cho Minh Huy sao? Tây bắc là hậu phương chiến lược cuối cùng của Tử Xuyên gia, Tử Xuyên gia sao lại mở mắt nhìn nó bị địch nuốt chứ?”.
“Tử Xuyên gia đương nhiên không muốn, nhưng bọn họ đã vô năng vô lực rồi! Năm bộ binh sư vừa tổ chức vốn để tăng viện cho tiền tuyến Đế đô, nhưng mắt thấy tình hình tây bắc khẩn cấp, Đán nhã không thể không đổ quân vào chiến trường tây bắc, nhưng dù có được tăng viện, binh lực của mình Huy vẫn thua xa ma tộc, vô lực vãn hồi”.“Theo ta được biết, Tử Xuyên quân ở tây bắc không phải không có quân đội. Giới quý tộc tây bắc có rất nhiều tư binh, nếu có thể gom những đội quân này lại, tây bắc quân chưa chắc không đủ sức đánh một trận với ma tộc”.“Quá trễ rồi!”. Tiền doanh chỉ huy sứ Mông Na lắc đầu: “Ma tộc tiến công quá thần tốc, Minh Huy đã mất đi cơ hội triệu tập dự bị quân. Hà huống đám quý tộc tây bắc vốn chỉ đứng nhìn, bọn chúng có tâm tư khác, chỉ muốn giữ lấy thành bảo và tài sản của bọn chúng, không chịu xuất binh hội hợp kháng cự ma tộc”.Trong phòng hội nghị vang lên tiếng nghị luận ồn ào: “Không thể tưởng được, bình thường trong chiến tranh giữa Tử Xuyên gia và chúng ta, quý tộc tây bắc vẫn giúp đỡ Tử Xuyên gia”.“Quý tộc tây bắc vốn cường hãn, đặc biệt là Mã bang, có lúc Chính quy quân của Tử Xuyên gia cũng phải đau đầu với chúng”.
“Khả năng bọn chúng đang tính toán đợi sau khi đại cục định rồi, lại đầu nhập dưới trướng kẻ thống trị chăng?”.
“Hiện tại nói mấy chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa”. Lưu Phong Sương ngắt lời chúng tướng: “Cục thế đã như vậy, chúng ta chẳng cần phải suy xét nguyên nhân, chuyện đó để cho đám lịch sử gia lo, chúng ta hà tất đi giật chén cơm của họ. Hiện tại, chúng ta chỉ cần thảo luận một vấn đề: ma tộc đã áp sát chúng ta, Lưu Phong gia chúng ta nên ứng phó thế nào?”.Phòng hội nghị lập tức yên lặng, một bên là ma tộc cùng hung cực ác, một bên là tử cừu ba trăm năm Tử Xuyên gia, vô luận có quyết định gì, đây cũng đều là quyết định đến mệnh vận của Lưu Phong gia.
Nghị đề này thật quá quan trọng, đám tướng lĩnh không dám tùy tiện phát ngôn, chúng nhân đưa mắt về người lớn tuổi nhất tại đây.
Dưới ánh mắt đùn đẩy của chúng nhân, Tiêu Nguyên đằng hắng nói: “Nguyên soái, tôi cho rằng, ách, chuyện này, chuyện này, ma tộc thế đến hung hãn, ách, chúng ta phải phòng vệ nghiêm mật, gia tăng giới bị, ách, phải chú ý chặt chẽ diễn tiến bên phía Tử Xuyên gia...”.“Nói thừa” Thị vệ Tịch Á đứng sau Lưu Phong Sương lạnh lùng nói, thanh âm không lớn, nhưng mọi người đều nghe rõ.
Cố kỵ mặt mũi và niên kỷ của Tiêu Nguyên, mọi người không dám cười, chỉ đành mân mê miệng ra vẻ vô sự.
Chỉ huy sứ Mông Na thân thể không cao lớn, nhưng thanh âm rất to và vang: “Điện hạ, ma tộc cố nhiên hung tàn, nhưng Tử Xuyên gia cũng không phải là hảo nhân, chẳng cần quản đến bọn chúng, để bọn chúng đấu đi! Thập tự quân chỉ cần thủ vững biên cảnh của chúng ta là được rồi!”.“Ta không ngờ, Tiêu Nguyên đại nhân và Mông Na tướng quân lại có tầm nhìn hạn hẹp như thế!”. Anh Mộc Lan tướng quân nói to.
Mọi người đồng loạt nhìn sang gã, Mông Nã nhíu mày: “Anh Mộc Lan, ngươi là có ý gì?”.“Tuy Tử Xuyên gia và chúng ta nhiều năm giao chiến, nhưng Tử Xuyên gia dù sao vẫn là quốc gia văn minh, giữa hai bên giao chiến đều có kìm chế, tuân thủ tín nghĩa và điều luật, không tổn hại đến bình dân và tù binh, nhưng ông xem ma tộc quân sau khi xâm lăng đã dẫn đến biết bao tai nạn ở đông nam lĩnh địa? Thành thị bị thiêu cháy, nông điền bị san thành bình địa, hương trấn hóa thành nghĩa địa, bình dân bị đồ sát như rạ. Nếu để ma tộc quân áp sát tây bắc biên cảnh, vậy thì mấy ngàn dặm đường biên giới của chúng ta chẳng phải bị bọn ác ma hung tàn khát máu đó hầm hè sao? Lưu Phong gia chúng ta sao có thể yên ổn với chúng được? Môi hở răng lạnh, đây là đạo lý quá rõ ràng! Vô luận vì người hay vì mình, chúng ta đều phải viện trợ Tử Xuyên gia, chẳng có lựa chọn khác!”.
Ngữ điệu Anh Mộc Lan rõ đều, thái độ tự tin, cực lực có sức thuyết phục, bị khí thế hào hùng của gã lây nhiễm, tướng lĩnh ngồi quanh không ai phản bác.Tiêu Nguyên trung tướng phát biểu: “Anh Mộc Lan, ta hiểu ý của ngươi, nhưng xuất binh là chuyện quốc gia đại sự, chúng ta không thể không suy xét kỹ, quân đội của chúng ta là tấm chắn cuối cùng của Lưu Phong gia, một khi chúng ta chiến bại, Viễn kinh chắc chắn bị ma tộc báo phục! Theo tình thế hiện tại, ma tộc quân không có địch ý với chúng ta, thậm chí Ma thần hoàng còn phái tín sứ đến tỏ thái độ hữu hảo với chúng ta. Dưới tình huống hiện tại, ta cho rằng động không bằng tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến mới tốt!”.
“Lão tướng quân nhầm rồi!”. Lời của Tiêu Nguyên vừa dứt, Anh Mộc Lan lập tức phản bác: “Ma thần hoàng làm thế chứng tỏ ma tộc sợ chúng ta, với binh lực của ma tộc, khai chiến với Tử Xuyên gia đã là cực hạn của chúng, chúng ta xuất chiến, cơ hội thắng rất lớn! Nếu ngồi nhìn Tử Xuyên gia bị đánh bại, lúc đó chúng ta sẽ phải một mình đối kháng ma tộc đại quân!”.Phát ngôn của Anh Mộc Lan giành được sự ủng hộ của các tướng lĩnh trẻ tuổi nhiệt huyết, còn các tướng lĩnh lão thành thì tán đồng thuyết pháp thận trọng giữ mình của Tiêu Nguyên, cả hai thuyết pháp đều có đạo lý, nhất thời mọi người nghị luận náo nhiệt nhưng vẫn không thể ngã ngũ.“Công thế của ma tộc tuy mãnh liệt, nhưng nói Tử Xuyên gia bị đánh bại, lời này vẫn còn quá sớm”.
Lưu Phong Sương đứng lên, nhẹ nhàng đi đến mở cửa sổ.Sương mù sáng sớm mùa hè mới tan. Mặt trời đỏ au từ phương đông từ từ lên cao. Ánh sáng mặt trời càng lúc càng rực rỡ, chói chang. Thế giới bị đánh thức trong màn sương ướt nhẹp, một ngày mới đầy hy vọng lại đã bắt đầu.
Công chúa nguyên soái quay người nhìn mọi người với ánh mắt bình tĩnh, trong mắt nàng hiện lên một sức mạnh khiến người khác phải tin phục: “Ở Đế Đô, đông nam và Viễn Đông, nhà Tử Xuyên có lực lượng quân đội hùng mạnh. Ma tộc không thể nào chinh phục được Viễn Đông, cũng không thể nào hạ được thành Áo Tư, lại càng không thể đánh chiếm Đế Đô. Ưu thế của Ma tộc chỉ là tạm thời. Nếu như cỗ máy chiến tranh này được khởi động một cách toàn diện. Ma tộc hoàn toàn không phải là đối thủ của loài người. Các vị tướng quân, bây giờ nhà Tử Xuyên cần cái gì nhất? Không phải là quân đội, bọn họ chỉ cần thời gian. Chỉ cần bọn họ có ba tháng thôi, bọn họ có thể một lần nữa động viên được một trăm vạn quân tham gia chiến tranh”.“Nguyên soái, ý của nguyên soái là gì?”.
Trong khi các tướng quân như ngừng thở, chăm chú nhìn, bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, nghe cả tiếng động của một cây châm rơi xuống cũng rất rõ ràng, giọng nói trong trẻo của Lưu Phong Sương vang lên bên tai mọi người: “Chúng ta hãy cho nhà Tử Xuyên ba tháng này”.Đột nhiên Anh Mộc Lan đứng dậy, nói với vẻ vui mừng và cả sự kinh hãi” “Nguyên soái, ý của người là chúng ta xuất quân cứu viện nhà Tử Xuyên sao?”.
Lưu Phong Sương đứng dậy, ánh mắt nàng rực sáng trông giống như sấm sét đánh ngang bầu trời bao la trước một cơn cuồng phong: “Nhà Tử Xuyên chính là pháo đài ngăn cản Ma tộc kiên cường nhất, là phòng tuyến hùng mạnh nhất của loài người văn minh chống lại ma tộc. Một khi nhà Tử Xuyên sụp đổ, Lưu Phong rất khó có thể sinh tồn một mình. Cứu viện nhà Tử Xuyên chính là cứu viện cho bản thân chúng ta. Bây giờ ta đã quyết, mời các vị tướng quân hãy trợ giúp bản soái một tay”.
Các tướng quân đồng loạt đứng dậy, áo giáo loạt xoạt. Cho dù người lúc trước đồng ý hay phản đối xuất quân nhưng tới lúc này, trên gương mặt bọn họ đều thể hiện một ý chí như nhau: “Bọn thuộc hạ nguyện ý đi theo Điện hạ, không tiếc máu chảy đầu rơi”.
“Các tướng quân, hãy chỉnh đốn binh lính, triệu tập đội ngũ. Chúng ta chuẩn bị lên đường”.Nắng buổi sáng mới lên cao, trên tường thành Lam Thành vang lên hiệu kèn lệnh. Tiếng kèn lệnh thôi thúc khiến tinh thần con người cũng trở nên kích động.
Dân chúng nơi khác mới tới Lam Thanh không biết có chuyện gì, dân cư bản địa đã cho bọn họ biết: “Đây chính là kèn lệnh xuất quân. Công chúa điện hạ muốn xuất binh”.Xuất binh! Xuất binh! Mục tiêu ở hướng nào? Không cần hỏi, ai cũng biết: Ma tộc!
Dân chúng trong thành đều cực kỳ phấn chấn khi bọn họ biết được tin tức này. Mặc dù nhà Tử Xuyên là kẻ thù truyền kiếp của đất nước nhưng tin tức quân Ma tộc đốt nhà, giết người, cướp bóc ở vùng đất của nhà Tử Xuyên không ngừng truyền tới bên này nên dân chúng nhà Lưu Phong cũng nổi lên mối căm hận đối với Ma tộc.
Hơn mười vạn dân chúng đứng hai bên đường tiễn đưa đại quân rầm rộ lên đường. Làn sóng người khổng lồ như núi như biển rộng, tiếng hoan hô vang lên từng đợt một như sóng biển.Hai bên đường là hoa tươi và những dải lụa, đại quân nhà Lưu Phong trật tự, ngay ngắn hành quân ra ngoài thành, bộ binh, kỵ binh liên miên không dứt, hành ngũ chinh tề. Cảnh tượng nguy nga.Đội quân đầu tiến lên đường chính là quân kỵ binh hơn ba vạn người. Đây chính là đội quân thu hút được nhiêu sự chú ý của mọi người nhất.
Các trang bị của lính kỵ binh chính là trường mâu và mã đao đeo bên người, áo giáp nhẹ màu đỏ. Áo choàng màu đỏ. Ngay cả dải mũ đang tung bay trên chóp mũ cũng màu đỏ. Theo chiều gió, ba vạn đại quân trông giống như một đóa hoa màu đỏ không lồ đang bồng bềnh trôi trên mặt đất. Trên đóa hoa khổng lồ này là một rừng trường mâu, mã đao lấp lánh ánh sáng trắng. Các kỵ binh ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn bốn xung quanh, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.Đây chính là đội quân có chiến tích và công trạng huy hoàng nhất. Trong lịch sử phát triển của mình, kỵ binh nhiều lần xuất hiện như đấng cứu tinh, cứu vớt nguy nan.
Gót sắt của đội quân này đã từng tung hoành ngang dọc cả đại lục. Từ bờ biển Gia Tây ở cực tây cho tới chân thành Đế Đô ở Đông Nam. Đội quân này đã từng đánh gục sáu Tổng trưởng nhà Tử Xuyên, đã từng tiêu diệt tám vạn Kỳ bản quân, quân Uy khấu xâm lấn Lam Bình. Rất nhiều lần quân kỵ binh đã khiến cho nhà Tử Xuyên phải khóc lóc, kêu gào thảm thiết, cũng như rất nhiều lần khiến quân Uy khấu khóc lóc. Quân kỵ binh chính là cây cột trụ vững chắc bảo vệ nhà Lưu Phong, là cơn ác mộng của kẻ thù.
Trong đêm khuya mà mưa rơi tầm tã, sấm chớp giăng khắp bầu trời, các cao thủ hùng mạnh nhất thần bí áp sát Viễn Kinh, toàn thành vắng lặng, vạn người sợ hãi nhưng chỉ có đơn vị quân đội này vẫn sừng sững đứng vững. Người đời sau tuyệt đối không thể tưởng tượng được cuộc chiến khi đó diễn ra cực kỳ tàn khốc như thế nào, kết quả của nó như thế nào nhưng lịch sử đã kể lại cho con người rằng: máu tươi phun như mưa trên các con đường ở Viễn Kinh, sông đào bảo vệ Viễn Kinh trở thành con sông màu hồng, một tháng vẫn không đổi màu.
Trận chiến này khiến cho uy danh của mình Vương hao tổn suy sụp chưa từng có nhưng sự thất bại đó cũng đồng nghĩa với vinh quang cho kẻ khác. Cho tới khi người lính cuối cùng còn có thể chiến đấu ngã xuống Minh Vương vẫn không thể bước lên bậc thần chính điện.
Người trước ngã xuống, người sau tiến bước, sự kiên cường và trung thành của người lính Lưu Phong khiến cả thế giới chấn động. Ngay cả Minh Vương cũng đã thừa nhận: “Một đội quân kiêu dũng, dũng cảm không sợ chết như thế, từ xưa tới nay chưa từng có”.
Lâm Phong đã chết, uy danh vũ dũng của quân Hà binh năm đó không thể nào phục hồi được nữa. Câu nói của mình Vương năm đó đã đặt nền móng cho đội quân này nhận vinh dự đội quân mạnh mẽ nhất của loài người mà tuyệt đối không gì có thể suy chuyển nổi.
Khi nhìn thấy bọn họ hành quân, trong đám dân chúng đứng xem vang lên tiếng hô như sấm: “Thập tự xích kỵ, tung hoành ngang dọc, vô địch!”.
Ngay sau đội quân Thập tự kỵ binh, tiếng trống quân lệnh vang rền chiến kỳ bay phất phới, các đoàn, đội quân chính quy nhà Lưu Phong lần lượt lên đường. Các cánh quân lập đội ngũ chỉnh tề, áo giáp gọn gàng, bước đi đều. Nhịp chân của bộ binh đều như một nặng nề đặt lên mặt đất, khiến mặt đất như trầm xuống. Các đoàn, đội nghiêm chỉnh như những cứ điểm đang di chuyển.Đây là một cành tượng cực kỳ đồ sộ trên đường. Hàng ngũ cuồn cuộn như thác lũ, liên miên không dứt trên đường, đao kiếm dày như mây, đội hình trường mâu hình vuông chỉnh tề, chặt chẽ tuôn ra cổng thành. Khôi giáp của binh lính giống như dòng Trường Giang và Hoàng Hà liên tục vô cùng vô tận.
Đây chính là đạo quân tinh nhuệ, hùng mạnh, trải qua vô số trận ác chiến sa trường, mới có thể rèn luyện được. Bọn họ có lòng tự tin, chiến công và sự kiêu ngạo của mình, cho dù là phiêu kỵ, kỵ binh của cả đại lục này cũng không địch lại.
Lưu Phong Sương dẫn binh mã trấn thủ cổng thành chịu trách nhiệm kiểm duyệt quân đội dưới trướng, Lưu Phong Sương cực kỳ hài lòng. Nàng đã từng lo lắng vì quân đội Lưu Phong chưa từng giao chiến với quân đội Ma tộc. Trong khi đó chiến bại của quân đội Tử Xuyên trước quân đội Ma tộc có thể nói là cực kỳ diệu kỳ. Ma Thần hoàng cùng đội quân hung binh hãn tướng của ông ta đã chinh phục một nửa đại lục, có thể nói là từ trước tới nay chưa từng có địch thủ.
Theo như lời đồn đại thì binh lính của Ma tộc đều là quái vật ăn thịt người, quái thú đao thương chém không đứt. Khi giao chiến với đám Ma tộc hung dữ mặt xanh nanh vàng, liệu quân đội của nàng có thể phát huy thực lực ở mức độ cao nhất không?Nhưng giây phút này, khi nhìn thấy binh lính của mình ngẩng cao đầu với ý chí quyết chiến, tác phong quân đội mạnh mẽ, hùng mạnh khiến cho tất cả những nỗi âu lo, sầu muộn giống như một khối băng nằm dưới ánh nắng mặt trời, hoàn toàn tan chảy.Lúc này nàng cực kỳ tin tưởng rằng cho dù có chống lại đội quân kiêu binh hãn tướng của Ma Thần Hoàng thì đội quân này vẫn có thể kiên cường như thường, có thể dùng mã đao, gót sắt tiêu diệt hoàn toàn quân địch.
Đại quân lên đường cuồn cuồn như nước chảy, mạnh mẽ như