Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 24: Đông Chinh Ma tộc.
Chương 2: Viễn Chinh Thống Soái.
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Ngày 18 tháng 2 năm 785, thảo nguyên Khắc Lý Mễ Á khai xuân.
Mùa đông năm nay đặc biệt giá lạnh, phong tuyết đặc biệt giá lạnh. Lẽ ra mùa này tuyết đã tan dần, nhưng giờ phút này trên thảo nguyên vẫn như cũ ngập tràn một lớp tuyết dày đến cổ tay, gió lạnh gào thét, gió thổi táp vào mặt mang theo những hạt tuyết dày đặc, bình địa tuyến thượng mịt mờ, trống rỗng không có lấy một sinh vật.
Khắc Lý Mễ Á thảo nguyên là giao giới phân chia giữa Ma tộc vương quốc cùng Viễn Đông, mảng thảo nguyên trên danh nghĩa thuộc về Ma tộc vương quốc, nhưng trên thực tế, chính quyền trung ương Ma tộc thủy chung không thể tiến hành khống chế hữu hiệu đối với phần thổ địa này, thường lui tới trên thảo nguyên này thường chỉ là một ít du mục Ma tộc tiểu bộ tộc cùng vài phỉ bang.
Đây là một mảnh đất hoang dã, để hộ vệ đàn dê của chính mình, quân đội võ trang do mục dân tự thành lập cùng phỉ bang thường xuyên giao thủ ở đây, đây cũng là quốc cảnh tuyến có nguy cơ bị bao vây tứ phía, đội tuần tra bán thú nhân cùng Ma tộc biên phòng quân thường không hẹn mà gặp phát sinh xung đột kịch liệt ở đây.
Không ai biết, tại thảo nguyên này rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu trận đánh và có bao nhiêu người đã ngã xuống đất vẫn mệnh, chỉ có lũ kền kền đang bay lượn trong không trung cùng bầy diều hâu lởn vởn quanh đây, chính chúng mới là người thống trị thực sự của mảnh đất này.
Vào ngày 18 tháng 2 năm 785, một chi đoàn quân đội khổng lồ tiến vào thảo nguyên Khắc Lý Mễ Á, các kị binh thân mặc áo choàng trắng như tuyết men theo hai bên Khắc Na Hà chầm chậm đi tới, mà bên canh bọn họ là quân đoàn bộ binh quân dung nghiêm trang, quân phục màu xanh biếc, hết nhóm này đến nhóm khác bao trùm lấy mọi ánh mắt trên thảo nguyên, đội ngũ xe ngựa vận chuyển thiết bị nặng cùng khinh trọng bổ cấp viện uốn lượn nhìn không thấy đầu đuôi.
Cưỡi chiến mã đứng bên cạnh bờ sông Khắc Na đang đóng băng, Tử Xuyên Tú ngửa đầu đưa mắt nhìn chăm chú lên bầu trời, sắc mặt ngưng trọng.
Bạch Xuyên giục ngựa đến bên hắn: “Đại nhân, ngài đang nhìn gì vậy?”.
“Lá cờ”.
“Lá cờ?”.
“Hắc Ưng kỳ của Tử Xuyên gia, rốt cục cũng tung bay trên phiến thổ địa này rồi”.
Bạch Xuyên đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Tử Xuyên Tú, quân đội Tử Xuyên gia đang dùng hàng ngũ nghiêm chỉnh chiến đấu thẳng tiến về phía trước.
Trọng giáp thiết kị, khinh kị binh, bán thú nhân bộ binh, khinh trang bộ binh gần ba mươi vạn đại quân dọc theo bỡ Khắc Na Hà tiến lên, một lộ đại quân chen chúc tiến vào, quân kỳ liên miên như biển, áo giáp phát sáng bao trùm mọi ánh mắt trên Khắc Lý Mễ Á thảo nguyên, tiếng vó ngựa ồn ào vang rộn.
Ngay trên đầu quân đội đang hành quân, Hắc Ưng kỳ phần phật tung bay, giữa không trung đầy những bông tuyết, lá cờ đang tung bay hiện ra thật nổi bật.
Nhìn chăm chú vào cảnh tượng hùng vĩ này, Bạch Xuyên nhớ lại chỉ quá khứ trong một năm qua, từ vô số ngày đêm tham chiến, nỗi lo lắng cùng tuyệt vọng với quốc gia cùng vận mệnh loài người, mãi đến giờ phút phản công quy mô này, làm sao tránh khỏi cảm xúc lâng lâng!
“Chúng ta rốt cục đã đi tới bước này”.
Tử Xuyên Tú gật đầu: “Không hề dễ dàng, nhưng chúng ta cũng đã đi tới nơi này, tương lai chúng ta còn muốn đi xa hơn nữa!”.
“Tại Hà Khâu ta tận mắt nhìn thấy tộc nhân đến từ hải ngoại, Tây Xuyên đại lục không phải là thế giới duy nhất”. Dùng roi ngựa chỉ về bình địa tuyến phương đông mịt mờ, Tử Xuyên Tú cao giọng: “Ta vẫn muốn biết, tại điểm cuối của đại địa đó, rốt cuộc có cái gì? Là núi cao, bờ biển, sa mạc, rừng rậm, hay là bình nguyên mênh mông? Bên đó có phải cũng tồn tại quốc độ giống như chúng ta không? Cuộc sống của bọn họ như thế nào? Thế giới vô hạn rộng lớn, nam nhi không được tự mãn!”.
Hắn quất mạnh một roi, chiến mã lao đến như gió, xông thẳng đến gò đất cao trên thảo nguyên, đại quân quốc cảnh uốn lượn dưới chân gò đất.
Vì vậy, toàn quân tướng sĩ cũng thấy được Thống soái của bọn họ, hắc y bạch mã Thanh niên tướng quân anh tuấn hiên ngang, thân ảnh cường tráng kiêu ngạo tựa chim ưng bay qua thảo nguyên, áo choàng rộng lớn đón gió phất phới giống như cánh chim thật lớn muốn quét sạch cả thảo nguyên.
Con ngựa hắn cưỡi đột nhiên vươn cổ hí vang đón gió, vì vậy tất cả ngựa đứng dưới bóng quân kỳ thấp thoáng cũng cùng nhau hí khởi, chồm lên dưới ánh mặt trời chói chang, khôi giáp tươi sáng, thiết kị cuồn cuộn giống như biển, khí thế hùng tráng như núi. Đại quân! Không phải nghĩa quân nông dân ngày xưa vội vàng tổ kiển, mà tất cả đều là những binh sĩ tháo vát cường mạnh nhất trang bị những vũ khí sắc bén tiên tiến nhất, toàn bộ vũ lực cường hãn nhất của đại lục đã tề tập dưới cờ của mình giờ phút này, đơn vị quân đội này đang gắt gao đi theo nhịp bước của chính mình.
Với vũ lực như vậy, vô luận đối tượng là quốc gia nào trên đại lục, Lưu Phong gia cũng tốt, Lâm gia cũng tốt, Tử Xuyên Tú đều tự tin sẽ giành được chiến thắng.
Từ sâu thẳm trong trái tim, hắn thậm chí này ra một ý niệm trong đầu, cho dù đối tượng chính là mẫu quốc Tử Xuyên gia, lấy hùng binh mãnh tướng này, cải triều hoán đại cũng không phải việc khó. Đương nhiên, ý niệm này chỉ là chợt lóe lên, rồi nhanh chóng tan đi như khói lửa, lúc này Tử Xuyên Tú mặc dù đã thành bán độc lập Viễn Đông quân phiệt, nhưng đối mẫu quốc vẫn giữ lòng trung thành sâu sắc.
Hắn gánh lấy trách nhiệm trước nay chưa từng có, vì tổ quốc từng gánh chịu sự chà đạp của Ma tộc mà huyết tẩy quốc sỉ, diệt trừ khối u ngàn năm qua không ngừng xâm phạm loài người, vì tổ quốc thắng được vô số quang vinh.
Quân đội vẫn dọc theo bờ sông Khắc Na đi tới, lần đầu tiên bán thú nhân tướng quân Bố Lan cùng Đế Lâm tây chinh tập kích Ma tộc vương quốc cũng từng đi qua đường này.
Lần này, đảm nhiệm đại quân tiên đạo chính là Viễn Đông bán thú nhân đệ nhất quân đoàn, đi lại con đường ngày xưa, Bố Lan hết sức hưng phấn, hắn giục ngựa chạy đến trước mặt Tử Xuyên Tú, mặt mày hớn hở nói không ngừng nghỉ, chỉ chỉ trỏ trỏ: “Điện hạ, ngày đó chúng ta chính là ở chỗ này đánh cho phòng ngự đoàn thứ sáu của vương quốc te tua nát vụn, Ma tộc phòng ngự binh bị chúng ta đuổi đến bước đường cùng phải nhảy xuống sông, bị chúng ta ở trên bờ bắn tên giết chết vô số! Điện hạ, ngươi xem, bên kia còn có một đống bạch cốt, chính là phòng ngự binh Ma tộc bị chúng ta đánh chết!”.
Tử Xuyên Tú dừng chiến mã nhìn đống đầu lâu sương trắng đã bị tuyết che đi một nửa, im lặng không nói gì.
Hắn biết, Ma tộc phòng ngự binh cũng không phải là Tắc Nội Á tộc binh sĩ, bọn họ cũng đến từ những tiểu bộ tộc trên biên cảnh Ma tộc, bị Tắc Nội Á tộc ra lệnh phải đảm nhiệm nhiệm vụ phòng ngự cảnh giới.
Về bản chất, những người này giống thuần phác nông phu hoặc mục dân hơn là binh lính, nỗi bi ai của bọn họ chính là sinh ra trên mảnh đất kẹp giữa Tắc Nội Á tộc và Viễn Đông.
Cưỡi ngựa lướt qua đội nhóm bán thú nhân, Tử Xuyên Tú đi qua bộ đội bộ binh đến từ Gia Sơn Sư, đến trước soái trướng của bộ chỉ huy lâm thời vừa dựng lên, hắn xuống ngựa.
Một đội binh lính thân khoác áo choàng trắng như tuyết hướng hắn trình lễ, đội trưởng báo cáo với hắn: “Khởi bẩm đại nhân các bộ trưởng quan đều phụng mệnh tập hợp rồi”.
Đây là tân nhậm cảnh vệ đội trưởng Tiêu Lâm, là do Bạch Xuyên tự mình từ Tú Chữ doanh tuyển chọn ra.
Từ trong vô số Viễn Đông quan quân được chọn để đảm nhiệm vệ đội trưởng theo sát bên Tử Xuyên Tú, tất nhiên là nhân tài ưu tú khó tìm. Theo lời Bạch Xuyên, Tiêu Lâm chẳng những võ nghệ xuất chúng, mà điều càng khó được chính là thái độ làm việc trầm ổn trấn định của hắn, ý nghĩ linh hoạt, khẩu phong chặt chẽ, đối Tử Xuyên Tú càng trung thành và tận tâm, cho nên nàng ta mới quyết định tuyển hắn đảm nhiệm vị trí vệ đội trưởng.
Nhưng từ lần đầu tiên gặp Tiêu Lâm, Tử Xuyên Tú lập tức hiểu rõ, cách nói trên chẳng qua chỉ là lý do, nguyên nhân chính chỉ có một, Tiêu Lâm thật sự rất giống một người! Gương mặt cương nghị, những đường sắc nét trên khuôn mặt lòng mi đen dày, ánh mắt đôn hậu, ngay cả nụ cười, mỗi lần hắn cười đều nheo hai tròng mắt lại cũng cực kỳ giống người kia.
Nhìn hắn, Tử Xuyên Tú không tự chủ được nhớ tới người đã không còn ở nhân thế, tiền nhiệm vệ đội trưởng Cổ Lôi, hắn mang đến cho người ta ấn tượng khắc sâu, không chỉ Bạch Xuyên mà ngay cả Tứ Xuyên Tú, chung quy không thể quên được vị quan quân phóng khoáng mà anh dũng này.
Nhìn mặt Tiêu Lâm một lát, Tử Xuyên Tú dời tầm mắt đi, hắn dùng roi ngựa bằng tơ vàng trong tay đánh một phát, tấm áo choàng đen viền chỉ vàng hiên ngang hướng đến phía soái trướng.
Tiêu Lâm giành đi trước một bước, thay hắn nhấc rèm cửa soái trướng lên cao giọng quát: “Viễn Đông quân khu tư lệnh, gia tộc thống lĩnh, quân vụ ủy thành viên, Viễn chinh quân tổng chỉ huy Tử Xuyên đại nhân đến, toàn thể đứng dậy!”.
Một tiếng xoạt vang lên, trong soái trướng nhất thời đều đứng lên thành hai nhóm quân nhân, vừa mới từ ngoài ánh sáng rực rỡ đi vào trong soái trướng âm u, hai mắt Tử Xuyên Tú nhất thời không thể thích ứng, nhìn không rõ người trước mặt, chỉ thấy huy chương trên đầu vai cùng thưởng chương trước ngực bọn họ lóe sáng một mảnh chói mắt.
Đám người đứng thẳng, ngoài tiếng hít thở nhè nhẹ, không còn thanh âm nào khác nữa. Tử Xuyên Tú nhìn mọi người, có thể đi vào soái trướng này, cấp bậc thấp nhất cũng là kỳ bản rồi, nếu ra bên ngoài sẽ là những nhân vật cỡ Tổng đốc tỉnh, trông nom hàng vạn binh mã. Nhưng giờ phút này, bọn họ nhưng lại đứng trước mặt mình mà kinh sợ, ngay cả hô hấp cũng không dám thở cho lớn tiếng.
Lúc này, Tử Xuyên Tú mới cảm giác được ma lực đáng sợ của quyền thế. Nhân sinh ý khí, tướng quân hổ uy, quyền thế đỉnh điểm hiển hách ma lực, không người nào có khả năng chống đỡ, một mình đảm đương một phương vốn không phải lần đầu, nhưng được cấp cho thế quyền to lớn như vậy, thống lĩnh binh mã đông đảo như thế, Tử Xuyên Tú vẫn là cảm thấy có phần tự phụ.
Hắn lột bỏ đôi bao tay da nai, cùng roi ngựa giao cả cho thị vệ binh đang nghênh đón hắn, có người cởi giúp hắn chiếc áo choàng năng nề trên vai, hắn cứ động bả vai đang đau nhức, đưa tay ra dấu chào hỏi mọi người: “Các vị trưởng quan, mời ngồi”.
“Tạ ơn đại nhân!”. Trong soái trướng vang lên tiếng đáp lại chỉnh tề như xé gió, tiền tuyến điều kiện đơn sơ, các quân quan chỉ có thể ngồi trên ghế nhỏ do chính mình tùy thân mang đến, mọi người mặt hướng về Tử Xuyên Tú, ngồi xuống tạo thành chưa đến một nửa vòng, ánh dương trong tuyết sáng rõ xuyên qua khe hở trên soái trướng mà tiến vào, chiếu rọi sắc mặt của mọi người rạng rỡ thêm một chút.
Tử Xuyên Tú nhìn lần lượt từng bộ hạ của mình, chính những người trước mắt này, sẽ vì mình hoàn thành tâm nguyện chinh phục Ma tộc vương quốc của chính mình.
Trong đó có vài người quen cũ, như nguyên Đông Nam quân Phó thống lĩnh Văn Hà, hắn thống lĩnh Viễn chinh quân đệ nhất kị binh quân, nguyên Giám Sát đình Hồng y kỳ bản Ngô Tân, hắn lĩnh suất tất cả bộ đội kỹ thuật cơ giới của Viễn chinh quân, đây vốn là đặc chủng sư đoàn 101 của gia tộc.
Nhưng cũng có những khuôn mặt xa lạ, như Phương Vân Hồng y kỳ bản từ Tây Bắc quân điều tới, hắn hơn ba mươi tuổi, người không cao lắm, mặc dù họ Phương, nhưng đầu hắn tuy dài nhưng lại tròn trĩnh, thêm đôi mắt tròn, thậm chí mũi cũng tròn, nói chuyện hay làm việc luôn mang theo một loại tư thế chậm rãi õng ẹo.
Tuy Tử Xuyên Tú sớm biết rằng trông mặt mà bắt hình dong là điều rất ngu xuẩn, nhưng chứng kiến vị Phương Vân tướng quân này, hắn hay là không nhịn được nghi vấn: “Chẳng lẽ Tây Bắc Phòng Ngự quân lại thiếu nhân tài đến thế sao? Các vị tướng quân được tuyển ra như thế nào? Rút thăm sao?”.
Phương Vân cười tươi như hoa: “Đại nhân, chúng tôi rút thăm chọn ra đó”.
Tử Xuyên Tú lập tức đối hắn có cái nhìn mới, nghĩ cũng phải, mới hơn ba mươi tuổi đã ngồi ở vị trí cao như thế, không thể là người tầm thường được.
Ngoại trừ Phương Vân, Đông Nam quân cùng Đế Đô trung ương quân còn có mấy vị tướng lãnh cũng bị điều tới dưới trướng Tử Xuyên Tú.
Có người hay nói đùa rằng, cống hiến lớn nhất khi xâm lấn Ma tộc là khiến Tử Xuyên gia tướng các cấp bình quân trẻ lại chừng mười tuổi, quả thật không sai.
Chiến tranh chính là cuộc khảo sát tàn khốc và vô tình nhất, hôm nay có mặt hội nghị trong soái trướng, phần lớn đều là trung thanh niên tướng quân trong độ tuổi 30, 40, cũng có người hai mươi mấy tuổi, nhưng không có tướng quân nào quá năm mươi tuổi, mà đái lĩnh đơn vị đại quân này lại là một vị thanh niên tướng quân chỉ mới hai mươi sáu tuổi.
Đều là thanh niên chí khí, hùng tâm liệt hỏa, mặc dù bên ngoài là băng thiên tuyết địa, trong soái trướng vẫn là một mảng lửa bỏng đang bao trùm lấy bữa tiệc, các tướng quân hào tình vô hạn, nóng lòng thử sức vì quốc gia mà khai cương thác thổ.
Người đầu tiên đứng dậy lên tiếng chính là Viễn Đông quân Hồng y kỳ bản Bạch Xuyên, nàng đại biểu cho Cục quân tình Viễn Đông quân hướng mọi người giới thiệu tình huống địa lý cùng các thế lực bộ tộc của vương quốc.
“Ma tộc vương quốc chủ yếu bị vây dưới sự khống chế của bốn thế lực lớn, bọn họ phân chia Ma Thần bảo cùng với khu lận cận do Tắc Nội Á tộc thống trị, Á Côn tộc nắm giữ Hắc Hà bình nguyên, phạm vi của Mông Hãn tộc thế lực là từ núi Tây Gia cho đến sông Phục La. Mặt khác, Ca Ngang tộc vững vàng khống chế được Lôi Mục Lôi Á bình nguyên bên tây sườn Ma Thần bảo, đây là đoạn đường chúng ta nhất định phải đi qua khi tiến quân.
“Bốn bộ tộc này, đều là đối tượng giao thủ chủ yếu trong tương lai của chúng ta, mặc dù Ma tộc vương quốc có hơn một trăm bộ tộc lớn nhỏ, nhưng... những tiểu bộ tộc đó đều phải dựa vào tứ đại bộ tộc này, nếu không bọn họ căn bản không có chỗ đặt chân.
“Trong lúc đó tứ đại bộ tộc quan hệ không hòa thuận, Tắc Nội Á tộc từng là bộ tộc thống trị Ma tộc vương quốc cường thịnh nhất, cũng là đối tượng đả kích quân sự chủ yếu của chúng ta lần này. Vì xâm lược chiến tranh thất bại, Tắc Nội Á tộc bị tấn công đồng loạt, bởi vì lo lắng Tắc Nội Á tộc một lần nữa cường đại trở lại sẽ đến trả thù, ba bộ tộc khác cũng đối với hoàng kim tộc nảy sinh cảnh giác chi tâm. Trước lúc quân ta tiến quân, Mông Cổ tộc cùng Ca Ngang tộc cũng từng phái tới sứ giả tỏ vẻ nguyện thần phục Tử Xuyên gia”.
Bên trong vang lên một trận nghị luận trầm thấp ong ong như xé gió, Tắc Nội Á tộc đã thảm bại, Viễn chinh quân chủ yếu băn khoăn nằm ở chỗ đại quân xâm nhập vào nơi thiên lý chi ngoại xa lạ, khí trời ác liệt, địa hình và cư dân tràn ngập địch ý đích mưu đều là địch nhân của mình, nhưng nếu dân bản xứ Ma tộc đứng về phía loài người, chuyện này sẽ trở nên dễ xử lý hơn nhiều.
Trong bữa tiệc bao phủ không khí thoải mái, các tướng quân mặt mày tươi cười chuyện trò vui vẻ, chiến tranh đã không có phải lo lắng nữa, Tắc Nội Á Ma tộc quân còn sót lại không đủ ngăn cản một kích lôi đình từ loài người. Dưới sự bao vây tiêu diệt của quân đội loài người cùng đông đảo bộ tộc liên quân, nhiều lắm là nửa năm, thế lực Tắc Nội Á tộc còn sót lại sẽ tan thành mây khói.
“Xem ra, chúng ta chỉ cần một trận đánh vây chiến Ma Thần bảo là đủ rồi”.
Tử Xuyên Tú nhíu mày, hắn muốn Bạch Xuyên báo cáo tình thế Ma tộc là để các tướng quân đối với địch tình có được hiểu biết đại khái, không nghĩ rằng lại khiến mọi người suy nghĩ dễ dàng, xuất chiến khinh địch, vốn là điều tối kị của binh gia.
Thống lĩnh trẻ tuổi đứng dậy, dùng ánh mắt nghiêm khắc quét qua bốn phía, lập tức tất cả tiếng đàm tiếu nghị luận cùng biến mất. Vị thanh niên tướng quân anh tuấn cao ngạo có một loại uy nghiêm bức người, ai cũng không dám thở nhẹ.
“Nếu chỉ có ý kích hội Tắc Nội Á tộc mà nói, chiến tranh cũng không khó khăn, nhưng mục đích của chúng ta không chỉ có thế, quốc gia hao tài tổn phí xuất động đại quân, nếu chỉ vì mục tiêu giải tỏa cừu hận, vậy chúng ta đối quốc gia cực kỳ vô trách nhiệm! Ta cũng tận mắt nhìn thấy nơi này rồi, một phiến thổ địa hoang dã mà thô khoáng, dân phong cường hãn cuồng dã, đánh bại Tắc Nội Á tộc, trong vòng chưa tới hai mươi năm, tân bộ tộc thống trị vẫn có thể ngoi đầu lên lại được, một lần nữa trở thành mối họa lớn cho loài người chúng ta. Đây là thời khắc suy yếu nhất của Ma tộc vương quốc, cũng là cơ hội khó có được của loài người! Biến vương quốc lãnh thổ thành ranh giới mới khai thác được của gia tộc, làm cho Hắc Ưng kỳ vĩnh viễn phiêu đãng trên phiến thổ địa này, làm cho tất cả Ma tộc bộ lạc cùng cư dân đều trở thành Tử Xuyên gia thần dân, làm cho vương quốc trở thành tỉnh thứ mười chín của Tử Xuyên gia, đây mới là mục đích chính thức của quân ta! Chư vị, Tắc Nội Á tộc mặc dù chiến bại, nhưng bọn hắn vẫn còn gần mười vạn quân đội, các bộ tộc cũng không thiếu ưu tú tướng lãnh, Viễn chinh quân cô độc tại ngoại quốc, cuộc chiến phía trước cũng không được thoải mái, thỉnh chư vị cần phải tận tâm tận lực, anh dũng tác chiến!”.
Bữa tiệc chìm vào trong yên tĩnh, các tướng lĩnh mở to hai mắt, bọn họ bị rung động.
Ai cũng nghĩ không rằng, vị thống lĩnh hãy còn trẻ tuổi này lại mang trong lòng hùng tâm tráng chí, biến toàn Ma tộc vương quốc thành tân lãnh thổ của Tử Xuyên gia tộc, vì Tử Xuyên gia cướp lấy vùng đất có diện tích hơn gấp đôi nguyên lai quốc thổ!
Nói theo cách tượng hình, hơn hai trăm năm trước Tử Xuyên Vân tác chiến cướp lấy Viễn Đông chẳng là gì cả, bất quá là lấy đi một hòn đá ngoài biên cảnh Ma tộc, Tử Xuyên thống lĩnh ngay trước mắt họ chính là muốn đem Ma tộc vương quốc tất cả nuốt vào!
Yên lặng trong chốc lát, Phương Vân Hồng y kỳ bản là người thứ nhất đứng lên, hắn mỉm cười nói: “Có thể đi theo đại nhân tham dự vĩ nghiệp như thế, đó là vinh hạnh của hạ quan, mặc dù lần đầu tiên tác chiến dưới trướng đại nhân, nhưng xin đại nhân yên tâm, phiếu kị binh quân đoàn hai tuyệt không hội làm chậm nhịp tiến của Viễn chinh quân! Quân ta sẽ tấn công tầm xa và nhanh chóng phá được địch trận, mời đại nhân cứ việc yên tâm hạ nhiệm vụ cho chúng tôi là được!”.
Văn Hà cũng đứng lên: “Tử Xuyên Thống lĩnh đại nhân, ngài biết Văn Hà ta rồi đó, ta là kẻ thô kệch, những việc cần động não nhiều ta không giúp được nhiều, nhưng nói đến đánh trận, cứ yên tâm giao cho ta! Chỉ cần là thôn quê giao chiến, Đông Nam quân đệ nhất kị binh quân đều không sợ bất cứ địch nhân nào!”.
“Hạ quan Tư Tháp Lý đến từ Đông Nam quân Hồng y kỳ bản, suất Gia Sơn bộ sư tập đàn! Bộ của ta thiện công khắc thành cùng thủ vững nhất, chúng tôi chính là thống hận lũ Ma tộc nhất, xin mời đại nhân giao cục xương cứng khó gặm nhất cho chúng tôi! Chúng tôi không sợ tiếp nhận nhiệm vụ gian nan nhất!”.
“Hạ quan đái lĩnh đặc chủng sư 101 đến từ Giám Sát đình, chúng tôi không thiện cận chiến, nhưng vì đại quân cung cấp viễn trình che chở đáng tin nhất! Vô luận thành trì chắc chắn thế nào cũng ngăn cản không được oanh kích của chúng ta, dưới sự chỉ huy của đại nhân, bộ của ta trong chiến dịch Lan Thương Giang từng làm bị thương nặng Lưu Phong Sương Thủy sư hạm đội, trong chiến dịch Ba Đan tiêu diệt Ma Thần Hoàng cận vệ hành trình! Bây giờ, bộ ta có thể lần nữa được tác chiến dưới trướng đại nhân ngài, toàn thể quan binh cũng cảm thấy phi thường vinh hạnh, chúng ta kiên trì tin tưởng, thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta!”.
“Hạ quan Lâm Địch, đái lĩnh Bất Tử doanh sư đoàn đến từ Đế Đô trung ương quân! Đại nhân, Bất Tử doanh trước nay là bộ đội công huân hiển hách nhất gia tộc, trong Viễn Đông bình định, Khăn Y vệ chiến, Đế Đô vệ chiến cùng Ba Đan đại hội chiến đều có biểu hiện ưu dị, toàn sư ta trên dưới toàn thể quan binh cũng kiên trì tin tưởng, dưới sự đái lĩnh anh minh của Tử Xuyên đại nhân, sư đoàn của ta nhất định có thể tranh thủ càng nhiều thắng lợi, thắng được vô thượng quang vinh!”.
Các quân quan đến từ nội địa đều đứng dậy lên tiếng, hô vang thể hiện lòng trung.
Tận mắt chứng kiến dưới trướng tập hợp nhiều cường hãn quân đội như vậy, có thể nói cả Tử Xuyên gia võ trang bộ đội tinh hoa, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của mình, không ngờ rằng trên vai đang gánh lấy trách nhiệm trầm trọng cờ nào, đến Tử Xuyên Tú vốn trấn định cùng lạnh nhạt cũng nhịn không được mà hô hấp dồn dập.
Chúng tướng đều thỉnh chiến, quân khí như hồng, Tử Xuyên Tú cảm thấy rất hài lòng, hắn mỉm cười nói: “Hoàn lại có vài điều mong các vị nhớ kỹ, vô luận là Mông Hãn tộc, Á Côn tộc, hay Ca Ngang tộc, vô luận bọn họ nói cái gì, biểu hiện bao nhiêu thành khẩn, cũng không thể tin tưởng hắn! Đừng xem bọn hắn cung cẩn hữu lễ, kỳ thật toàn bộ đều là muốn mượn đao của ta đi chủ trì Tắc Nội Á tộc, sau đó bọn họ sẽ nhân cơ hội ngồi lên ngôi cao. Về bản chất, bọn họ cùng Tắc Nội Á tất cả đều là cá mè một lứa, cũng muốn mơ giấc mộng đẹp của Tạp Đặc, đối Ma tộc, lợi dụng thì có thể nhưng tuyệt không có thể tin tưởng!”.
“Rõ! Hạ quan cẩn tuân thống lĩnh dạy bảo!”. Chúng tướng nhất tề đứng dậy, quát lên một tiếng xé gió.
Kế tiếp là thảo luận tiến quân lộ tuyến cùng chiến thuật sự tình các nội dung, kỳ thật việc này lẽ ra đã được quyết định trước xuất chinh, chỉ vì mùa đông lần này tuyết rơi quá dày ngoài dự đoán mọi người, tuyết đọng trên đường khiến rất nhiều nơi không thể thông hành được, không thể không chỉnh sửa lại đoạn đường tiến quân dự định.
Khi bàn đến đề tài này, Tử Xuyên Tú cùng các tướng quân đến từ nội địa không có bao nhiêu quyền lên tiếng, chỉ có bán thú nhân tướng quân Bố Lan từng tổ chức thảo phạt Ma tộc vương quốc một người một cõi làm trò.
Nhìn thấy nhiều vị quan lớn đang tập trung tinh thần nghe mình lên tiếng, bán thú nhân tướng quân rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói một hơi không ngừng, những Ma tộc địa danh vốn trúc trắc vô cùng, mấy cái tên thành thị càng khó đọc hơn, cái gì “Phật Cách La Tư Bì Á”, “Á Tác Phu Tư Cơ Tham Bì”, “A Thản Ni Ba Đặc Lộ”, nghe bán thú nhân báo cáo như những nhà số học, cả đám người như nghe thiên thư, Văn Hà đọc theo được hai lần, suýt nữa cắn