Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 24: Đông Chinh Ma tộc.
Chương 7: Người Dã Man
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Hội nghị diễn ra trong ba tiếng đồng hồ, trên cơ bản các tướng quân đồng ý với quan điểm của Lỗ Đế cho rằng Tạp Đan sẽ tập kết quân chủ lực Tắc Nội Á tộc vào trong Ma Thần bảo, chờ quân đội loài người đi vào cái bẫy này, nhưng giải pháp để phá các bẫy này thì mọi người hoàn toàn không có.
Thực tế thì không phải không có cách giải quyết, đó chính là lui quân, nhưng không một ai dám đưa ra đề nghị này. Gia tộc dốc toàn lực ủng hộ, phái ra những đơn vị quân đội tinh nhuệ nhất, dân chúng cả nước thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm cung cấp quân lương cho quân viễn chinh, từ hội nguyên lão cho tới những người dân thường thấp nhất đều đang ngóng trông, chờ đợi quân viễn chinh có thể báo mối huyết thù với quân Tắc Nội Á tộc. Kết quả thì sao? Ngay cả tường thành Ma Thần bảo cũng chưa từng nhìn thấy, quân viễn chinh bị mấy quái vật nửa người nửa thú khiến sợ mất mật bỏ chạy về nhà, có thể trả lời mọi người thế nào đây?
“Thống lĩnh đại nhân, các vị tướng quân”, Phương Vân, Hồng y kỳ bản mới gia nhập tập đoàn Tử Xuyên Tú ho khan một tiếng rồi nói: “Các vị đại nhân, các vị đều có quân hàm và chức vụ cao hơn tôi, có vài điều các vị nói không tiện vậy cứ để tôi nói cho”.
Viên tướng mặt tròn cười nhìn bốn xung quanh: “Nếu như quân ta bị bộ tộc Tắc Nội Á ngoan cố chống cự, trải qua chiến đấu gian khổ, sau khi tiêu diệt được rất nhiều binh lực Tắc Nội Á tộc, quân chúng ta cũng thương vong không nhỏ, không thể không lui quân, không một ai có lý do chỉ trích chúng ta, dân chúng cũng sẽ sắp hàng hai bên đường chào đón các tướng sĩ với hoa và mỹ nữ. Bên quân vụ và hội nguyên lão sẽ cảm thông cho chúng ta, nếu như may mắn thì cho dù không làm tốt chúng ta vẫn còn được tặng thưởng huân chương.
Nhưng bây giờ binh lực quân ta hoàn hảo, vũ khí tốt, lương thực được cung cấp cũng đầy đủ, trong bốn bộ tộc lớn của vương quốc, một đã là đồng minh của chúng ta, một đã bị chúng ta đánh bại, Mông tộc cùng lắm thì duy trì thái độ trung lập. Kẻ thù duy nhất chỉ là Tắc Nội Á tộc, chúng ta hoàn toàn không có lý do rút lui”.
“Còn người dã man”.
“Theo như lời Ca Đạt Hãn bệ hạ, a, từ trong lời nói của Lỗ Đế tướng quân chúng ta biết người dã man rất đáng sợ, nhưng người trong nước có biết không? Bọn họ chỉ biết chúng ta bị một đám dã thú hù dọa, sợ hãi bỏ chạy”, Phương Vân vung tay nói: “Nếu như quay về, kết cục của các vị như nào tôi không biết nhưng tôi cũng không quá ngạc nhiên”.
Mấy tướng lĩnh như Văn Hà, Ngô Tân đều từ trong nội địa tham gia quân viễn chinh liếc mắt nhìn nhau, dáng vẻ vô cùng ủ rũ. Bọn họ đều là tướng lĩnh cao cấp nhà Tử Xuyên, đương nhiên cũng ít nhiều biết được nội tình đất nước. Lần viễn chinh này không chỉ có mục đích trả thù Ma tộc mà Tử Xuyên Tham Tinh còn muốn mượn chiến công chói lọi này xưng đế, nếu như quân viễn chinh cứ như này rút chạy về nội địa, khiến cho bao nhiêu hy vọng gia tộc dồn vào quân viễn chinh cứ thế trôi theo dòng nước, khiến cho ý định xưng đế của Tổng trưởng tan thành mây khói, nhất định Tử Xuyên Tham Tinh sẽ nổi cơn lôi đình.
Tử Xuyên Tú cầm trọng binh trấn thủ nơi xa tự có hệ thống riêng, cho dù Tổng trưởng có ở Đế Đô gõ quải trượng ầm ầm thì Tử Xuyên Tú cũng không sợ, các tướng lĩnh hệ thống quân Viễn Đông như Lâm Băng, Bạch Xuyên, La Kiệt được Tử Xuyên Tú che chở cũng sẽ không gặp chuyện gì, người duy nhất không gặp may chính là đám tướng lĩnh nội địa.
Dưới cơn giận của Tổng trưởng, chẳng những tiền đồ của bọn họ mất hết mà e rằng còn vì “sợ địch như sợ hổ, làm hỏng quân uy”, ngay cả tính mạng cũng mất.
Tử Xuyên Tú gật đầu, hắn hỏi: “Còn ai có ý kiến gì không?”.
Tử Xuyên Tú hỏi hai lần nhưng đáp lại lời hắn chỉ là sự im lặng.
Tử Xuyên Tú nhìn các tướng lĩnh, các tướng lĩnh cũng nhìn hắn, mọi người cứ vậy nhìn nhau trong vòng nửa phút, đột nhiên Tử Xuyên Tú hiểu được sự khó xử của bọn họ. Đề nghị rút quân về nội địa, sau khi quay về sẽ bị Tổng trưởng trừng phạt, nhưng đề nghị tiếp tục tiến quân, sau này quân viễn chinh thất bại, người đưa ra ý kiến đề nghị cũng không có kết cục tốt đẹp gì, chính vì vậy cách thông minh nhất là mọi người im lặng.
Vì vậy Tử Xuyên Tú hiểu rằng hắn đừng có mơ có được ý kiến từ những người đang đeo quân hàm sáng quắc trên vai này, đương nhiên La Kiệt là một ngoại lệ, nhưng trí thông minh của gã chẳng khác gì Hung lang nên ý kiến của gã tuyệt đối không chấp nhận được.
“Giải tán”, Tử Xuyên Tú thất vọng xua tay nói: “Lâm Băng đại nhân, xin mời ngài ở lại một chút”.
Hội nghị chấm dứt, các tướng lĩnh đều rời khỏi phòng họp, Lâm Băng ở lại theo căn dặn của Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú tự mình rót trà cho Lâm Băng, hai người bưng chén trà nóng nhìn nhau không lên tiếng, gương mặt hai người như ẩn như hiện trong làn hơi nước.
“Lâm trưởng quan, tôi luôn cực kỳ khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của ngài, ta còn nhớ khi đánh bại quân đoàn Cổ Tư Tháp, ngài đã cho ta những cái nhìn rất độc, dẫn dắt quân Viễn Đông, không phải nói là cả nhà Tử Xuyên đánh bại quân Ma tộc, cứu vãn nền văn minh loài người. Bây giờ một lần nữa chúng ta gặp khó khăn, ta hy vọng ngài có thể làm như đêm đó, một lần nữa tặng ta những lời vàng ngọc, dẫn chúng ta thoát khỏi con đường khốn khó này. Ngài không cần e ngại bất kỳ điều gì, nơi này chỉ có hai chúng ta, không có ai ghi chép lại, ngài chỉ cần đưa ra ý kiến, dùng hay không là trách nhiệm của ta”.
Lâm Băng cười nói: “Đại nhân, ngài nghĩ rằng lúc nãy tôi không lên tiếng là sợ hãi trách nhiệm phải không?”.
Tử Xuyên Tú không trả lời, hắn chỉ nhìn Lâm Băng với ánh mắt rực sáng.
Lâm Băng lắc đầu cười nói: “Thật ra thì tôi không có nhiều suy nghĩ như Phương Vân, vấn đề là chính tôi vẫn nghĩ không thông suốt mà thôi, nên đương nhiên không nói chỉ vì sợ ảnh hưởng tới ngài”.
“Ngài nghĩ không thông suốt?”.
“Đúng vậy, hành động của Tạp Đan rất bất thường, mặc dù Lỗ Đế đã giải thích nhưng tôi vẫn cảm thấy chừng đó là chưa đủ để giải thích cho hành động điên cuồng của Tạp Đan, thật ra cục diện cũng không xấu như đại nhân ngài đã nghĩ, quân ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong khi đó quân Tắc Nội Á là lâm vào con đường chết”.
“Vậy thì như thế nào?”.
“Quân ta cùng lắm thì rút quân, mặc dù Tạp Đan có thể bảo vệ được Ma Thần bảo nhưng bên ngoài Ma Thần bảo chính là đất đai rộng lớn và vô số thần dân, cứ như vậy quẳng cho người dã man làm món điểm tâm sao? Quân ta rút đi rồi, cô ta dọn dẹp mớ hỗn loạn này thế nào? Nhất định, là có nguyên nhân gì đó mà chúng ta không biết”.
Nghe Lâm Băng nói, Tử Xuyên Tú cũng vậy mà hình dung ra vấn đề. Trong buổi họp hôm nay, hắn luôn có cảm giác bất ổn, bây giờ mối nghi ngờ mơ hồ trong lòng đã được Lâm Băng giải quyết.
“Rất có lý, nhưng ta vẫn thấy kỳ quái, Lỗ Đế kia không có kiến thức thì tôi không bất ngờ, nhưng Ca Đạt Hãn thông hiểu tình hình vương quốc, hẳn ông ta có thể nhận ra nhưng vì sao ông ta không nói nhỉ?”.
“Đại nhân, lập trường của Ca Đạt Hãn không thống nhất với chúng ta, bây giờ ông ta lo lắng chúng ta đột nhiên rút quân, ông ta không nói cũng không có gì kỳ quái”.
“Tại sao?”.
“Đại nhân, ngài hay nghĩ xem, để tranh được ngôi vị Hoàng đế trong tương lai mà Ca Đạt Hãn đã dốc hết vốn liếng, ông ta là Công tước của vương quốc nhưng lại dốc toàn lực hợp tác với quân đội loài người xâm lược, đây đủ là canh bạc khiến cho ông ta và tộc Ca Ngang thân bại danh liệt. Ông ta đang đánh cuộc ngài có thể thuận lợi tiêu diệt Tắc Nội Á tộc, giúp đỡ tộc Ca Ngang ngồi lên ngôi vị