Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 27
Chương 1: Thần Hoàng
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Tạp Đan tiếp lấy, trịnh trọng mở chiếc túi băng bố ra, một khối ngọc cổ ôn nhuận sạch đẹp xuất hiện trên tay nàng, trên ngọc thạch khắc đầy hoa văn, hình thức đơn giản, có màu trắng xanh, trong suốt như pha lê, phía trên triện có khắc một loạt Ma tộc văn tự. Nhìn thấy khối ngọc thạch này, các Ma tộc tù trưởng nhất tề phát ra tiếng kêu sợ hãi như xé gió, trong lúc Tử Xuyên Tú còn chưa có phản ứng gì, Tạp Đan đã hướng về phía hắn quỳ cả hai gối xuống, hai tay giơ lên ngọc thạch cao quá đỉnh đầu, thét lên: “Bệ hạ, còn đây là trấn quốc chi bảo của vương quốc, truyền quốc ngọc tỷ! Từ xưa đến nay, giữ ngọc tỷ tức là Thần Hoàng! Ngô hoàng vạn tuế, nguyện Ngô hoàng nhất thống thiên hạ, giang sơn ngàn năm! Tắc Nội Á tộc vĩnh viễn trở thành thần tử trung thành với Ngô hoàng!”.
Toàn trường khiếp sợ, Tắc Nội Á tướng quân Lỗ Đế là người đầu tiên tỉnh ngộ, hắn lập lức quỳ xuống theo, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế! Vi thần Lỗ Đế nguyện thuần phục ngô hoàng!”. Thát Tháp tộc thủ lĩnh La Tư cũng phản ứng lại, quỳ xuống hô to: “Chúc mừng ngô hoàng! Thất Tháp tộc nguyện vì ngô hoàng xông trận, không ngại dầu sôi lửa bỏng”.
Lúc này, các Ma tộc tù trưởng đều tỉnh ra, đoàn người tranh nhau quỳ xuống: “Lôi tộc nguyện thuần phục ngô hoàng!”.
“Cương tộc cung hỉ bệ hạ đăng cơ, bệ hạ vạn tuế!”.
“Toàn thể tộc nhân Ca Ngang tộc cung hỉ ngô hoàng, Ca Ngang tộc nguyện vì bệ hạ tận lực!”.
Các Ma tộc tù trưởng vừa quỳ xuống đất, liền như những ngọn lúa bị gió thu thổi ngã, tiếng hoan hô cuối cùng phát vang thành một mảnh: “Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế, vạn vạn tuế!”... Các tù trưởng cũng đã tỉnh ngộ, dù gì cũng đã tự nhận mình là chư hầu của Tử Xuyên Tú, còn quan tâm chuyện hắn làm Ma Thần Hoàng sao! Chỉ cần hắn có đủ thực lực, có thể bảo vệ mình như vậy vậy là đủ rồi, tên gọi là gì căn bản không quan trọng.
Nghe thấy các Ma tộc tù trưởng tung hô xé gió rung trời, Lâm Băng cùng các vệ binh tưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều chạy tới hội trận. Chứng kiến quang cảnh như vậy, bọn họ nhất thời choáng váng, trợn mắt há hồc mồm, trong tay đao kiếm loảng xoảng rơi xuống đất.
Tử Xuyên Tú bối rối đứng tại chỗ, chung quanh mờ mịt, lúc này đứng cách hắn gần nhất Tạp Đan nghe tiếng hắn thì thào: “Ta nhất định đang nằm mơ, ta nhất định đang nằm mơ, Tạp Đan, con nhóc này, có dũng khí hại ta, lão tử sẽ lột da ngươi! Ta nhất định đang nằm mơ, hả, mau tỉnh lại đi, giấc mộng này sao lại dài như vậy, mãi không chịu tỉnh!”.
Tạp Đan xảo quyệt hé miệng cười, cung thuận cúi đầu, đi theo mọi người cùng hô: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”.
Một đám bán thú nhân mới tiến vào, nhìn thấy các Ma tộc tù trưởng đang quỳ đầy dưới đất vậy quanh Quang Minh Vương, cũng chân thành quỳ xuống hô to: “Quang Minh Vương vạn tuế! Vạn tuế!”.
Tử Xuyên Tú mục quang mờ mịt nhìn Tạp Đan, lại quét qua từng người đang quỳ bên dưới, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Băng, trong nhất thời tất cả ý nghĩ đều trống rỗng.
Ma Thần Hoàng!
Hòng bét rồi, mang theo Viễn Đông quân dân, vì độc lập của chủng tộc, cùng Ma tộc đánh nhau lâu như vậy, đột nhiên chính mình lại trở thành Ma Thần Hoàng?
Những bán thú nhân có trí lực thấp ngoài doanh trướng cùng Ma tộc minh quân nghe thấy tiếng hoan hô lớn truyền từ trong lều ra đều đi theo tiếng hoan hô ùn đến: “Vạn tuế, vạn tuế!”. Tiếng hô vang thành một mảnh chấn động cả doanh địa, quanh quẩn khắp sơn cốc. Binh lính loài người không biết làm sao, đờ đẫn nhìn hết thảy những chuyện đột nhiên phát sinh.
Liên tiếp những tiếng hoan hô, khiến kẻ đa mưu túc trí như Tử Xuyên Tú cũng luống cuống cả chân tay.
Trong lúc mọi người đang nhất loạt hoan, hô, một tiểu đội kị binh, vội vàng chạy đến, vị quan quân dẫn đầu chạy như điên hướng vào đại soái trướng, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi ngây người.
“Đức Côn!”. Lâm Băng sợ hãi kêu lên, mắt nhìn trừng trừng bán thú nhân tướng quân, lúc này chỉ có thể dùng từ mặt không còn chút máu đến miêu tả vẻ mặt Đức Côn.
“Quang Minh Vương Điện hạ, chúng ta...”.
Đức Côn lời còn chưa dứt, những tù trưởng đang quỳ gối tứ phía đã mở miệng mắng to: “Đây là Thần Hoàng bệ hạ, tên vô lễ này!”.
“Điện hạ gì, đây là Thần Hoàng bệ hạ chí cao vô thượng của chúng ta!”.
Đức Côn há mồm cứng lưỡi, Ma Thần Hoàng? Tử Xuyên Tú?
Tử Xuyên Tú phất tay phải ra, ánh mắt lạnh lùng đảo khắp mọi người, trong trướng nhất thời không một tiếng động: “Đức Côn, từ từ nói đi!”.
Đức Côn vẻ mặt hoảng sợ cuống quít: “Điện hạ, người dã man đến rồi”.
truyện từ
“Số lượng bao nhiêu?”.
“Hai cánh đông tây đã xuất hiện số lượng rất lớn những hung ác lang, trước mắt đường lui chưa bị phong tỏa, nhưng xem xét tốc độ của hung ác lang, nếu như Điện hạ không sớm chuẩn bị, sẽ hết sức nguy hiểm!”.
Tử Xuyên Tú nhíu mày: “Thật không ngờ người dã man lại đến nhanh như vậy...”.
“Bệ hạ, xin bệ hạ thống lĩnh nhân mã nhanh chóng tiến vào trong Ma Thần bảo”. Lão tướng A Mục vừa lớn tiếng hô, vừa nhìn trộm Tạp Đan, Tạp Đan khẽ gật đầu: “Bệ hạ, Ma Thần bảo thành trì kiên cố, đại quân tiến vào trong Ma Thần bảo có thể vừa công vừa thủ... Nếu như bị người dã man bao vây bên ngoài thôn dã, đủ bệ hạ có thần dũng ra sao, cũng khó đảm bảo toàn mạng”.
Tử Xuyên Tú thở dài, nhìn Lâm Băng: “Lâm Băng thống lĩnh, ngươi thấy thế nào?”.
Lâm Băng rất hiểu ý Tử Xuyên Tú, nếu vào Ma Thần bảo, bất luận Tử Xuyên Tú có nguyện ý hay không, chiếc mũ Thần Hoàng chắc chắn phải đội. Chỉ là hôm nay nếu không nhanh chóng vào thành toàn quân hơn ba mươi vạn người, sợ rằng không đủ làm mồi cho hung ác lang. Mặc dù bản thân không muốn Tử Xuyên Tú ngồi lên ngôi vị hoàng đế Thần tộc, nhưng quả thật cũng không có quyền bỏ mặc ba mươi vạn nhân mạng: “Lâm Băng nguyện tuân theo hiệu lệnh của đại nhân, mọi chuyện chờ đánh lui người dã man xong sẽ bàn bạc tiếp”.
Ý tứ của Lâm Băng rất rõ ràng, Tử Xuyên Tú ngươi bây giờ còn là Tử Xuyên gia tộc Đại tướng, ta Lâm Băng nguyện ý nghe hiệu lệnh của ngươi, nếu như vào Ma Thần bảo, ngươi vẫn muốn làm Ma Thần Hoàng, Lâm Băng ta sẽ không tiếp tục nghe theo lệnh chỉ huy của ngươi. Lâm Băng từ bên hông nhìn thân hình gầy gò của Tử Xuyên Tú, đứng giữa một đám tù trưởng đang quỳ, khí chất vương giả của hắn giống như hạc giữa bầy gà, lại có vài phần giống Thần Hoàng Tạp Đặc.
Vừa hạ mệnh lệnh, mười hai vạn Viễn Đông quân, mười tám vạn Ngõa Ân Tư Tháp các tộc liên quân hùng dũng rút về Ma Thần bảo, đám người Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ, Tạp Đan, Đức Côn, La Tư, Lỗ Đế vây quanh Tử Xuyên Tú. Tam trọng tướng nghe lời Tạp Đan giải thích, đều hướng Quang Minh hoàng chúc mừng. Trong mắt gia tộc, Tử Xuyên Tú sớm đã là quân phiệt chính cống, hôm nay các tù trưởng Ma tộc ủng hộ Tử Xuyên Tú lên làm Thần Hoàng, có lẽ đúng là cơ hội độc lập rất tốt cho Viễn Đông, theo lời của Đức Côn thì gọi là “không còn bị lão già đó bắt nạt nữa”. Tử Xuyên Tú không biết nên khóc hay cười, xem ra sau lần tranh đoạt quân quyền, chính thuộc hạ của mình, đối với gia tộc có ý kiến càng lúc càng lớn.
Suốt thời gian một ngày, ba mươi vạn đại quân mới rút lui hết, Ma Thần bảo mặc dù là điểm yếu tắc đệ nhất Viễn Đông, nhưng lúc này cũng đã chật kín người, may mà trong thành lương thực sung túc, trong lúc nhất thời không gặp phải nguy cơ gì, những tù trưởng mời Quang Minh hoàng lên trên đại điện, quỳ rạp trước bảo tọa tung hô vạn tuế.
Tử Xuyên Tú cuống quít lắc đầu: “Mọi người đứng dậy nói chuyện đi”.
Chúng tù trưởng nào dám đứng dậy, tất cả mọi người đều nói trước mặt chí cao vô thượng Thần Hoàng, làm thần tử không được