Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 8: Phong hỏa liệu nguyên
-----oo0oo-----
Chương 1
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
"Cảnh báo!" Lính canh ở phía sau chạy ầm ầm đuổi theo đội ngũ trên đại lộ. Có thể nghe rõ tiếng khịt khịt hít không khí vào phế quản của hắn. Hắn lớn tiếng hô: "Ma tộc kỵ binh đến rồi!"
Đội ngũ hành quân của bán thú nhân tức thời hỗn loạn, trên trời mưa tuyết mông lung, phủ lên một tầng bạch vụ. Trên bình tuyến ở phía sau, xuất hiện hắc tuyến mới đầu mơ hồ rồi nhanh chóng khuyếch đại. Bên tai họ bắt đầu nghe được thanh âm của tiếng vó ngựa dẫm mạnh trên đường.
Đây là một phân đội bán thú nhân bị lạc hàng ngũ. Nhìn đám ma tộc kỵ binh đang đến gần, bọn họ hoảng loạn hẳn lên. Các sĩ binh đưa nhau run giọng hỏi lẫn nhau: "Nên làm thế nào đây?" "Chúng ta sẽ không còn mạng rồi!"
Quan chỉ huy của đội ngũ là một bán thú nhân quân quan già cả. Ông ta do dự không quyết, không có chủ ý là nên làm thế nào: lập tức đề kháng hay là nhanh chóng tan hàng rã ngủ, chia nhau bỏ chạy? Vậy bản thân sao có thể ăn nói được với trưởng quan đây? Một phân đội 100 người thế là không còn nữa hay sao? Ông ta ho khan một tiếng, cuối cùng hạ quyết tâm: "Các con, cầm vũ khí lên, bảo vệ thánh miếu của chúng ta!"
"Bảo vệ thánh miếu của chúng ta!" Các binh sĩ cố lấy hết dũng khí hồi âm hưởng ứng lời ông ta. Bọn họ chiếm cứ hai bên đạo lộ, giương cung liệt trận chuẩn bị nghênh đánh ma tộc kỵ binh truy kích.
Kỵ binh của địch càng lúc càng đến gần, trong mưa tuyết mông lung, binh mã kéo ào ạt tới hàng nghìn. Chúng giống như ma linh từ địa ngục xuất hiện trên mặt đất, đến để chém giết, tiêu diệt mọi thứ. Không biết là do tác dụng tâm lý, mọi người phảng phất như nhìn thấy miệng mũi nanh ác của ma tộc binh cùng tiếng gầm gào đầy khủng bố.
Lúc này đội trưởng đã cải biến chủ ý. Địch nhân quá nhiều, không cần để các tiểu tử này hi sinh vô vị! Ông ta phát xuất một tiếng quát thật lớn: "Lui! Chúng ta mau lui! Mau, chúng ta đi!"
Đội ngũ ảo một cái tản mát, sự khủng khiếp khống chế tâm linh của sĩ binh, mọi người cố tộc lực chạy về phía trước đại lộ, toan tính tránh đi đám tử thần đáng sợ phía sau. Ma tộc kỵ binh ở đầu trận bạo phát một tràng cười cuồng dại điếc tai, có kẻ quát lớn: "Ngõa cách lạp! (giết!)"
"Ngõa cách lạp!" Các kỵ binh hò hét kinh thiên động địa, bọn chúng chẳng phí lực đuổi kịp đội ngũ bán thú nhân, vừa cười điên cuồng vừa dùng mã đao chém từ sau lưng đám binh sĩ bán thú nhân đang chạy. Tiếng gào thảm liên tục phát ra, máu tươi đỏ làm nhuộm hồng tuyết trắng. Đội trưởng thấy bỏ chạy vô ích, liền mang theo các binh sĩ trung thành nhất ngăn ở trung ương đại lộ, toan tính ngăn ma tộc kỵ binh yểm hộ cho những người khác triệt thối. Nhưng chỉ sau một đợt xung phong, mấy bán thú nhân đó đã bị luồng thủy triều đen nuốt gọn. Vó ngựa ngợp trời giẫm đạp lên thân thể họ, họ phát ra những tiếng kêu thảm thê lệ, nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng nhỏ không còn nghe thấy gì nữa. Kỵ binh tiếp tục truy kích, đua nhau khoe khoang những đao thức độc đáo, chém cho các bán thú nhân tán loạn đó máu chảy thành sông.
Có lúc bọn chúng cố ý chậm tốc độ lại, nhìn bán thú nhân do bị khiếp sợ điều khiển, cố hết sức lực toàn thân chạy như điên lần cuối cùng, không ngừng ngã chỏng gọng trên đại lộ đầy bùn, quay đầu nhìn với gương mặt rúp ró khiếp sợ... Những điều này khiến cho các ma tộc kỵ binh giết người như ma cảm thấy khoái lạc vô cùng. Chúng cứ nhìn cho đến khi bán thú nhân không thể chạy được nữa chỉ còn nằm mẹp trên đất hoặc lếch từng chút một, hoặc ma tộc binh cảm thấy chán "món đồ chơi" này rồi, nên thẳng thừng xông lên chém đứt tứ chi của đối phương, sau đó phóng ngựa giẫm đạp họ thành đám thịt vụn.
Các bán thú nhân chạy vào thảo nguyên hai bên đại lộ cũng không thể thoát ách vạn. Trong tơời tiết mùa đông, cỏ cây xơ xác căn bản khôn ggiúp họ che giấu được gì. Ma tộc phân binh thành các tiểu đội đuổi theo, bắt từng người họ dùng dây trói lại kéo về, rồi chẳng tiếc thương gì dùng ngựa kéo họ qua những con đường đầy đá và gai nhọn, phóng tới các tòa thành thị và hương thôn.
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Ma tộc binh xuyên qua từng hộ trong thôn tuyên cáo: "Những tên phản loạn này cô phụ trọng ân của thần hoàng bệ hạ, bối bạn thần tộc vĩ đại, đây chính là kết cục của chúng!" Bọn chúng chỉ vào những đám máu thịt bầy nhầy sau ngựa, tuyên xưng đó là tù binh bắt từ khởi nghĩa quân.
Người bình dân các tộc cố mở mắt nhìn, phụ nữ thì mắt nhòe lệ, nhưng không dám để cho rơi xuống, nắm đấm của nam nhân thì xiết kêu răng rắc, mắt phún lửa giận. Vào cuối nam 780 này, nhiệt huyết đỏ hồng của chí sĩ đã tràn khắp cả Viễn đông. Khởi nghĩa do thánh miếu phát động dưới sự trấn áp tàn khốc của ma tộc đã bị đả kích thảm trọng.
Ngay từ tháng sáu năm 780, sự thống trị của ma tộc ở Viễn Đông đã xuất hiện xu thế bất ổn. Nhân vì bọn chúng vô cùng bạo ngược, dân chúng các tộc oán than khắp nơi. Do xảy ra nạn đói, các vùng đất đua nhau bạo phát những vụ ao động và dân biến quy mô to nhỏ khác nhau, nhưng nhanh chóng bị quân đội ma tộc cường đại nhanh chóng bình định. Tuy nhiên, đao kiếm của ma tộc không thể bình định sự phẫn nộ trong lòng họ, đặc biệt là sau vụ đồ sát ở Sa La hành tỉnh vào tháng mười, dân chúng các vùng đã buông bỏ chút ảo tưởng cuối cùng đối với những kẻ thống trị ma tộc này.
Mọi người bắt đầu hoài niệm về nền thống trị năm xưa của Tử Xuyên gia, phát hiện những ngày tháng lúc đó không có xấu như tưởng tượng. Những lão nhân đi buôn bán qua các thôn xóm bắt đầu hát những ca khúc ca tụng Tư Đặc Lâm đại tướng quân, ca ngợi chiến công vĩ đại của y đại chiến với ma tộcở Mạt y thành. Mọi người đều nhớ ra rằng, vị Tử xuyên danh tướng trẻ tuổi ấy không những chiến tích như thần, mà kỹ luật nghiêm minh, tuy Viễn đông quân lội các lộ năm xưa bị y đánh kêu ngao ngao chạy trối chết, nhưng quân đội mà y thông ngự chẳng mạo phạm với bình dân các tộc chút gì.
Một câu dự ngôn thần bí tại các tộc ngầm lưu hành: "Vương giả khu trừ hắc ám, quang minh phổ chiếu thiên hạ, vương của chúng ta sẽ hàng lâm đại địa..." Không ai hiểu câu nói đó có ý tứ gì, chỉ biết nó đến từ Vân Tỉnh thánh miếu. Như vậy thì đủ rồi, mọi người đều thì thào bàn tán, đem câu nói đó truyền khắp nơi, nhanh chóng lan tràn khắp Viễn Đông. Trong quán nước, quán cơm, bóng mát ven đường... những kẻ không nhận thức tụ lại với nhau đàm luận sướng khoái, than cho sự tàn khốc của ma tộc và sự gian nan trước mắt. Khi những lời đàm thoại sắp kết thúc, nhất định sẽ có người hạ giọng nói câu dự ngôn trứ danh này: "Vương giả khu trừ hắc ám, quang minh phổ chiếu thiên hạ, vương của chúng ta sẽ hàng lâm đại địa..." Lúc này, biểu tình của y biến thành vô cùng kỳ vọng, mong chờ.
Mọi người đều tâm lĩnh thần hội gật đầu: Khi vương của chúng ta hàng lâm!" Họ trao nhau ánh mắt, rồi phân tán.
Không có bất kỳ căn cứ gì, nhưng mọi người đều tin chắc rằng, những ngày tháng như vậy không còn xa nữa, mọi sự sẽ nhanh chóng biến hóa. Các thôn trang, điền xá, thành trấn xuất hiện những tổ chức thần bí. Các làng các trấn trước kia đã giải tán đội tự vệ bây giờ tự phát tổ chức lại. Mọi ngừơi đào vũ khí đã chôn giấu trước kia đi, mài giũa sáng ngời.
Thành thị, hương trấn, thôn xá tràn đầy những khí phần bất thường. Ở những buổi sáng sớm hay hoàn hôn bình thường nơi ấy, mọi người vẫn ra ngoài làm việc rồi về nha nghỉ ngơi như thường, nhưng nội tâm như sóng cồn, xao động bất an.. Nhưng ngày đêm bình thường đó chính là những ngày mà mọi ngươi chờ đợi một cách sốt ruột. Họ chờ những không biết mình chờ cái gì, chỉ chờ sự kiện gì đó có thể phá vỡ sự bình thường này. Trong quá trình chờ đợi, luồng mây đen khẩn trương phủ trùm cả bầu trời Viễn Đông, càng lúc càng dày, càng lúc càng đen. Gió thu từ các hành tỉnh ở trung bộ đã bắt đầu có vị đạo chiến tranh.
Cho dù mọi người vẫn nhất mực chuyên tâm chờ đợi, nhưng khi sự vật mà họ chờ đến trước ngay mắt họ, lại bị họ không chú ý nhận ra được. Tháng 11, thánh miếu phát động và chỉ huy các đoàn đội viễn đông binh biến, mới đầu không gây sự chú ý của mọi người. Ma tộc còn rất cường đại, bọn chúng có 100 vạn đại quân, không ai dám hi vọng Viễn Đông có thể từ trạng thái ngộp thở dưới ma trảo của chúng nhanh chóng được giải phóng. Trong mắt của dân chúng, ma tộc là không thể đánh bại bằng nhân lực, chỉ có dựa vào thần lực siêu hiện thực hay là chúa cứu thế mình mặc giáp vàng tay câm kiếm bén từ trên trời xuống mới có thể cứu họ, giống như câu ca dao truyền tụng: "Khi vương của chúng ta hàng lâm..."
Ngày 17 tháng 11 năm 780, quân đoàn số 1 và số 3 viễn đông quân trấn thủ ở Minh Tư khắc hành tỉnh biết được tin ma tộc xâm nhiễu thánh miếu. Các bán thú nhân phẫn nộ đã phát động binh biến ngay trong đêm, đem đoàn đội trưởng do ma tộc ủy phái và các quân quan ma tộc vốn không nhiều trong quân giết sạch, đề cử lên quân quan mới. Đoàn đội trưởng mới của Viễn đông đệ nhất đoàn là Duy Lạp có danh vọng nhất định trong quân. Đoàn đội trưởng mới của đệ tam quân đoàn là Bối Đặc La. Y vốn là một thông trưởng kiêm chủ quán rượu ở một thôn lớn của Vân tỉnh. Y sở dĩ được tuyển cử thành đoàn đội trưởng là vì binh sĩ trong quân toàn là những tửu quỷ không thể cứu.
Những quân đoàn khởi nghĩa xuất phát ngay trong đêm, hướng về phía thánh miếu ở Vân Tỉnh.
Ngày hôm sau, Quân đoàn Gia Lăng Sa trú ở Ba Cách Lạp thành tại Đắc Á hành tỉnh cũng làm binh biến. Đội ngũ binh biến chém chết một phân đội ma tộc bộ binh thủ thành, xông ra khỏi Ba Cách Lạp thành, trực tiếp kéo về Vân tỉnh.
Chiều cùng ngày, ở Ngõa Lâm thành thuộc Minh Tư Khắc, quân đoàn 7 tá y tộc Viễn Đông binh biến. Bán thú nhân quân quan là Bố Lan chỉ huy đội ngũ binh biến phát động tiến công đối với ma tộc trú quân ở Ngõa Lâm thành, đánh bại một đại đội bộ binh ma tộc, chiếm lĩnh Ngõa Lâm thành. Trước khi quân đội ma tộc nghe tin kéo đến tăng viện, thì quân đội binh biến đã trật tự triệt khỏi thành khu, chuyển di về Vân tỉnh.
Tình tự trong dân gian vô cùng kích động. Tại các vách tường ở thành trấn hay hương thôn, đâu đâu cũng thấy những dòng chữ đầy phẫn nộ: "Giặc lông xanh, cút khỏi thánh miếu!" "Trả lại ta thánh miếu, trả lại ta Viễn Đông!" "Đả đảo giặc da xanh!"
Tại thủ phủ của Minh Tư Khắc là Minh Tư Khắc An, trên cửa tường thành bằng đá xanh, có ngừoi dùng vôi trắng viết một hàng chữ to: "Giặc lông xanh, thời điểm bẻ nanh chặt tay các ngươi đã đến rồi!" Mỗi chữ đều to bằng cái đấu, viết rất cao, cách mặt đất bảy tám mét, ở trên cửa thành, ngay ban ngày dù cho là mù cũng có thể nhìn thấy rõ. Quan viên địa phương tại Minh Tư Khắc An hoảng vía, vội tổ chức cho người tẩy rửa sạch, nhưng câu viết đó nhanh chóng truyền khắp toàn thành.
Ngày 20 tháng 11, thủ phủ của Minh Tư Khắc hành tỉnh bạo phát cuộc du hành và hoạt động kỳ uy đại uy mô. Các bán thú nhân đốt cháy trước mọi người quốc kỳ của ma tộc vương quốc: cờ xí hoàng kim sư tử. Điều này dẫn phát sự xung đột kích liệt giữa ma tộc cảnh sát và quần chúng kỳ uy. Hai bên phát sinh ấu đả, một nghìn canh sát vũ trang bị bốn vạn quần chúng du hành đánh cho tan nát, hơn 50 tên tử vong. Tiếp theo đó, quần chúng kỳ uy phá tan bức tường người do ma tộc cảnh sát tổ thành, phá tan mọi thiết bị trong quan phủ, ma tộc tổng đốc chỉ còn biết trốn vào trong tủ sắt mới may mắn tránh khỏi cái chết.
Xung đột kéo dài suốt 5 giờ, ma tộc trú quân cách đó ba dặm không hề xuất động, cho dù tín sứ cầu cứu hết lớp này đến lớp khác chạy đến quân doanh. Quân đội lạnh lùng và im lìm quan sát toàn bộ quá trình tao động này, thủy chung án binh bất động.
So với sự kích động của quần chúng, ma tộc trú quân về mặt biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng bên trong thì hung dũng ba đào giống như kho thuốc nổ đang chờ một mồi lửa vậy. Trong quân chánh quy ma tộc, thái độ của ma tộc binh đối với bán thú nhân binh thường là vênh váo tự đắc, còn bán thú nhân binh sĩ thì im lặng nhẫn chịu. Nhưng sau sự kiện thánh miếu bạo phát, phảng phất như sau một đêm, bán thú nhân binh sĩ nhất mực thuần phục đã bắt đầu trở nên khó đoán, ánh mắt lập lòe. Bọn họ không còn răm rắp nghe lời, tính tình trở nên rất xấu, sự tình nhỏ như lông gà lông vịt họ cũng dám lớn tiếc mắng nhiếc quân quan ma tộc, khiến cho các quan binh ma tộc cực kỳ tức giận. Trong một thời gian ngắn, tranh cãi, đánh nhau, ẩu đả phát sinh không ngớt, tình tự đối lập và khẩn trương càng lúc càng cao.
Ngày 15 tháng 11, vì sự tranh cãi về sắp hàng ăn cơm trước sau, mấy ma tộc binh đã đánh nhau với bán thú nhân binh sĩ ở nhà ăn. Trong hỗn loạn, một bán thú nhân binh sĩ bị kẻ nào đó dùng đao ăn đâm chết. Những bán thú nhân còn lại hô ta: "Các đồng bạn, hãy đến đây! Các bán thú nhân đang ngủ trưa bị gọi dậy, hết lớp này đến lớp khác gia nhập chiến đoàn. Mới đầu chỉ là ba đến năm người đánh nhau, cuối cùng không ngờ có quy mô mấy vạn người. Trong cơn quần ẩu, nhà ăn quân dụng trở thành đống gạch vụn. Trên đám đổ nát này, mấy nghìn bán thú nhân binh sĩ cùng số lượng binh tướng ma tộc tương đương đối diện nhau mấy mét, miệng mũi đều bốc khí nóng, mắt trợn trừng. Tình hình như vậy nếu chỉ cần một lời không hợp thì lập tức chân chính chém giết lẫn nhau.
Rất may ma tộc tư lệnh Tạp lạp quân đoàn trưởng còn có mấy phần lý trí. Sau khi y có mặt, đã mệnh lệnh mọi ma tộc binh sĩ tại hiện trường lui về binh doanh. Còn các bán thú nhân binh sĩ được thỏa mãn lòng tự tôn cũng đã thu đội.
Cho dù Tạp Lạp tư lệnh đã ngăn được cuộc binh biến sắp xảy ra ngay tại đương trường, hình thế trong quân chẳng chuyển biến được gì, giữa ma tộc và bán thú nhân chỉ toàn là cừu hận!
Lại nói sau khi ngăn được nguy cơ xảy ra vụ binh biến, tình hình giữa ma tộc và bán thú nhân sĩ binh không khá gì hơn. Hai bên hỗ tuơng cách ly, không nói chuyện, không để ý gì với nhau. Lúc ăn uống, bọn họ không ăn chung một nhà ăn. Khi gặp nhau trên đường, phản ứng của hai bên là ánh mắt độc ác và hằn học, gằm ghè khiêu khích nhau. Ngoài ra, phàm là ma tộc binh sĩ đơn độc rời khỏi đại doanh, đều thất tung một cách khó hiểu, thi thể nổi lên ở sông cạnh doanh trại mấy ngày sau. Kẻ hiềm nghi chỉ tập trung vào bán thú nhân binh sĩ, nhưng từ đó cho dù ma tộc binh có to gan cách nào cũng không dám đi đâu một mình hay tiến vào trú địa của bán thú nhân. Ma tộc quân phát ra cấm lệnh nghiêm cấm binh sĩ bán thú nhân tiến vào quân doanh của ma tộc. Binh mã hai bên đóng doanh trại cạnh nhau, nhưng như thù địch không đội chung trời, gần như chờ cơ hội thẳng tay đánh nhau một trận.
Tình hình đã quá rõ ràng, các quân đoàn bán thú nhân tuy còn đình lưu trong quân doanh của ma tộc quân, nhưng bọn họ đã không còn chịu sự khống chế của ma tộc. Đối với họ, Tạp Lạp hiện giờ cẩn thận đáp ứng mọi chuyện. Y hạ lệnh tăng quân lương cho bán thú nhân binh sĩ và quân quan, cải thiện thức ăn cho họ, phát cho họ y phục và trang bị mới... Bọn họ đòi cái gì thì Tạp Lạp đáp ứng cái này. Để tránh kích nộ họ, y thậm chí còn không dám hạ lệnh ma tộc trú quân đi trấn ám tao động của dân chúng trong thành Minh Tư Khắc An. An phủ bọn họ còn không kịp, sao dám họ lệnh cho họ xuất động đi trấn áp đồng bào huynh đệ của họ? Quân đội vốn đã bất ổn như vậy, nếu bị quần chúng kỳ uy tuyện truyền hoặc lôi kéo, nói không chừng sẽ nghiêng hẳn về phía dân chúng ngay tại đương trường.
Tư lệnh quân khu Tạp Lạp một mặt tiến hành công tác an phủ, một mặt khẩn cấp báo cáo Viễn Đông đại tổng đốc phủ ở Đỗ Toa hành tỉnh báo cáo hình thế khẩn cấp hiện thời, hi vọng có thể được tăng viện. Y vô cùng lo lắng vì trong đội ngũ của y, quân đội ma tộc thuần túy không nhiều, phần lớn đều là quân địa phương và nhân loại đầu hàng ma tộc tổ thành.
Khi tình tự phản kháng của Viễn Đông dân tộc ngày một dâng cao, những vụ phản loạn và binh biến liên tục xuất hiện. Điều này chứng minh quân đội bổn thổ Viễn Đông đã không còn đáng tín nhiệm nữa. Còn quân đội do nhân loại tổ thành, tuy luôn bị đánh giá thấp, nhưng hiện giờ cũng càng khó có thể dựa vào. Bọn họ sẽ không vì "Truyền thống vĩ đại và tự do của Thánh miếu và Tá y tộc" hay là những điều quỷ quái kỳ quái làm cảm động nữa. Trường bạo động này căn bản không liên quan gì đến họ.
Tạp Lạp đang suy tính cải biên đám quân của Viễn Đông không đáng tin này, hoặc là dùng một chi quân đội này kiên cường, mạnh bao vây cách li họ với thế giới bên ngoài. Nhưng mệnh lệnh này còn chưa được chấp hành, đã bị các trợ tá của y phản đối. Bọn họ nói, trong thời khắc nguy cấp, nên tập kết ma tộc quân vốn không nhiều lại, nắm chặt trong tay, chứ không nên như tướng quân đại nhân ngài phân tán họ vào trong đám quân không ổn định kia. Một khí xảy ra xung động, chẳng khác nào tự tìm kiếm sự diệt vong. Đối với ý kiến phản đối chí thành và có lý đó, Tạp Lạp tư lệnh không thể hạ quyết tâm, do dự không quyết.
Nhưng ở một phương diện khác, y lại tương đối cương quýêt: những cánh quân đã tham gia phản loạn và binh biến, y nhất định lập tức tiêu diệt! Rất may là vào lúc này, mười ba đoàn đội quân chánh quy của ma tộc hoàn thành nhiệm vụ trấn áp ở Sa La hành tỉnh đã trở về, tập kết ở Mạt La bình nguyên tại Minh Tư Khắc hành tỉnh. Viễn Đông đại tổng đốc báo rõ cho Tạp Lạp, rằng quân tăng viện sẽ không đến, nhân vì bản thân tổng đốc phủ cũng bị Bì Tác quân đoàn ở Đỗ Toa hành tỉnh gây bạo loạn khiến cho đầu óc rối bời. Nhưng Tạp Lạp có thể vận động được cánh quân đầy sinh lực này về là quá lắm rồi.
Sau khi được cho quyền tự chủ, Tạp Lạp nhanh chóng hành động ngay. Ở cạnh bờ Lam bà tại Minh Tư Khắc hành tỉnh, ma tộc khinh kỵ binh đuổi theo được quân đoàn 3 bàn thú nhân phản quân, dùng mã đạo chém loạn các binh sĩ bán thú nhân này, khiến thi thể trải dài cả một bến cảng và ven sông. Sau khi bị nước triều dâng kéo đi, từng thi thể đua nhau nổi trên mặt nước. Bán thú nhân đội ngũ đã hoàn toàn không thành quân, binh sĩ đua nhau chạy trốn, nhưng hai chân chẳng chạy nhanh hơn được bốn chân ngựa, mã đao màu lam chiếu diệu dưới ánh mặt trời, toàn quân sắp sửa bị diệt. Chính lúc nguy cấp quan đầu đó, quân đoàn 1 bán thú nhân quay lại tăng viện, dùng đội ngũ dày đặt ngăn chặn ma tộc kỵ binh, đánh lui đợt tấn công thứ nhất của ma tộc.
Ma tộc kỵ binh cả kinh, để truy đuổi theo các đoàn đội phản loạn bán thú nhân này, bọn chúng đã cưỡi ngựa ròng rã suốt một ngày một đêm, người ngựa đều mỏi mệt, trong khi đó chủ lực vẫn chưa đến. Khi thấy địch nhân bày ra thế trận tử chiến, bọn chúng không dám ham chiến, quay đầu bỏ chạy, lui về sau ba dặm chờ tăng viện đến.
Trong quá trình chiến đấu kịch liệt, hai bên đều không phát hiện ở một ngọn núi nhỏ cạnh Lam hà có mấy vị khách không mời mà tới đang đứng quan sát.
"Đáng tiếc quá." Tử Xuyên Tú khẽ buông tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Vừa rồi cả bọn đứng ở xa nhìn toàn quá trình kịch chiến, chứng kiến bán thú nhân để vuột một cơ hội vô cùng hiếm có. Khi ma tộc đánh tan quân đoàn 3, đội ngũ của chúng cũng phân tán và hỗn loạn. Thể lực của kỵ binh và chiến mã không thể chịu nổi nữa, nên tốc độ truy kích từ từ chậm dần. Nếu như quân đoàn 1 trở lại tăng viện đánh ở phía chính diện, lại phân binh lực ra từ phía phải sông vu hồi bao vây, thì sẽ hình thành một vòng phục kích bao vây hoàn hảo phi thường: một là vì phía bên kia là Lam hà, hai là ma tộc kỵ binh người ngựa mệt mỏi không thể chạy đi đâu.
Nhưng quân đoàn 1 không làm như vậy, bọn họ triển hai thế trận hình chữ nhất, lấy những số quân dày đặc và kiên cường ngăn ma tộc kỵ binh tiền tiến, cứu quân đoàn 3 chuẩn bị diệt vong, có vẻ như quan chỉ huy của họ chỉ thỏa mãn ở chỗ đuổi ma tộc kỵ binh như như thế là đủ rồi vậy.
Tử Xuyên Tú nhớ lại lời bình của Bố Đan trưởng lão đối với trưởng quan Duy Lạp: "Hắn là một quân quan hạ cấp ưu tú, nhưng thiếu đầu óc của chính mình." Tử Xuyên Tú nghĩ, hắn còn thiếu luôn tính tích cực chủ động tiến thủ nữa.
Bán thú nhân Bố Sâm theo sau lưng Tử Xuyên Tú khẽ ho khan, nói: "Quang Minh điện hạ, tình huống không ổn, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian."
Tử Xuyên Tú hồi đáp: "Được thôi."
Gã lấy từ trong túi ra một cái mặt nạ quỷ quái được làm bằng đồng, mang lên mặt phủ trùm cả đầu, cả người lập tức mặt xanh răng nhọn ghớm ghiếc vô cùng. Cái mặt này được Bố Đan trưởng lão tặng trước lúc lên đường, được làm rất tinh xảo, mang vào rất thoải mái, hô hấp không bị ngăn trở gì. Theo lời kể, thì nó là tác phẩm của một ải nhân tộc đại sư rất có danh, chỉ là Tử Xuyên Tú không thể hiểu ải nhân tộc đại sư làm cái mặt nạ này để làm gì? Chẳng lẽ kẻ thù của y có khắp thiên hạ, bị ma tộc truy sát, bị Tử Xuyên gia treo giải để bắt hay sao?
Mang mặt nạ này vào, Tử Xuyên Tú lại mặc thêm một áo bào đen rất rộng, và thế là gã khiến cho cảm giác của người ta về gã biến hẳn: Mặt mày quỷ quái ghớm ghiếc, áo bào đen lay động, nhe nanh múa vuốt đầy khí tức thần bí, khiến Bạch Xuyên và La Kiệt suýt cười vỡ cả bụng.
Tại chiến trường dưới chân núi, hai quân đã lui binh, thu thập chiến trường xong bán thú nhân tiếp tục hướng về phía đông, thẳng tiến đến Vân tỉnh. Đuổi theo phương hướng đội ngũ của họ, đám người của Tử Xuyên Tú giục ngựa chạy nhanh. Đến đêm, bọn họ đuổi theo kịp cánh quân phía sau của quân đoàn 1. Quan binh của bộ đội hậu vệ này đột nhiên nghe tiếng vó ngựa vang lừng, cho là ma tộc kỵ binh lại đuổi tới, nên cung tên đều sẳn sàng, đao kiếm rút ra khỏi vỏ, chuẩn bị chiến đấu giống như lâm đại địch vậy.
Bán thú nhân Bố Sâm đưa cho quan binh của hậu vệ đội tiểu ký của thánh miếu và lệnh bài, binh sĩ bán thú nhân lập tức phát ra một loạt tiếng hoan hô kinh ngạc: "Người của thánh miếu đến rồi!"
Các binh sĩ từ bốn phương tám hướng kéo rốc lên vây lấy, hỏi về tình hình an nguy của thánh miếu, hỏi xem ma tộc có phải là đã tiến vào thánh miếu rồi.... Bố Sâm lớn tiếng kiên quyết phủ định: "Thánh miếu an nhiên vô dạng, ma tộc đã bị đánh lui!"
Ngay lập tức, tiếng hoan hô vang vọng cả núi rừng, truyền đi không ngừng trong đêm. Bố Sâm hỏi sở chỉ huy của quân đoàn, các binh sĩ tranh nhau dẫn đường, thuận theo đạo lộ đi đại khái khoảng 500 mét, ở giữa khu rừng thưa thớt bày đầy những lều chỏng trướng bồng xây dựng bằng gỗ và vải bố.
Một trung niên bán thú nhân mặc quân phục màu xám của ma tộc, đầu trọc lóc có vẻ quân quan đứng ở giữa trướng bồng nhìn về đám người đang đi đến từ trong hắc ám: "Là ai?"
Binh sĩ dẫn đường tranh nhau đáp: "Sứ giả của thánh miếu tới rồi!"
Bố Sâm đi trước một bước, đưa lệnh bài ra trước: "Ta là do Bố Đan trưởng lão phái đến, ta gọi là Bố Sâm."
Lời của quân quan có vẻ mệt mỏi, mắt hiện một quầng thâm: "Đúng a, ta nhận ra ngươi, Bố Sâm đoàn đội trưởng."
"Ta muốn tìm đoàn đội trưởng Duy Lạp của các ngươi."
"Là ta đây." Quân quan dùng giọng thấp trầm hồi đáp, vén rèm cửa trướng bồng: "Thỉnh tiến vào đi, các vị."
Giống như các quân trướng hành quân, không khí bên trong đầy mùi vị rất khó hình dung. Thứ mùi vị đó hỗn tạp của mồ hôi chua chua cùng đất cát khiến người ta ngửi mà chẳng thấy thoải mái chút nào. Mọi người ngồi quanh một cây nến vàng vọt. Duy Lạp đoàn đội trưởng cảnh giác nhìn Tử Xuyên Tú đeo mặt nạ mặc áo bào đen, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhưng không lên tiếng hỏi. Y truớc hết hỏi Bố Sâm tình hình của thánh miếu: "Thánh miếu có phải là an toàn không có sao?"
Bố Sâm gật đầu khẳng định: "Dựa vào sự che chở của Áo Địch đại thần, chúng ta đã đánh lui ma tộc."
Duy Lạp thở phào một hơi dài, hạ giọng nói: "Cảm tạ Áo Địch đại thần, tuyệt không để a tộc dày xéo thánh địa của chúng ta!" Miệng của y lầm rầm nói giống như cầu nguyện hay đọc điếu văn, Tử Xuyên Tú nhìn thấy khó chịu vô cùng, thầm nghĩ lúc giết địch thì ta không có thấy một tên gia hỏa tên là Áo Địch nào ra đối địch với mã đao của ma tộc hết.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng gã, Bố Sâm lập tức giới thiệu gã với Duy Lạp: "Đoàn đội trưởng, đây chính là Quang Minh Vương điện hạ của chúng ta. Người ở trong trận chiến hãn vệ thánh miếu đã lập công lao to lớn nhất!"
Duy Lạp nhìn nhìn Tử Xuyên Tú, nhìn mặt nạ bằng đồng xanh phát quang và hắc bào quỷ bí của gã, do dự chào: "Quang minh vương điện hạ?" Sau đó bình tĩnh nói với Tử Xuyên Tú: "Nguyện vinh quang của Áo Địch đại thần bảo vệ cho ngươi, chiến sĩ nhân loại dũng cảm."
Tử Xuyên Tú gật đầu tỏ ý hiểu, nhưng không lên tiếng. Trong mắt La Kiệt và Bạch Xuyên hiện giờ, dáng vẻ cố tỏ ra thần bí này của Tử Xuyên Tú rất tức cười. Gã dường như hận không ghi được một dòng chữ to tướng như sau trên ngực: "Ta là một nam nhân che mặt thần bí."
"Tình huống quân nhà trước mắt thế nào?"
"Không tốt lắm, hôm nay chúng ta vừa giao chiến với ma tộc một lần..."
La Kiệt chen lời nói: "Chúng ta nhìn thấy rồi."
Duy Lạp lạnh lùng liếc La Kiệt một cái, tự nói tiếp: "Quân đoàn 3 gần như bị đánh ta. Đoàn đội trưởng Bối Đặc La của họ đã thất tung, rất có thể không chiến tử thì cũng bị bắt rồi. Số còn lại trong quân đoàn của họ đã gia nhập quân đoàn của chúng tôi, quân lính đang kiểm tra nhân số."
Bố Sâm nghiêm túc gật đầu: "Chúng ta nhìn toàn bộ quá trình giao chiến, Bội Đặc La và bộ đội của hắn quả là không gặp may, dường như bị chém sạch."
Duy Lạp cúi đầu, ngẩn ngơ lập lại: "Đúng vậy, bọn họ quả là không may, nhưng rất may là chủ lực của quân đoàn 1 vẫn còn giữ được hoàn hảo."
Tử Xuyên Tú quan sát vị đoàn đội trưởng mới quen nà có vẻ mệt mỏi, bi quan, cả người như bị khuất trong tầng âm ảnh, tâm sự trùng trùng.
Bố Sâm ho khan một tiếng: "Đoàn đội truởng, ta mang theo mệnh lệnh của Bố Đan trưởng lão, về phía thánh miếu đã xác định được người làm tư lệnh của khởi nghĩa quân."
Mắt Duy Lạp sáng lên, khiêm tốn cúi đầu: "Ta phục tòng mệnh lệnh của thánh miếu, xin hỏi, tư lệnh trưởng quan mới là ai?"
Ngữ điệu của y bình đạm, nhưng mặt đột nhiên lộ vẻ hồng hào, lộ ra tâm tình không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong mắt thậm chí còn lấp lánh ánh sáng của hi vọng.
"Trưởng lão đã chỉ định Quang Minh Vương điện hạ làm thống soái quân sự của chiến khu trung bộ. Sau này, ngươi và Bố Lan, Bối Đặc La - à, không, hắn đã chết rồi - sau này, bộ đội của ngươi và Bố Lan cùng mọi cánh quân tá y tộc ở Minh Tư Khắc địa khu sẽ quy về cho Quang Minh Vương thống quản. Người là thượng ti của các ngươi." Bố Sâm từ từ nói: "Bố Đan trưởng lão nhận định, người chính là vị vương giả khu trừ hắc ám, Quang Minh vương."
Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn y. Danh từ Quang Minh Vương là do Bố Đan căn cứ vào ngoại hiệu "Quang Minh tú" của gã mà cải biên ra, có liên quan gì đến "vương giả trong lời dự ngôn" đó? Gã ẩn ước cảm giác, bán thú nhân trưởng lão Bố Đan dường như có rất nhiều sự tình còn giấu gã. Gã như có cảm giác rơi vào cái bẫy, một chân giẫm phải bãi *** trâu vậy.
Duy Lạp đưa con mắt thâm quầng mệt mỏi mở to nhìn Tử Xuyên Tú, rồi nhìn về phía Bố Sâm, miệng há rồi rồi hợp lại, nhưng không nói được lời nào. Sự im lặng khẩn trương trong trướng bồng dường như là triệu chứng của một chuyện bất tường nào đó. Ánh nến hôn ám vàng ệch không ngừng lay động, bất an.
Thanh âm bình tĩnh của Duy Lạp phá tan sự tĩnh lặng: "Bố Sâm đoàn đội trưởng, ta có lời muốn nói với ngươi." Ngọn lửa hi vọng đã biến mất trong mắt y, hiện giờ sắc mặt y chỉ toàn màu xám đen.
Bố Sâm hiểu rõ ý tứ của y: "Xin cứ nói, Duy Lạp đoàn đội trưởng."
Duy Lạp nhìn mặt nạ không biểu tình của Tử Xuyên Tú cũng hai nhân loại lạnh lùng, do dự một chút nói: "Ta muốn đơn độc nói chuyện với ngươi, đàon đội trưởng."
Bố Sâm lập tức cự tuyệt: "Không được."
Duy Lạp hít sâu một hơi, chuyển sáng Tử Xuyên Tú: "Xin hỏi Quang Minh điện hạ, thân phận chân thật của ngài là gì?"
Tử Xuyên Tú còn chưa lên tiếng, Bố Sâm đã thẳng thừng hồi đáp: "Thân phận của điện hạ thập phần cơ mật, ngươi không thể biết."
Duy Lạp đỏ ửng mặt: "Nhưng sao ta có thể để một nhân loại có thân phận bất minh đảm nhiệm thống soái của quân đội? Cho dù là ta đáp ứng đi chăng nữa, thì các chiến sĩ dũng cảm của Tá y tộc chúng ta có đáp ứng không? Bố Sâm, ngươi quên rồi sao? Trưởng lão đã nói qua, mọi nhân loại đều là đồ lừa gạt và phản bội! Bọn chúng sẽ bán đứng chúng ta lần nữa!"
Bố Sâm nhíu mày: "Duy Lạp, ngươi quá vô lễ rồi! Lúc trước cũng là các ngươi nói các ngươi cần một trưởng quan thống soái cho toàn cục, hiện giờ trưởng lão đã chỉ định cho các ngươi một người, ngươi lại.. ngươi định chống lại mệnh lệnh của trưởng lão hay sao?"
"Nhưng mà Bố Sâm đoàn đội trưởng, hắn rõ ràng là nhân loại a! Nhân loại sao có thể làm thủ lĩnh quân đội Tá y tộc của chúng ta chứ? Hơn nữa hắn còn thậm thò thậm thụt như vậy nữa..."
"To gan!" Bố Sấm cất giọng trầm thấp rống lên.
"Quỷ quỷ túy túy, không dám công bố thân phận, thậm chí không dám lấy mặt thật nhìn người! Ai biết hắn từ ổ chuột nào chui ra? Bố Sâm, ngươi làm sao khiến ta yên tâm đem quân đội cấp cho hắn?"
"Duy Lạp, ngươi cần phải hiểu, Quang Minh điện hạ là thống soái quân sự do trưởng lão nhậm mẹnh. Và mệnh lệnh của trưởng lão là đại biểu cho liên hợp thủ lĩnh mười ba bộ tộc..."
"Ta không hề có ác ý, ta cũng không muốn chống lại trưởng lão, chỉ có điều..."
"Dưới mà phạm trên, ngươi đã thực hiện hành vi phản nghịch!"
"Mọi ý nghĩ của ta đều là vì đại cuộc của Tá y tộc...."
"Hai vị, an tĩnh chút được không?" Âm thanh an tường và đầy sức hút của Tử Xuyên Tú cất lên khá đột ngột giữa hai giọng cãi càng lúc càng cao. Hai người lập tức nín họng, kinh ngạc nhìn vị mặt đồng nhất mực không nói chuyện này.
"La Kiệt, lấy địa đồ hành quân ra đây." Trước con mắt chú thị của mọi người, Tử Xuyên Tú từ từ trải địa đồ hành quân lên bàn. Gã ngẩn đầu, ánh mắt lộ ra dưới mắt nạ giống như quỷ hỏa phát quang: "Đêm nay ma tộc sẽ phát động tập kích đột nhiên vào chúng ta."
Thanh âm của gã không cao, nhưng mọi người đều kinh hãi không nói thành lời. Duy Lạp buột miệng hỏi: "Ngươi... ngươi sao biết được?"
Tử Xuyên Tú không hồi đáp, mặt nạ bằng đồng xanh lạnh lẽo không thể có biểu tình gì, một nửa lộ ra dưới ánh nến, một nửa nằm trong bóng tối u ám. Thứ gương mặt nanh vuốt nửa mờ nửa tỏ ấy lộ ra khí phần vô cùng quỷ dị. Và thế là mọi người đều rõ, vị "hắc y mông diện nhân thần bí" này không thèm hồi đáp câu hỏi quá rõ ràng đó. Loại khí thế tự tin vô cùng đó đã áp đảo ngay Duy Lạp.
Duy Lạp lập tức cảm thấy xấu hổ, phảng phất như câu hỏi vừa rồi của y quá ấu trĩ. Y không dám hỏi nữa, lầm bầm nói: "Nửa đêm đánh úp chính là những đòn mà ma tộc quân hay dùng. Hôm nay chúng không thể đánh tan chúng ta, tối đến chúng xác thật có khả năng kéo đến."
"Chúng ta cần phải lập tức chuẩn bị, ngăn chặn ma tộc không thể đạt được âm mưu!" Bố Sâm kiên quyết nói với Duy Lạp. Ba nhân loại đều nhủ thầm trong bụng: "Lời thừa." Bố Sâm phảng phất như quên mất tranh cãi vừa rồi, trong số nhiều người ở đâ là người còn lòng tin với Tử Xuyên Tú nhất. Trong cuộc chiến bảo vệ thánh miếu, y đã lãnh giáo sự lợi hại của vị nhân loại tên Tử Xuyên Tú này. Gã chỉ dẫn đầu hơn hai trăm dân chúng mà đánh bại một nghìn ma tộc chánh quy quân, đúng như lời Bố Đan trưởng lão khen ngợi đối với gã: "Đó là một nam nhân có thể sáng tạo ra kỳ tích." Vì thế, vô luận là Tử Xuyên Tú làm chuyện gì, y cũng không cảm thấy kinh ngạc và kỳ lạ.
"Ta ra ngoài chuẩn bị một chút." Duy Lạp đứng dậy vừa sắp rồi khỏi cửa lều, Tử Xuyên Tú lại bổ sung thêm một câu: "Điểm công kích đầu tiên là ở phía tây của doanh trại."
Duy Lạp đột nhiên quay lại, mắt trừng to: "Ngươi...." Y nuốt một ngụm nước bọt, trái cổ chạy lên chạy xuống một hồi, nhưng không phát ra thanh âm. Y nhìn sâu vào Tử Xuyên Tú, xong quay lại vén rèm đi ra.
Bên ngoài vang lên tiếng quát khàn khàn của Duy Lạp: "Truyền lệnh binh, thông tri các bộ đội lập tức tập họp, cảnh giới!" Tiếp đó là một trận huýt dài có thể phá màng nhĩ, ở xa xa có người kêu lớn: "Truyền lệnh binh! Truyền lệnh binh! Mau đến đây!" Một loạt tiếng bước chân chạy loạn, các bán thú nhân binh sĩ giật mình thức giấc càu nhàu oán trách giống như muỗi đang vo ve hợp thành một tràng âm thanh kỳ dị. Không biết ở đâu đó có tiếng dùi sắt chạm vào nhau nghe "kinh cong kinh cong" vang lừng, rồi có người "ai yêu ai yêu" rên rĩ....
Trong trướng bồng yên lặng như tờ, ánh nến lắc lưu khiến cho cái mặt nạ đồng xanh của Tử Xuyên Tú ánh lên nửa sáng nửa tối, cao thâm khó lường. Tiếng gió đêm thổi động vào lều kêu phanh phanh khiến cho Bố Sấm chịu không nổi thứ áp lực trầm mặc này, đứng lên hỏi: "Quang Minh điện hạ, ta ra ngoài xem coi có giúp ích được gì không." Tử Xuyên Tú gật đầu, Bố Sâm ra ngoài ngay.
La Kiệt và Bạch Xuyên đưa mắt nhìn nhau, La Kiệt cấp thiết hỏi: "Đại nhân, ngài sao có thể khẳng định là ma tộc sẽ đáp úp đêm nay?"
Dưới mặt nạ, Tử Xuyên Tú lười nhác đáp: "Ta đoán đấy!"
Hai người suýt té ngữa ra khỏi ghế, Bạch Xuyên tức khí nhảy dựng lên: "Đại nhân, ngài không phải đang đùa chứ? Ngài dám chắc là ma tộc đêm nay sẽ đánh lén chúng ta, thậm chí còn từ phía tây doanh địa đánh tới... Những cái này chẳng lẽ đều là do ngài tự đoán ra?"
Tử Xuyên Tú thật thà thừa nhận: "Toàn bộ đều là ta tưởng tượng ra."
"Đại nhân! Hiện giờ là lúc nào rồi mà ngài còn giởn trò đó! Ngài hoang báo quân tình như vậy, nếu khiến cho bọn Duy Lạp cực khổ suốt cả đêm mà chẳng ích gì, thì chờ khi trời sáng, những bán thú nhân đó chờ không cả đêm,