Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 9: Đế đô kỳ ngộ
-----oo0oo-----
Chương 4:Nhất biệt như vũ
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tử xuyên Tú biết có biến mở mắt ra nh́n, chỉ thấy mấy tên sát thủ c̣n lại đang bỏ chạy tứ tán, Hắc hổ lăo đại nằm bất động ngửa mặt lên trời cách gă mấy bước chân, cũng không biết là sống hay chết. Tử Xuyên Tú cẩn thận đề pḥng bước đến xem, phát hiện mắt phải trên mặt hắn biến thành một lỗ máu, máu đen bên trong không ngừng trào ra, miệng hắn mở to, mắt trái c̣n nguyên th́ lồi hẳn ra, sắc mặt đen sạm, cơ mặt méo mó, biểu t́nh rất đáng sợ.
Ám khí! Tử Xuyên Tú lập tức minh bạch, có người dùng ám khí cực độc đánh trúng mắt phải Hắc hổ lăo đại cứu mạng gă. Nhớ lại khoảng khắc vừa rồi, gă vẫn cảm thấy rợn người: quá nguy hiểm! Gần như chỉ trong nháy mắt đó, sự nghiệp và lư tưởng của bản thân, sứ mạng giải phóng mấy ngàn vạn dân chúng Viễn Đông đều sém chút tan thành hư ảo. Nếu như bản thân bị tên cường đạo tam lưu này ám toán mất mạng, ma tộc chắc cười đến rụng răng.
Gă quay đầu nh́n nữ tử đang tựa người vào khung cửa, ôm tay chào rồi tiến vào trong căn nhà, nữ tử đó theo sau gă.
Tử Xuyên Tú cao giọng: "Vị nữ tử này, ân t́nh cứu mạng thật không biết lấy ǵ báo đáp, mạo muội cho hỏi phương danh cô nương?"
Nữ tử đó lịch sự hoàn lễ: "Ngài quá khách khí rồi, tôi họ Lâm tên Vũ. Phải là tôi cảm tạ ơn cứu mạng của ngài mới đúng, nếu như không có ngài, hôm nay tôi khó tránh gặp phải độc thủ. Ngài vơ nghệ cao cường, thu thập đám mao tặc này chẳng phí chút sức lực, chỉ là ngài quá nhân từ, không pḥng bị tiểu nhân gian trá".
Giọng điệu nữ tử ôn nhu dễ nghe, nếu không phải chính mắt chứng kiến, Tử Xuyên Tú thật không dám tin bốn tên đại hán bưu hăn đều mất mạng dưới ám khí vô ảnh vô tung của nàng. Nữ tử thập phần hiểu rơ tâm lư nam nhân, mấy câu cảm ơn khiến Tử Xuyên Tú nghe đến mê tai, nhưng câu tiếp theo lại khiến gă mém chút cắm đầu xuống đất: "Đại thúc, xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?"
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, tự trách bản thân nhiều ngày không cạo râu, hiện tại râu dưới cằm rậm rạp. Không đính chính với đối phương, chỉ lên tiếng: "Ngồi xuống đây". Gă cười khổ: đại thúc? Mộng tưởng anh hùng cứu mỹ nhân tan tành, bản thân c̣n chưa kịp diễn.
Lâm Vũ cười nói: "Đa tạ", chuyển thân đến cạnh bếp lửa t́m một chỗ ngồi xuống, không biết là vô ư hay là do thiên tính cảnh giác của nữ tử, chỗ nàng ngồi lại đối diện với Tử Xuyên Tú, bếp lửa ngăn cách giữa song phương.
Hai người đều không nói chuyện, tuyết bám thành lớp trên áo choàng Lâm Vũ khi gần bếp lửa đă dần tan thành từng giọt nước nhỏ xuống đất, phát ra những tiếng tịch tịch đều đều.
Tử Xuyên Tú không nhịn được, lên tiếng: "Mau cởi áo khoác ra, chớ để nước tuyết thấm vào áo trong sẽ sinh bệnh đấy".
Lâm Vũ "A" một tiếng, phảng phất như là lần đầu tiên biết được c̣n có chuyện như thế. Tử Xuyên Tú phỏng đoán thân phận nàng khả năng là thiên kim của một nhà phú quư, cả sinh hoạt thường thức căn bản cũng không hiểu, nhưng nữ tử thiên kim thế gia, làm sao có thể sử dụng ám khí kịch độc như thế?
Nàng do dự một chút, vẫn theo lời của Tử Xuyên Tú cởi lấy áo khoác và mũ trùm đầu ra.
Không khí trong pḥng phảng phất như ngừng chuyển động, Tử Xuyên Tú kinh ngốc: trên thế gian lại có nữ tử xinh đẹp thế này!
Da mặt trắng sáng như bạch ngọc, chân mày thanh mảnh, mi dài cong vút, mũi cao thẳng tắp, hai g̣ má cùng bờ cằm tạo đường nét hết sức nhu ḥa cho khuôn mặt. Tử Xuyên Tú càng nh́n càng thấy đẹp, càng nh́n càng thấy bị cuốn hút, gă đặc biệt chú ý đến đôi mắt của nữ tử này, sóng mắt mênh mông như sương khói, phảng phất ẩn tàng tâm sự vô cùng bên trong.
Nh́n thấy dung nhan nữ tử này, Tử Xuyên Tú mới coi như minh bạch, cái ǵ là khuynh thành khuynh quốc, cái ǵ là hồng nhan họa thủy. Bản thân gă đă gặp không ít mỹ nữ, như Bạch Xuyên anh thư hào sảng, Phó thống lĩnh Lâm Băng phong tư trác việt, Tạp Đan công chúa cao quý điển nhă, Lâm Tú Giai tươi tắn sức sống, c̣n có bóng h́nh trong ḷng gă là Tử Xuyên Trữ cũng là hạng tuyệt sắc khó kiếm, nhưng nếu so với nữ tử trước mặt, bọn họ đều phải xếp dưới một bậc. Nữ nữ này không những xinh đẹp tự nhiên, ở nàng c̣n có một vận vị rất đặc biệt, một khí chất mông lung khó nắm bắt, giống như một đóa hồng vừa hé nở, đang tỏa ra mùi hương cùng sự e ấp dụ người. Nàng có dung mạo của một nữ hài mười tám cùng vận vị nữ tính thành thục, nếu so sánh, Phó thống lĩnh Lâm Băng th́ quá thành thục, c̣n Tử Xuyên Trữ th́ chỉ là một nữ hài mười tám chưa hiểu chuyện đời.
Tử Xuyên Tú nghĩ, nếu như cô gái này đi trên đường, rất có thể sẽ dẫn đến nghẽn đường. Mỹ nữ thế này, có thể khiến đám hỏa tử nhiệt huyết cam tâm t́nh nguyện trèo lên tường thành Đế đô nhảy xuống. Bất quá, Tử Xuyên Tú đă qua thời tuổi trẻ máu nóng, gă rút ra một kết luận về nữ tử này: "Rất xinh đẹp, bất quá, cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi".
Đối với nữ tử mĩ lệ này. gă cũng chỉ đơn giản dùng ánh mắt tán thưởng một phen mà thôi, tán thán tạo vật thần ḱ, cảm giác cũng giống như tán thán cảnh mặt trời lặn trên đại mạc, hoặc giả như sao băng lướt trên dạ không, trong ḷng không hề gợn sóng.
Bản thân gă cũng ḱ quái, mỹ sắc trước mặt mà bản thân chẳng chút động tâm, là thế gian chẳng c̣n khái niệm nhất kiến chung t́nh hay là bản thân đă qua tuổi nhất kiến chung t́nh rồi? Đại thúc?
Lâm Vũ yên tâm, nam tử này chẳng giống những nam nhân cạnh nàng, gă có năng lực kiềm chế siêu phàm. Khi vừa thấy dung mạo nàng, trong thoáng chốc gă cũng như các nam nhân khác, trong mắt lộ ra biểu t́nh mê hoặc tán thưởng, nhưng chỉ trong nháy mắt, nhăn thần đă lập tức rơ ràng trong trẻo, tâm t́nh rất b́nh tĩnh, chẳng giống như đang cố kiềm nén giả đ̣ chờ lúc nàng không chú ư th́ lén lút nh́n trộm. Nam tử này đúng là dùng ánh mắt rất b́nh thường nh́n nàng.
Nàng thầm cảm thấy may mắn, xem ra đêm nay chắc chắn an toàn rồi. Nàng chủ động lên tiếng: "Đại thúc, ngài gọi là ǵ? Ngài ở chỗ này sao?"
Tử Xuyên Tú đang định đáp: "Không phải" nhưng lập tức cải biến chủ ý, đáp: "Ta gọi là Trương A Tam, là một kẻ lưu lạc, tạm đang ở chỗ này".
Nữ tử nh́n vách tường xung quanh mục nát, lộ ra biểu t́nh kinh ngạc, nàng không dám tin có người lại có thể sống ở một nơi tồi tàn thế này. Tử Xuyên Tú cũng cảm thấy căn nhà nát này thật khiến người ta khó tin, giải thích: "Gian tiểu ốc này là ta tạm thời t́m được trước đây, đă lâu không đến nên có chút dơ bẩn rách nát".
Tử Xuyên Tú thầm đoán thân phận của người đối diện, nữ hài tử này dung mạo tú lệ, khí chất cao quư, chắc là khuê tú nhà quan lớn, nhưng ḱ quái đó là, gă có thể cảm thụ được cảm giác thương tâm vốn không thể có ở dạng tiểu thư quyền quý.
Sự ṭ ṃ trong đầu gă rất lớn, nhưng gă vẫn kiềm chế được, nàng ta có xinh đẹp hơn nữa cũng không liên quan đến gă, sự t́nh chính đang khẩn trương, bọn Bạch Xuyên đang chờ gă mang lương thực trở về.
Nước trà đă sôi réo rắc, Tử Xuyên Tú nhấc ấm trà xuống, từ trong cái túi vải mang theo bên ḿnh lấy ra một cái chén nhỏ. Gă rót trà ra chén rồi đưa chén qua trước mặt nữ tử. Nữ tử khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đa tạ nhưng không nhận. Tử Xuyên Tú do dự một chút, vẫn đặt chén trà xuống trước mặt nàng. Bản thân gă cầm nguyên ấm trà, vừa thổi hơi nóng vừa nhấp từng ngụm, gă cảm giác được phía đối diện có một đôi mắt rất đẹp đang quan sát gă, điều này khiến gă cảm thấy mất tự nhiên. Cắm đầu uống nhanh hết ấm trà, nh́n thấy thiếu nữ vẫn không đụng vào chén trà gă đưa, Tử Xuyên Tú càng lúng túng. Bất quá gă cũng chẳng nghĩ nhiều, tḥ tay lấy ra một tấm thảm lông dùng trong hành quân đưa cho đối phương. Không đợi đối phương từ chối, gă đă ngả người ra tấm bạt trải sẵn, nói: "Bếp lửa giao cho cô, nhớ cho củi vào". Gă duỗi người thoải mái, không bao lâu đă có tiếng thở nhẹ đều đều vang lên, gă đă ngủ rồi.
Nữ tử bỗng mắc cười, nàng chưa từng gặp qua người thú vị thế này, hành sự giống như một tiểu hài tử, nhưng may mà gă c̣n là một quân tử, không có hỏi han đủ chuyện về nàng, thậm chí chỉ nói có vài câu. Trong ấn tượng của nàng, đây là nam nhân đầu tiên không động tâm trước nàng, điều này khiến nàng sản sinh hảo cảm lẫn ṭ ṃ đối với Tử Xuyên Tú.
Gió bên ngoài thê lệ theo cửa trống lùa vào, thổi những bông hoa lửa bay tí tách, lưỡi lửa nhảy múa không yên, tiếng củi cháy vang lên những tiếng bụp bụp nho nhỏ. Tử Xuyên Tú nằm ngửa ngủ kh́, nửa khuôn mặt bị ánh lửa chiếu hồng, gă ngủ rất an tường, biểu t́nh điềm tĩnh.
Nữ tử đó nh́n kỹ Tử Xuyên Tú, nàng lúc này là lần đầu tiên tử tế quan sát dạng mạo của Tử Xuyên Tú. Tóc đen nhanh, ngoại h́nh tuấn lăng, khóe miệng c̣n dính mấy lá trà đen. Nàng đột nhiên phát hiện, cái người bị nàng phán đoán gọi là "Đại thúc", ḱ thật khi nh́n kỹ, người này vẫn là một tiểu hỏa tử trẻ tuổi.
Thật là thất lễ quá, nàng nghĩ, đợi gă tỉnh lại th́ cần phải xin lỗi gă, nhưng người này cũng thật quái lạ khiến người ta không nh́n thấu. Vừa tiến vào nàng đă phát hiện, người này luôn cố ẩn tàng thân phận của gă nhưng lại lộ ra đủ chỗ sơ hở. Y phục của gă rất bẩn, đẫm gió bụi đường xa nhưng trong mắt hành gia th́ vẫn nh́n ra chất liệu y phục này là da thú quư, giá tiền không rẻ. Da của gă trắng trẻo, ngón tay dài linh hoạt, bàn tay này căn bản không phải là của hán tử lưu lăng mà giống như là quư tộc hoặc nghệ thuật gia. C̣n nữa, bếp ḷ do gă dựng lên đơn giản nhưng hiệu dụng, thủ pháp này không phải người thường nào cũng biết làm, đây chính là thủ pháp của lăo binh kinh nghiệm trong quân đội.
Thân thể đỉnh đạc của gă là kết quả của quá tŕnh huấn luyện lâu dài, cử động vô ý lộ ra tác phong nghiêm nghị, khí chất khỏe mạnh, ánh mắt sắc bén, đao luôn đặt ở nơi mà tay dễ tiếp cận nhất, c̣n có thân thủ của gă, đây chắc chắn không phải là thân thủ của người giang hồ, đương nhiên càng không thể là thân thủ của người đi săn.
Nàng nhớ lại động tác lúc đánh nhau của gă, không có chiêu số ǵ, động tác rơ ràng mà hiệu quả, không hề có động tác dư thừa, một kích liền khiến địch nhân hoàn toàn mất đi chiến đấu lực, điều này chỉ có thể là kết quả của một quá tŕnh chiến đấu chém giết trên chiến trường mà đúc luyện thành.
Có thể khẳng định, người này nhất định đă trải qua quá tŕnh huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, hơn nữa c̣n có chức quan không thấp. Một người như vậy, v́ sao lại ở nơi tồi tàn hoang vắng trong đêm tuyết như thế?
Lâm Vũ đột nhiên sinh hứng thú đặc biệt với nam tử này, gă rốt cuộc có thân phận ǵ? Cường đạo? Không thể, trong nhăn thần của gă không có chút tà khí nào, không giống những kẻ liều mạng hung ác, hơn nữa không có kinh nghiệm giang hồ, ḷng cũng quá mềm yếu, dễ dàng bị đánh lén, nếu như hành tẩu giang hồ, không đến ba ngày là mất mạng. Quân quan của Tử Xuyên gia? Có khả năng, nhưng gă v́ sao không có đội ngũ xe ngựa tùy ṭng? Nếu như nói là quân quan, gă quá trẻ, vẫn c̣n giống một đại hài tử, nhưng giữa chân mày gă lại có nét phong sương già dặn. Bộ dạng tinh thần đó, lại trốn ở một gian nhà nát, nhưng cử chỉ, ứng đáp tự nhiên gây cho người ta cảm giác b́nh ḥa, đây chính là khí chất của thế gia tử đệ. Gă cũng rất hiểu lễ tiết, nếu là nam tử phổ thông, nếu cứu được mĩ nữ sớm đă xông lên hỏi không ngừng nghỉ kiểu: "Quư tính phương danh của tiểu thư? Nhà ở đâu? V́ sao bị người ta truy sát? Cha mẹ là ai? Một nữ tử sao lại đi đêm một ḿnh? Đám người kia v́ sao truy sát tiểu thư? V́ tài? V́ sắc? Bọn họ là cường đạo à? Ái chà chà, may mà hôm nay có tôi, bằng không tiểu thư gặp chuyện không hay rồi..."
V́ ứng phó gặng hỏi, lúc tiến vào nhà nàng đă chuẩn bị cả đống câu trả lời. Nào ngờ người này sau khi cứu nàng lại chẳng hỏi câu ǵ, mĩ sắc trước mặt gă cũng chẳng có biểu hiện động tâm, chỉ chủ động cảm ơn nàng một câu, sau đó nốc nước ấm bụng rồi lăn ra ngủ.
"Thật giống một con heo!" Lâm Vũ bất măn lẩm bẩm.
Nữ hài tử đều là như thế, đụng phải một nam nhân liến thoắng th́ hết sức che giấu, nhưng gặp phải người trầm mặc ít nói không quan tâm đến ḿnh th́ liền cảm thấy giống như bị khinh thường. Lâm Vũ bất măn lẩm nhẩm vài tiếng th́ đột nhiên cảm thấy miệng khát bụng lạnh, nàng do dự một chút, rốt cuộc mỉm cười cầm lấy chén trà lên, nhẹ nhàng uống hết. Không biết có phải do mỏi mệt hay do hương trà thơm dễ chịu, sau khi uống xong chén trà, nàng tựa vào góc tường, lấy tấm thảm lông phủ lên người, từ từ cũng ch́m vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Tử Xuyên Tú tỉnh giấc, gă lồm cồm ngồi dậy, phát hiện bếp lửa không biết đă tắt tự lúc nào, nữ tử đó vẫn c̣n giữ nguyên tư thế tựa vào góc tường, vẫn chưa tỉnh giấc. Tử Xuyên Tú bước tới cửa, chỉ thấy trước mắt tuyết quang sáng rỡ, đất trời mênh mông tuyết trắng.
Hôm nay là một ngày nắng a! Nghĩ đến khoảng cách với Đế đô chỉ c̣n có hai mươi cây số, Tử Xuyên Tú tâm t́nh đại hảo, bắt đầu thu thập hành trang chuẩn bị lên đường. Sau khi chuẩn bị xong, gă nh́n nữ tử vẫn c̣n đang tựa vào góc tường ngủ, gọi nàng: "Lâm Vũ tiểu thư, trời sáng rồi!"
Lâm Vũ khẽ rên một tiếng, thanh âm rất thống khổ. Tử Xuyên Tú sinh tâm nghi hoặc, đi đến vỗ vỗ vai nàng: "Lâm Vũ tiểu thư, tỉnh dậy đi".
Nữ tử đó rên một tiếng, giọng mệt nhọc: "Tôi...tôi đau đầu quá...khát quá..."
Tử Xuyên Tú do dự một chút, đưa tay sờ trán nàng, hơi nóng từ trán truyền vào tay, nữ hài tử này bị sốt rồi!
Bất quá Tử Xuyên Tú nghĩ, chuyện này cũng là b́nh thường: một tiểu cô nương quen sống sung sướng, nửa đêm lại bị truy đuổi trong gió tuyết, không sinh bệnh mới lạ!
Tử Xuyên Tú lay lay nàng: "Tiểu thư, tỉnh tỉnh, cô bị sốt rồi, chúng ta phải mau đi t́m thầy thuốc".
Nữ tử đó mở mắt, đôi mắt sáng rỡ hồi đêm lúc này ảm đạm sưng lên, nàng lại nhắm mắt: "Không cần lo cho tôi, tôi muốn ngủ..."
Tử Xuyên Tú than, đúng là gă chẳng cần phải lo cho nữ tử này, nhưng nói ǵ th́ nói, bản thân không làm được như thế, bỏ một cô nương xinh đẹp bị bệnh không cử động nổi ở giữa hoang sơn dă ngoại, vạn nhất bản thân đi rồi, đám sát thủ hồi đêm quay trở lại, vậy th́ nàng nhất định mất mạng. Tử Xuyên Tú đột nhiên phát hiện làm nữ nhân quả thật chiếm tiện nghi, thế giới này xử tệ với rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không xử tệ với mỹ nữ. Ví dụ như t́nh h́nh hôm nay, nếu đổi thành một xú nam nhân, bản thân có lẽ chẳng thèm nh́n đến, nói không chừng c̣n nhân cơ hội kiếm chác túi tiền của hắn.
Tử Xuyên Tú bỏ hành lư xuống, gă lại ra ngoài lấy củi về nhóm lại bếp lửa, bắt ấm nấu nước. Dạng người bôn tẩu bên ngoài liên tục như gă lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc trị phong hàn. Đợi thuốc sắc xong, gă nhẹ nhàng đỡ nữ tử dậy, đưa chén thuốc đến miệng nàng: "Uống thuốc đi".
Nữ hài tử sốt cao đến mức thần trí mơ hồ, lúc Tử Xuyên Tú cho nàng uống thuốc, nàng đột nhiên đưa tay ôm cổ Tử Xuyên Tú, kéo gă tới sát mặt nàng, kêu: "Ba ba, ba ba!"
Trong nhất thời, hô hấp Tử Xuyên Tú gấp rút, gương mặt trắng mịn như ngọc kề cận trước mắt, tay ôm thân h́nh mềm mại, u hương như lan thoảng vào mũi, mắt gă bất chợt mê ly. Gă dù sao cũng là một nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh, tiểu ốc nơi hoang sơn dă lâm, cô nam quả nữ, nữ hài tử này lại sốt ê man, nếu như bản thân gă có ư đồ xấu, nàng tuyệt đối không có năng lực kháng cự.
Tử Xuyên Tú gỡ tay ngọc trên cổ ḿnh ra, đút nàng uống từng ngụm thuốc, sau đó lủi vào một góc nhà khác, đưa tay chùi mồ hôi trên trán. Nữ hài tử này thật quá xinh đẹp, nếu để xảy ra t́nh huống dụ hoặc lần nữa, bản thân thật không có tự tin kiềm chế nổi. Nghe tiếng Lâm Vũ rên khẽ trong giấc ngủ, gă không nhịn được chạy ra cửa, vùi đầu xuống đống tuyết hệt như đà điểu, mượn băng tuyết giúp tâm t́nh b́nh tĩnh trở lại, mắng thầm: "Gặp quỷ rồi!" Nữ hài tử xinh đẹp như thế, phàm là nam nhân đều sẽ động tâm, Thần a, ngài biết con không phải là chính nhân quân tử à, hà tất dùng dụ hoặc như thế khảo nghiệm con chứ?
Qua hồi lâu, đợi tâm t́nh nhộn nhạo khôi phục b́nh tĩnh trở lại gă mới tiến vào tiểu ốc, trốn trong một góc nhà cách xa chỗ Lâm Vũ, ngồi xếp bằng luyện công, nỗ lực b́nh tâm tĩnh khí, chỉ là tâm thần vẫn chưa b́nh tĩnh, măi một lúc sau mới tiến nhập cảnh giới.
Lúc gă bất tri bất giác, bên ngoài lại đổ tuyết.
Khi Lâm Vũ tỉnh lại th́ đă là hoàng hôn. Nàng ngớ ngẩn nh́n mọi thứ trước mắt: vách tường dơ dáy, ván gỗ hủ nát, bếp ḷ hôn ám, thảm lông đắp trên người, đầu óc mơ mơ hồ hồ.
"Cô tỉnh rồi? Tốt hơn chưa?" Bên tai có tiếng người nói, Lâm Vũ ngẩng đầu nh́n thấy một đôi mắt sáng, một hán tử râu ria xồm xoàm đang đứng trước mặt nàng, h́nh dáng có chút quen thuộc. Nàng cố sức hỏi nhỏ: "Ông là ai?"
Tử Xuyên Tú phát ngốc, tùy miệng đáp: "Ta là Lư A Ngũ, cô bị sốt, không nên nói nhiều".
Lâm Vũ im lặng, qua một lúc nàng mới nhận ra, người này chính là hán tử lưu lăng cứu nàng đêm qua.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Tử Xuyên Tú nh́n bên ngoài đă sẫm tối, gă cười đáp: "Một ngày một đêm".
Nữ tử động dung: "Lâu vậy?" Tú mi khẽ nhíu, một biểu t́nh đơn giản đặt trên gương mặt nàng lại trở thành một nét đẹp khó thể diễn tả khiến tim Tử Xuyên Tú bất giác đập dồn.
Nữ tử ngọ ngoạy ngồi lên, nh́n chén thuốc dưới đất, nhớ trong lúc mơ hồ có người cho ḿnh uống thuốc. Nàng minh bạch sự t́nh, là hán tử lạc phách không quen biết này đă cố t́nh lưu lại chăm sóc cho nàng một ngày một đêm. Nghĩ đến nơi này hoang vắng, lại đang gió tuyết, nếu như không có người chiếu cố, hậu quả...
Nàng thở nhẹ một hơi, yếu ớt nói: "Tiên sinh, ngài hai lần cứu mạng, đại ơn đại đức tiểu nữ thật không biết lấy ǵ báo đáp".
Tử Xuyên Tú mỉm cười: "Thuận tay mà thôi, Lâm tiểu thư bất tất quá khách khí. Cô đỡ chút nào chưa?" Miệng nói rất dễ nghe nhưng trong ḷng th́ đang lải nhải: bản thân đang có trọng nhiệm, mấy chục vạn quân đội Viễn Đông như quần long vô thủ đang nôn nóng đợi gă về chỉ huy, bản thân lại không gấp lên đường c̣n có thời gian chăm lo ột cô nương không quen biết. Tử Xuyên Tú, ngươi thật là thằng ngốc.
Cảm sốt do mưa gió lúc phát th́ rất mệt mỏi nhưng cũng rất nhanh khỏi, thân thể chỉ cần thoát mồ hôi là đỡ liền. Qua một ngày được Tử Xuyên Tú điều trị, Lâm Vũ cảm thấy đầu không c̣n đau, cũng không c̣n sốt, chỉ là sau khi cảm thân thể gần như vô lực.
Đầu óc nàng đă tỉnh táo lại, tuy Tử Xuyên Tú nói rất b́nh thường nhưng Lâm Vũ quan sát sắc mặt gă, nhận thấy giữa hai mày gă nỗ lực ẩn giấu một tia nôn nóng. Tâm niệm nàng chợt động: người này cũng giống như ḿnh bôn ba trong gió tuyết, khẳng định là có chuyện cần làm, nhưng v́ ḿnh mà gă phải lưu lại cả một ngày. Nàng cảm thấy rất áy náy, cảm thấy dấu giếm lai lịch của ḿnh giống như rất không đúng với gă. "Vị đại ca này, tôi là người Đế đô, gia phụ là thương nhân Đế đô, đêm qua cùng người nhà đi Đạt mă hành tỉnh ở đông bộ thăm bằng hữu, không ngờ trên đường gặp phải đạo tặc. Trong khi hoảng hốt tôi bị thất lạc người nhà, may mà được đại ca viện thủ, bằng không một nữ tử cô độc như tôi lạc trong hoang lâm, kết quả thật là..." Lâm Vũ vừa nói vừa biểu hiện cảm xúc, khóe mắt ẩm ướt, đưa tay chùi lệ: "Đại ca hai lần cứu mạng, bảo tiểu nữ làm thế nào hồi báo đây?"
Tử Xuyên Tú chú ư lắng nghe, miệng "à à" đầu gật gật, găi găi mũi: hồi báo thế nào? Cô mau khỏi bệnh coi như là báo đáp ta rồi. Gă đột nhiên phát hiện xưng hô của Lâm Vũ với ḿnh đă đổi từ đại thúc sang đại ca, dù giảm phần tôn trọng nhưng lại tăng phần thân mật, đây coi như là tiến bộ hay là thối bộ đây?
Nghe Lâm Vũ nói xong, Tử Xuyên Tú chầm chậm nói: "Lâm tiểu thư, về thân phận lai lịch của cô, c̣n có ân oán với những người đêm qua, ta không hề quan tâm. Nếu như không tiện, cô không cần giải thích với ta".
Lâm Vũ mở to mắt: "Vậy sao được? Đại ca là ân nhân cứu mạng tôi, tôi sao có thể ẩn giấu trước mặt đại ca chứ?"
Tử Xuyên Tú không hảo khí nh́n nàng chăm chăm, cái ǵ mà "Ân nhân cứu mạng", mấy câu vừa rồi không có một câu thật. Đầu tiên nàng tuyệt đối không phải là người Đế đô, khẩu âm của nàng cũng khá giống khẩu âm của người Đế đô, nhưng đối với kẻ lăn lộn ở Đế đô như Tử Xuyên Tú th́ nghe một chút là phân biệt được. Đây tuyệt đối không phải là khẩu âm Đế đô mà là bắt chước, xoang giọng là của người tây bộ. Hà huống, nếu như Đế đô có dạng mỹ nữ thế này th́ nhất định là nhân vật rất nổi tiếng, bản thân không thể không biết, c̣n nữa, một đại tiểu thư nhà thương nhân sao có thể có ám khí tẩm tuyệt độc cùng thủ pháp ám khí inh như thế?
Gă vẫn nhớ đoạn đối thoại giữa nàng và đám sát thủ đêm qua, vừa nhớ vừa ngẫm nghĩ: "Giết cô ta, thưởng mười vạn lượng vàng!"
"Các ngươi dám đối với ta như thế, không muốn mạng ư?"
"Đại nhân, ngài quyền cao thế lớn..."
"Thả cho cô ta sống trở về, chúng ta đừng mong có người c̣n mạng!"
Những kẻ tối qua tuyệt đối không phải cường đạo b́nh thường, thân thủ bọn chúng rất khá, sở dĩ không chịu nổi một đ̣n là bởi v́ đụng phải siêu cấp cao thủ như gă. Nàng tuyệt đối không phải là b́nh dân phổ thông, nàng được treo thưởng mười vạn, ngang hàng với ḿnh.
Tử Xuyên Tú vẫn nhớ, đêm qua nàng nói: "Các ngươi dám đối với ta như thế, không muốn mạng ư?" Đây tịnh không phải là uy hiếp b́nh thường, trong thoại ngữ toát ra uy thế lẫm nhiên, tự tin lạnh lùng, cả gă ở bên nghe trộm cũng cảm thấy lạnh gan. Nếu như không phải là người quen nắm đại quyền trong tay, quyết định sống chết của người khác, tuyệt đối không có uy thế và tự tin như vậy, phong thái này không thể nào giả trang được.
Gă đă cố ư nhắc nhở nàng, về thân phận lai lịch, nếu như không thể nói thật th́ không cần nói, không nên dùng lời giả gạt người, thế nhưng nàng vẫn không tỉnh ngộ.
Tử Xuyên Tú nh́n chăm chăm một lúc, Lâm Vũ cũng chột dạ, ngưng nói lè lưỡi, gương mặt hơi đỏ. Không biết sao, Tử Xuyên Tú cảm thấy động tác của tiểu nữ hài này nếu là người khác thể hiện th́ rất đáng ghét, thế nhưng do Lâm Vũ thể hiện th́ rất khả ái. Một lúc sau, Lâm Vũ nói khẽ: "Xin lỗi".
Tử Xuyên Tú hờ hững đáp: "Không có gì".
Lâm Vũ v́ che giấu thân phận mà xin lỗi, Tử Xuyên Tú cũng thông cảm nỗi khổ của nàng, một câu "Xin lỗi" và "Không có ǵ" đă giúp cả hai hiểu ḷng nhau. Lâm Vũ kinh ngạc trước sự tinh minh của Tử Xuyên Tú, lại càng cảm kích với sự đại lượng của gă, nàng nghĩ thầm:
Người này rất có tự tôn, vạch trần bản thân nàng là v́ để biểu minh gă không phải là kẻ ngu ngốc bị người lừa gạt, nhưng gă cũng rất có chừng mực, hành sự, ngôn ngữ đều hết sức thích hợp hoàn cảnh, không đẩy người khác vào thế khó xử, không chất vấn lai lịch nàng đến cùng, phương thức xử sự thành thục khoan dung đó khiến nàng rất có hảo cảm với gă.
"Vị đại ca này, xin hỏi tính danh chân thật của huynh?"
"A? Ta không phải đă nói ta là Lư A Ngũ sao?"
"Nhưng đêm qua huynh lại nói huynh là Trương A Tam!"
Tử Xuyên Tú găi găi mũi, phát hiện bản thân để lộ chỗ hở, gă cường biện: "Ta buổi sáng gọi là Lư A Ngũ, trưa là Vương A Tứ, chiều là Trương A Tam..."
Lâm Vũ bật cưởi kh́: "Nói xàm!" Trong ḷng minh bạch: người này không chịu nói thật thân phân chân chính với nàng. Vốn bản thân nàng cũng ẩn giấu thân phận, đối phương làm vậy cũng là công b́nh nhưng không biết v́ sao, trong ḷng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
"Vậy hiện tại xưng hô với huynh thế nào?"
"À, hiện tại là tối, ta gọi là Trương A Tam!"
"Trương tiên sinh, huynh đến Đế đô à?"
Tử Xuyên Tú khẽ cười: "Lâm tiểu thư, gọi ta là A Tam đi! Tiên sinh cái ǵ khó nghe quá".
Lâm Vũ lại bật cười: "Vậy huynh cũng đừng gọi tôi là Lâm tiểu thư". Nàng nhẹ giọng nói: :"Bằng hữu của tôi đều gọi tôi là A Vũ".
"A Vũ..." Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm, không biết v́ sao khi nghe đến cái tên này, trong đầu gă lại xuất